[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 15


trước sau

Advertisement
Thế là Hashi được Yuku đưa xuống nhà dưới, nhưng sau khi tìm một lúc thì thấy con mèo vàng trắng đang lười biếng đu người trên vách tường, Yuku gọi thế nào nó cũng không thèm nghe, Hashi đành chịu không miễn cưỡng, còn Yuku "hứ" một cái rồi quay mông vào mặt nó đi thẳng.

Hashi thấy thế nhỏ nhẹ nói, nhưng là với con mèo: "...meo, lát ta lại tìm nàng". Sau đó lưu luyến đi lên. Yuku thấy khóe môi cô thấp thoáng cười mãi không tắt thì lại "hừ' thật khẽ. Cái con mèo đó có gì hay chứ, cứ thấy chó mèo là tảng băng yêu nghiệt lại cười. Mà cô dị ứng lông mèo, có muốn cũng không thích nổi thứ mập ú kia.

Mà yêu nghiệt môi đỏ còn cười yêu kiều xinh đẹp như vậy.

Thực ra thì, không thể phủ nhận Yuku nhìn lại thấy tảng băng cười cũng vui vẻ theo. Đáng yêu thật, cô lâng lâng với suy nghĩ đó.

"Hashi đi tắm đi!"

"Hả?". Hashi ngạc nhiên, thú thực là cô không quen tắm buổi trưa, lại còn cởi đồ ở nhà người khác, cảm giác rất lạ lẫm. "Lại tắm?"

"Chứ sao?". Giờ đến Yuku ngạc nhiên. "Nhưng không tắm thì thôi"

"Con đi tắm đi! Đi, cho mát. Trưa về nóng lắm. Nước cũng mở sẵn cho con rồi". Bà ngoại không biết từ lúc nào đã đến gần thúc giục cô, Hashi nhìn khuôn mặt hiền từ của bà, không mở miệng nói thêm nổi câu nào.Bà ngoại Yuku tạo ra cho cô cảm giác khi gặp bà ngoại mình vậy. Cô bẽn lẽn gật đầu cười, còn chưa nói gì đã bị Yuku đẩy vào phòng tắm. "Đó, nghe ngoại nói chưa!"

Phải biết, năm ngoái lúc cô về nhà Yuku cũng có tắm, tình cảnh lúc đi tắm cũng y như vậy. Bà ngoại thật hiền từ và chu đáo khiến Hashi không thể làm phật lòng bà.

"Nhà ít có ai tới nên thấy bạn bè tới ngoại mừng ghê lắm!". Yuku từng nói với cô như vậy. Hashi nhắm mắt mặc cho dòng nước lạnh xối mạnh lên người. Vòi sen nhà Yuku rất mạnh nhưng rất dễ chịu, tắm xong có một tấm khăn bông thật dày như áo choàng tắm để lau người, không như nhà cô chỉ dùng khăn thường, thảo nào đồ nồng nặc lại tắm tới 4 lần một ngày.

"Ăn nè Hashi". Hashi vừa bước ra đã nghe Yuku gọi mình. Cái mũi nhanh chóng ngửi được mùi hương, cô bật cười. "Lại là mì ly Oden à?"

Yuku tự nhiên gật đầu: "Ừ, ra sân trước ăn cho rộng. Mà Shi tắm lâu ghê!"

"Vậy là nhanh rồi". Hashi bình thản trả lời. "Ở nhà là cả tiếng. Ăn mì hương gì vậy?"

"Nấm, thơm lắm nhé!". Yuku trả lời sau khi cho cô ánh nhìn "Có người tắm lâu như vậy sao"

Năm ngoái cũng là tiết mục ăn mì ly Oden ở sân trước. Nhưng Hashi cũng vừa lòng, cô theo Yuku lên sân trước ăn mì. Tiết trời dìu dịu bớt oi ả nhờ không khí vùng ngoại ô, Hashi thích thú hưởng thụ làn gió nhè nhẹ thổi tới từ những rặng cây trải dài xa xa trên con đường xung quanh khu nhà của Yuku.

Nơi này thật thanh bình.

Chỉ là thời gian mà Hashi lim dim hưởng thụ không được lâu, cô nghe tiếng Yuku sột soạt đổi tư thế, đứng lên: "Yuu ăn xong rồi, ăn lẹ chút rồi vô phòng nha. Yuu ôn tiếng anh để Shi kiểm rồi"

"Ừm vậy thì tốt"

Hashi gật đầu, nhìn lại ly mì vẫn còn một nửa của mình. Không được, ăn nhanh thôi. Không biết ngoại ngủ chưa, nếu ngoại ra đây mà thấy cô, cô không dám nói chuyện tự nhiên thì thật ngại. Hashi nghĩ vậy thì vội gắp hết ly Oden rồi lủi vào phòng.

Lúc cô vào phòng thì thấy Yuku đã bày chiếc bàn xếp ra, ngồi trên một tấm Tatami ngẩng đầu nhìn cô, trước mặt là cuốn sách tiếng anh, phía đối diện đã trải sẵn Tatami. Khóe môi Hashi thấp thoáng. Ừm, cô thích đối diện.

"Ôn tiếp đi". Hashi tinh quái cười. "Hôm nay làm thử ít ngữ pháp nhé!"

"Hả?". Yuku phản đối. "Tại sao tự nhiên làm thêm ngữ pháp? Yuu không có ôn mà!"

Hashi nhún vai. "Sáng sensei mới dạy đấy"

"Thì... nhưng không hiểu!". Yuku tiếp tục từ chối.

Cây bút ghi đề đang vạch sột soạt trên giấy của Hashi dừng lại, cô im lặng nhìn Yuku, đang phân vân không biết nên cưỡng chế hay mềm mỏng với Yuku đây.

Nhưng với Yuku vậy là đủ rồi, cô thở ra, không muốn không khí đông đặc thế này nữa: "1 bài thôi được không?". Ôn từ vựng cô vốn rất tự tin nhưng mà..

"Ừm". Hashi hoàn thành đề, rồi đẩy tờ giấy cho Yuku. Yuku nhận lấy, làm từ vựng trước, rồi làm bài tập, Hashi im lặng. Nhưng mỗi lần Yuku bị bí vẫn cảm giác mặt mình bị cô nhìn đến rân rân, nháy mũi một cái, trong lòng vừa đe dọa vừa cầu mong cô đừng cười.

"Đây!". Yuku đẩy tờ giấy trở lại, Hashi liếc cô, cắm cúi chấm bài.

"Phần từ vựng đúng hết rồi này!". Hashi vẫy tờ giấy, cô biết Yuku rất chăm chỉ kiên trì mà. Yuku nghe vậy mới tươi tỉnh, lết qua bên cạnh xem cô chấm phần ngữ pháp.

Rồi khi thấy bút gạch lia lịa, cái mặt phởn phơ của ai đó mới xịu dần xuống theo từng gạch đỏ.

"Sai rồi. Có "My mother and me", chia động từ to be số nhiều, câu này là thể bị động, chia thành "are going to be + V3-ed" , hiểu không?". Chấm bài xong, Hashi chỉ từng câu, giải thích lại cho Yuku. Hi vọng cô nói nghe dễ hiểu.

"Òm". Ai đó gật gật, nghe Hashi giảng tiếp, rồi vòng tay ôm lấy hông cô từ đằng sau. Hashi cũng đã quen nên không đẩy ra, chỉ tự hỏi Yuku có đang nghiêm túc nghe không vậy.

"Thể bị động này hơi đặc biệt, đưa về chủ từ giả là "It", sau đó ..". Câu tiếp theo Hashi không nói tiếp được.

Yuku mới tắm, cô cũng vậy, cơ thể cả hai đều tỏa ra hơi nước ấm nóng riêng biệt trộn cùng mùi sữa tắm y hệt nhau, loại mùi hương này đánh thẳng vào khướu giác cô khiến Hashi phải ngẩng đầu hít vào, mong không khí mát lạnh kia có thể làm cô không bị Yuku phân tán.

Yuku đằng sau vẫn vô tư không để tâm, chỉ cảm thấy Hashi đi tắm thật tốt. Cô bị xoang, khó nhận biết mùi, bình thường ôm Hashi chỉ ngửi được mùi bột giặt và mùi quần áo đã được phơi nắng kĩ thơm giòn thoang thoảng, hôm nay mỗi bước chân Hashi cử động đều thấy thơm nha.

"..sau đó cộng với động từ ở hình thức bị động, rồi that và đi theo sau nữa chỉ cần ghi lại mệnh đề như đề cho thôi"

"Ghi lại y chang luôn hả?". Yuku mở miệng hỏi, sao lại sai nhiều thế hả trời, cô vô thức gục cằm lên vai Hashi, mắt liếc tờ đề đỏ cả một mảng.

Ở một góc Yuku không thấy, Hashi hơi nhíu mày. "..Ừ"

Sao hơi thở của Yuku lại nóng như vậy, chỉ lướt qua cô đã làm Hashi nhột chết, còn cái mũi đã khịt khịt thành quen kia nữa, âm thanh vang vang bên tai làm Hashi dựng cả da gà. Cô điều chỉnh cơ thể cứng ngắc của mình, thở hắt ra để lấy lại bình tĩnh, và, hẳn nhiên Yuku không biết điều đó.

"Có hay ôm Likawa như thế này không?". Hashi đột nhiên hỏi, Yuku lơ đãng trả lời.

"Thỉnh thoảng, lúc làm Boss vui hay Boss không để ý thì ôm được".

Hashi gật đầu, thầm bổ sung cho Yuku, và không được ôm lâu, như ôm cô thế này, cô cũng không bị nhột như thế. Cô còn đang nghĩ, Yuku đã buông ra: "Vậy câu này? Sao không được ghi lại y đề?"

Hashi thở ra lần nữa. Nhưng từ đầu chí cuối, cô lại chẳng nghĩ ra việc cô nên đẩy Yuku ra mới phải.

_____________________________________________

Một ngày trôi qua thật nhanh. Cuối cùng cũng ăn tối xong, Hashi nhảy phắt lên phòng.

"Trông chị cứ như con vượn ấy!"'. Con bé hội phó nhà cô vốn tính lặng lẽ, hôm nay lại châm chọc cô. Hashi không quan tâm: "Cưng là em con vượn này!"

Hội phó nhỏ: "Giỏi hơn chị!"

Hashi leo lên chiếc ghế đu đưa, tay ấn phím điện thoại tanh tách: "Ừ giỏi lắm, cuối tuần này tự chà giày đi!"

"Hứ!". Sazuki biết điều quay đi, nhưng vẫn phải hứ một cái mới vừa lòng.

Hashi không đôi co. Bên kia Yuku nhắn tin cô còn chưa trả lời xong.

[ Từ mai Yuu sẽ được đi xe máy hoài hoài, anh hai nhường xe cho rồi ]. Ai kia thật hí hửng. [ Thích thì có thể về nhà ]

[ Ừ ]. Hashi đảo mắt. [ Để ôm à? Như hôm nay? ]

[ Ừ ^^. Ôm vui vẻ hí hí ]

[ Ôm đằng sau? ]. Hashi hỏi lại. [ Tại sao không bao giờ ôm đằng trước? ]

[ Ôm đằng sau người ta không đẩy mình ra được, Hồi đó ôm anh hai toàn bị đẩy ra ]

[ À ]. Cũng đúng nhỉ, Sazuki mà ôm sẽ bị Hashi dùng chân đạp ra xa. Cô nghĩ thấy Yuku làm em cũng tội nghiệp. Được thôi, ôm thì ôm, sau thì sau.

[ Shi ơi, ấm ấm mềm mềm thơm thơm thoải mái nha + icon cười hí hửng ]

[ ... Yuu làm bài tập toán chưa? ]. Hình như cô có thể tưởng tưởng khuôn mặt Yuku vừa vui vẻ mềm mại nịnh nọt cô, Hashi đổi chủ đề. Vì hôm nay .. có thơm thật.

[ Sắp xong rồi. Có chỗ nào khó hả? ]. Yuku nghe thấy bài tập thì hỏi luôn, sợ lát nữa cô tắt điện thoại học bài Shi lại không hỏi được.

[ Ừ có một chút ]. Bây giờ Hashi mới vội vã lục tìm sách. [ Bài 4 trang 55 ấy ]

[ Ủa? ]

Đọc xong tin nhắn vừa rồi, Hashi muốn đập đầu vào tường. Quả nhiên Yuku nhắn thêm: [ Shi chép bài đủ không? Bài đó sửa rồi mà ]

[ A ]. Hashi đột nhiên không hiểu sao mình phải cuống như vậy. [ Shi lấy nhầm sách môn khác rồi. Bài 1 trang 60 ]

[ À, bài này không khó, để Yuu chụp rồi gửi cho xem thử ]

[ Ừ ]. Hashi thở phào. Mau chóng nghiên cứu bài mình mới hỏi Yuku thật.

"Này, bây giờ trông chị giống ăn trộm hơn đấy!". Sazuki đột nhiên lên tiếng. Hashi quay đầu về phía bàn học mới phát hiện con bé quan sát cô nãy giờ.

"Cưng làm rồi nên mới biết phải không?". Hashi bình tĩnh trả lời.

Sazuki muốn nhây lại thôi: "Chị nhắn tin với trai à? Mặt vui thế"

Hashi liếc con bé: "Tùy tiện đổi giới tính của người khác là không tốt đâu"

"Ồ vậy là chị Yuku hả?". Chỉ có nhắn tin với anh Azuma hoặc chị Yuku cô mới thấy mặt chị mình tươi thế.

"Ừ". Tay Hashi vẫn lướt trên bàn phím. "Học xong rồi à?"

"Em xong rồi. Chị thích chị Yuku thế à?". Sazuki ngó vào điện thoại. Nội dung tin nhắn không đặc sắc, nhưng trông chị cô cứ vui vui. Trước đây chị cô có mấy ai nhắn tin, giờ ngày nào cũng cầm điện thoại. Cả ngày nay cô còn chưa biết chồng cô có tin gì mới không kìa.

"Ừ". Hashi không ngẩng mặt, lấy thêm một cuốn vở trao đổi bài với Yuku. Sazuki trề môi. "Không thèm nhìn người ta lấy một cái! Đồ khinh người!!"

Rồi cô ra khỏi phòng. Lúc này khoé mắt Hashi mới liếc qua, cô bật cười.

Dạo này mọi chuyện, hình như đều rất tốt đẹp.

Nhờ cậu chăng? Ít nhất là sinh khí tươi trẻ bấy lâu tôi đã chẳng còn.

Nhìn thấy cậu thật dễ chịu.

Nhắc mới nhớ, Hashi thở dài. Meo, ta quên mất nàng rồi oaaaaa. Nhìn nàng ta cũng thấy rất dễ chịu.

________________

Chị em một nhà - câu chuyện nhỏ nhạt nhẽo. (3)

Sazuki: *nhìn ra cửa sổ* Chị, sao trời hôm nay thật đẹp!

Hashi : *nhìn* Ừ!

Sazuki: Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tuyệt đẹp như mắt của Samuel!!

Hashi: *nghiêm túc* Sazuki, mờ ảo người ta gọi là mắt mù đấy!

Sazuki: Chị im đi!!!

Truyện convert hay : Hỗn Độn Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện