[Overlord]-Loyalty, With Love

Chương : 7


trước sau

Demiugre bước đi giữa tầng chín của Đại lăng mộ ngầm Nazarick. Tiếng cộp cộp phát ra từ đôi giầy da đế cứng của gã chìm dần vào không gian yên tĩnh. Dù sắp xếp thêm các tôi tớ canh gác, nơi đây vẫn không mất đi vẻ thần thánh, uy nghiêm vốn có của nơi này.

Demiugre ngắm nhìn bốn phía, trên mặt hiện lên nét tươi vui.

"Thật tráng lệ làm sao."

Lời ngưỡng mộ này là dành cho toàn bộ tầng chín. Khung cảnh nơi đây vô cùng hoàn hảo, tương xứng với 41 Đấng sáng tạo mà Demiugre đã nguyện trung thành bất chấp tất cả, thế nên gã vô cùng yêu thích nơi này.

Sự dâng hiến đối với các đấng sáng tạo càng thêm sâu sắc khi Demiugre dạo bước trong tầng này. Không chỉ có mình gã cảm nhận như thế. Mà tất cả tôi tớ vốn ồn ào khi đến nơi này cũng sẽ im lặng để tránh ảnh hưởng đến không khí trang nghiêm.

Kẻ nào không cảm thấy vui sướng trước khung cảnh này, chính là lòng trung thành chưa đủ sâu sắc, hoặc do cài đặt sẵn như thế.

Trong lòng suy nghĩ những chuyện này, Demiugre vòng qua chỗ rẽ, gã sắp đến nơi cần đến. Đó chính là phòng riêng của vị sáng tạo cuối cùng, Đấng thống trị cao nhất tại đại lăng mộ Nazarick và cũng là Đấng tối cao duy nhất còn ở lại. Cũng là tồn tại vĩ đại mà gã yêu.

Khi cửa phòng lọt vào tầm mắt, có vài người mở cửa bước ra. Đó là các hầu nam tại Nazarick, và đứng ở hàng đầu các hầu nam là một con chim cánh cụt.

"Lâu rồi không gặp, phó quản gia."

Đáp lại lời chào thân thiện của Demiugre, cánh cụt mỉm cười (chắc thế) đáp lại. Hắn là một Bridman (điểu nhân), một dị hình tộc, tên là Eclair Eklair Eklare.

"Đã lâu không gặp, Demiugre –sama."

"Albedo đang ở bên trong?"

"Đúng vậy, Albedo-sama đang ở trong phòng."

Trong lúc Ainz ra ngoài, Albedo sẽ thay anh quản lý Nazarick. Việc cô nàng không ở trong phòng mình mà ở lì trong phòng riêng của anh là điều ai cũng biết. Do Ainz không phản đối hành động này của cô nàng nên không ai dám kháng nghị, kể cả Shalltear Bloodfallen.

Khi Chúa tể thông báo sẽ đính thân tới thành phố E-Rantel, nơi ở của loài người, Albedo đã phản đối dữ dội nhất trong các thủ vệ. Nhưng thủ vệ phải luôn nghe lời, không được làm trái lệnh chủ nhân nên Demiugre đã khuyên Albedo "Một người vợ tốt nên chăm lo cho gia đình trong lúc chờ chồng trở về."

Nên khi gã phản đối việc cô ở lỳ trong phòng riêng của Chúa tể, thì cô nàng vặn lại "Người vợ chăm lo phòng riêng của chồng thì có gì sai?", Demiugre chẳng thể phản bác.

Gật đầu đáp lại Éclair, Demiugre hỏi thăm công việc của con cánh cụt ở tầng chín. Lau dọn là công việc của hắn, bình thường chỗ làm việc của hắn là ở phòng khách, nhưng vì hiện tại Sebas đã ra ngoài làm nhiệm vụ theo lệnh của Chúa tể nên cánh cụt đảm nhiệm cả phần việc của ông ấy.

"Tôi vừa trao đổi đổi chi tiết với Albedo-sama về nhiệm vụ của mình."

"Đúng vậy, nếu không có Sebas thì tầng chín phải nhờ vào cậu rồi".

Eclair quay đầu ra sau ra lệnh cho hầu nam.

"Đưa tôi đi."

Cánh cụt di chuyển bằng cách nhảy lạch bạch, tốc độ rất chậm. Vì thế, mỗi lần đi đâu hắn đều được đám hầu nam bế lên.

"Vậy tôi xin phép đi trước, Demiugre-sama"

"Gặp lại sau, Éclair."

Nhìn theo bóng dáng phó quản gia được ôm như gấu bông, rồi Demiugre gõ cửa phòng.

"Demiugre xin được phép vào."

Hiện tại chủ nhân căn phòng không có ở đây, nhưng đối với Demiugre, căn phòng này chính là nơi gã tôn khính nhất.

Chẳng ai đáp lại, Demiugre vẫn bước vào. Gã nhìn quanh, quả nhiên không thấy Albedo đâu. Kẽ thở dài, gã mở một cánh cửa khác, đi sâu vào bên trong.

Phòng riêng của 41 Đấng tối cao được thiết kế như phòng hoàng gia, bao gồm phòng tắm lớn, phòng khách, phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách, phòng bếp, phòng thay đồ... và rất nhiều phòng con. Demiugre không ngần ngại khi đến thẳng phòng ngủ chính.

Gã gõ cửa, không đợi trả lời mà mở cửa ra.

Cả căn phòng chỉ có duy nhất một thứ, là giường ngủ khổng lồ gắn mái vòm, món đồ nội thất sang trọng, tuyệt đẹp. Giữa giường nhô lên một thứ, đang không ngừng vặn vẹo.

"Albedo"

Demiugre bất mãn kêu lên. Cô gái xinh đẹp không chịu được tiếng gọi của gã ló mặt ra. Tấm chăn bị kéo xuống, để lộ bờ vai trần, hẳn là cô nàng đang khỏa thân. Hai má ửng hồng có vẻ rất hưng phấn.

"Cô đang làm cái gì ở đây?"

Có sự khó chịu ẩn trong giọng nói bình tĩnh đó.

"Tôi muốn Ainz-sama có thể cảm nhận mùi hương của tôi khi Ngài trở về."

Albedo ưỡn ẹo người qua lại như một kiểu đánh dấu.

Demiugre nhíu mày. Chỉ có thể yên lặng nhìn cô nàng Succubus lắc qua lắc lại trên giường Đấng tối cao, gã cố gắng kìm chế cơn giận đang cháy âm ỉ bên trong.

"Ainz-sama là Undead nên sẽ không ngủ trên giường. Kể cả ngài có ngủ trên giường thì toàn bộ chăn nên cũng sẽ được thay mới."

Gã lạnh lùng nói, tự tin rằng giọng nói sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc của gã lúc này.

"Chỉ cần được nằm trên giường của Ainz-sama là đã làm tôi thoả mãn rồi."

Albedo hưng phấn đáp.

"Nhưng phải biết giữ chừng mực."

"Giữ chừng mực là thế nào?"

Đôi mắt ánh kim và nụ cười xinh đẹp của cô trông thật mờ ám.

"Anh ghen sao, Demiugre? Anh ghen khi thấy tôi ở trên giường của Ainz-sana."

Gã nhíu mày khó chịu trước câu hỏi bất ngờ của Albedo.

"Tôi chỉ đang nhắc nhở cô đừng quên nhiệm vụ phòng phủ Nazarick khi tôi phải ra ngoài làm nhiệm vụ."

"Tất cả tạo vật trong Nazarick đều biết rõ Đấng tối cao vĩ đại và tuyệt vời thế nào. Được phục vụ Ngài là vinh hạnh của chúng ta."

Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô dễ dàng làm đàn ông mê đắm nhưng Demiugre biết rất rõ đó chỉ là skill của Succubus để dụ dỗ loài người để ăn tim gan chúng.

Và cô nàng đặc biệt nhấn mạnh từ 'chúng ta'.

"Mạch máu không sôi lên, cơ thể không hưng phấn khi được chứng kiến sức mạnh tuyệt đối của Ngài."

Cô nhìn gã đầy thánh thức.

"Bản năng chủng tộc không rên rỉ cầu xin để được Ngài ban cho vinh hạnh phục vụ Ngài bằng những cách mà chúng ta chỉ có thể mơ đến trong những giấc mơ hoang dại khi ở một mình."

Giọng nói của Albedo đầy mê muội, say đắm.

"Tôi không phải là Succubus."

Đôi mắt luôn híp tịt của Demiugre khẽ mở, thể hiện rõ sự nguy hiểm và thù địch của gã. Do tính cách riêng tư, kín đáo nên gã không thích bị kẻ khác đọc vị. Nhất là từ Albedo, vì cùng chủng tộc nên lời của cô có phần đúng, làm gã không thể phản bác và điều đó là gã khó chịu hơn.

"Bản chất loài Quỷ luôn kêu gọi, đòi hỏi chúng ta đắm chìm trong máu lửa và nhục dục."

"Vậy cô nên học cách kiểm soát nó."

Demiugre không muốn tiếp tục lời qua tiếng lại với Albedo nữa, nhưng vì vấn đề phòng phủ Nazarick nên gã chỉ có thể đè nén sự tức giận ngày càng tăng của mình. Chủ nhân đã ra lệnh cho gã, do đó Demiugre phải tuân theo.

"Thật là đáng tiếc cho anh Demiugre, khi anh không có dục vọng phục vụ cho Chúa tể vĩ đại."

"Nếu Chủ nhân ra lệnh, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ như là một thủ vệ. Còn bây giờ, tôi phải lên đường thực hiện mệnh lệnh mà Ainz-sama đã giao. Vậy nên tôi xin nhắc nhở cô hãy cẩn thận, vì thủ vệ ở lại Nazarick chỉ còn có cô và Cocytus."

Giọng nói của Demiugre mạnh mẽ và nguy hiểm khi gã bước đến cửa phòng ngủ.

"Không ai tin loài Quỷ không có duc vọng, Demiugre."

ArchDemon im lặng khi đóng cửa phòng lại, dù vẻ ngoài vẫn giữ vẻ lịch sự, nhã nhặn, nhưng ngọn lửa âm ỉ mà gã luôn đè nén trong lòng đang thiêu đốt cả cơ thể của gã. Đòi hỏi, khao khát được Đấng tối cao âu yếm, muốn được trở thành của Ngài.

Demiugre siết chặt ngực áo, cố gắng kiểm soát dục vọng và ghen tị đang bùng cháy khi hình ảnh Albedo vặn vẹo trên giường của chủ nhân.

"Thần yêu Ngài, Momonga-sama."

Âm thanh khẽ khàng tan biến vào không gian rộng lớn, yên tĩnh của căn phòng.

Truyện convert hay : Thần Cấp Thấu Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện