Ông Xã Thần Bí

Thờ Ơ


trước sau

CHƯƠNG 191: THỜ Ơ

Trần Minh Tân chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, để mở ba nút áo đầu, gương mặt tuấn tú không biểu cảm cùng với đôi mắt đen láy, trông anh thoạt nhìn vừa ngây thơ lại vừa gợi cảm.

Tô Ánh Nguyệt nhìn anh qua chiếc bàn ăn dài, cứ nhìn đến mức thất thần.

Hai người bên nhau sớm chiều lâu rồi nhưng cô vẫn không cảm thấy chán khuôn mặt của Trần Minh Tân. Dù ngắm khuôn mặt anh trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng đều thấy anh vô cùng đẹp trai.

Gã mập thấy Trần Minh Tân không nói gì, tự cho là anh ngầm đồng ý, lập tức nổi lên ý định, liền túm tay Tô Ánh Nguyệt chặt hơn, còn đưa tay lên sờ mặt cô.

“Cô em gái, đi với anh vào nhà vệ sinh đi, chúng ta…”

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu tránh bàn tay múp míp của gã: “Xin anh tôn trọng chút, tôi cũng là khách ở đây, chẳng qua chỉ là đi nhầm phòng bao thôi.”

Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt rất lạnh, giống như trái tim cô hiện giờ.

Lẽ ra cô không nên nghe lời của Nam Sơn đến đây.

Lúc trước, Trần Minh Tân còn ghen với cả Thịt Bò, vậy mà giờ cô đang bị gã mập này túm tay rồi còn lôi lôi kéo kéo mà anh vẫn ngồi đó làm thinh.

Như vậy chứng minh điều gì?

Có vẻ như mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.

Gã mập thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt, hơi giật mình, nhưng cũng chỉ vài giây thôi.

Gã rất nhanh hồi thần lại, cười mà không phân biệt được đâu là mắt đâu là mũi, vẫn tóm chặt cổ tay cô không buông: “Vậy thì có sao đâu, em cũng có thể kết thêm bạn mà, phải không…”

Vừa nói, gã vừa muốn vuốt ve tay cô.

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy ghê tởm, tay kia của cô hung hăng đập mạnh vào bàn tay đang giữ cổ tay mình, gã mập bị đau buông ra.

Tô Ánh Nguyệt lườm gã rồi quay người định rời đi.

Lúc này, những người khác trong phòng hóng chuyện nhốn nháo lên: “Anh có phải là đàn ông không vậy, đến cô em gái nhỏ mà cũng không xử lý được.”

Nhóm người này đều là người làm ăn, tuổi đều khoảng chừng ba mươi, bốn mươi, cho nên Tô Ánh Nguyệt trẻ trung, xinh đẹp lạc vào chẳng khác nào chú thỏ non tơ.

Gã đàn ông mập bị mọi người nói khích, liền kéo ngược Tô Ánh Nguyệt trở về: “Người đẹp đừng đi mà, anh thật sự muốn làm bạn với em.”

“Nhưng tôi không muốn làm bạn với đầu heo nhà ông.” Tô Ánh Nguyệt cười khẩy nhìn gã, đáy mắt không che giấu vẻ khinh miệt.

Là đàn ông thì có mấy ai chịu được bị phụ nữ khinh thường, gã mập thấy vậy tức giận định đánh Tô Ánh Nguyệt.

Đáng lẽ Tô Ánh Nguyệt có thể tránh được, nhưng vì cô mải nhìn Trần Minh Tân qua đám người lố nhố trong phòng bao nên đã lãnh trọn cái tát từ gã mập.

Tiếng “bốp” giòn tan, nửa bên mặt của Tô Ánh Nguyệt lập tức sưng vù lên.

Gã mập đang tức giận nên dùng sức khá mạnh, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy nửa bên mặt có cảm giác tê rần.

Người nào đó trong phòng hùa thêm vào: “Úi, em tiên nữ xinh đẹp như vậy mà anh cũng nỡ đánh sao…”

Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên vén tóc ra sau tai, quay đầu nhìn Trần Minh Tân.

Những người trong đó đều là thương nhân, giàu có, từ trên xuống dưới dát toàn đồ hiệu đắt tiền, cũng có người mặc đồ cùng nhãn hiệu với Trần Minh Tân, nhưng không ai mặc đẹp bằng anh.

Anh chỉ yên lặng ngồi đó cũng đã khiến người khác bất giác muốn đưa mắt ngắm nhìn.

Nhưng, trong mắt anh không có cô.

Gã mập tát cô xong còn nói gì đó nữa, nhưng Tô Ánh Nguyệt không chú ý nghe, cô lặng lẽ đếm số trong lòng.

Một, hai, ba...

Cô đếm đến mười, Trần Minh Tân vẫn không có động tĩnh gì.

Ánh sáng nơi đáy mắt dần tan đi, Tô Ánh Nguyệt xoa chỗ bị đánh, ngẩng mắt lên nhìn gã mập đang định túm tay cô lần nữa, cô nghiêng người tránh rồi giáng cho gã một cái tát nảy lửa.

“Phụ nữ không bao giờ thích một gã đàn ông vô văn hóa và không đáng mặt đàn ông.” Từng câu từng chữ Tô Ánh Nguyệt nói lạnh như được ngâm trong hầm băng.

Gã mập bị chửi nhất thời không kịp phản ứng lại.

Đúng lúc này, Phong Hải không biết sao lại tìm được đến đây.

“Cô Tô.”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại thấy Phong Hải, thì hơi sững sờ, lúc nãy bị Nam Sơn lôi sang đây, cô suýt thì quên người này.

“Anh Phong, thật ngại quá, tôi…”

Nhất thời Tô Ánh Nguyệt không biết nên giải thích như thế nào, cũng may Phong Hải không cần cô phải giải thích, anh cười dịu dàng hỏi cô: “Giờ đi được chưa? Tiện đường tôi đưa cô về nhà.”

“Vậy làm phiền anh.” Sự thờ ơ của Trần Minh Tân làm cô cảm thấy hối hận vì đã đi theo Nam Sơn đến đây.

Giờ có người đánh cô mà anh cũng không quan tâm, vậy thì cô cũng đâu cần phải khuyên anh đừng uống rượu nữa?

Cần gì phải để bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử?

Tuy là tự nhủ như vậy nhưng trong tim cô như bị một đống bông gòn làm nghẹn cứng không thở được.

Phong Hải không quá chú ý nhiều đến cô nữa, anh đi đến chỗ gã mập rồi lịch sự đưa tấm danh thiếp ra: “Cô gái này là bạn của tôi, nếu giữa hai người có hiểu lầm gì chưa giải quyết được, tôi không ngại làm người giảng hòa.”

Vốn dĩ gã mập cảm thấy chưa nguôi ngoai, nhưng khi nhìn tên in trên tấm danh thiếp, gã hoảng sợ trợn trừng mắt, tay run rẩy nhận lấy, nhìn Phong Hải với ánh mắt sợ sệt.

Tô Ánh Nguyệt vẫn đang chìm trong cảm xúc của mình nên cô không để ý đến biểu cảm của gã mập.

Mãi đến khi Phong Hải đưa cô ra khỏi Ngọc Hoàng Cung rồi, cô mới nói với anh vẻ áy náy: “Cám ơn anh.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô đừng khách sáo.” Phong Hải khẽ cười rồi đi về hướng bãi đỗ xe.

“Anh Phong.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng gọi anh lại: “Chuỵện hôm nay đã làm phiền anh lắm rồi, tôi có thể tự đi về được.”

Cô biết Phong Hải bận rất nhiều việc, cô tự về được.

Phong Hải ngập ngừng, giống như đang suy nghĩ lời nói của Tô Ánh Nguyệt, lát sau anh khẽ gật đầu: “Ừm, cũng đươc, khi nào về tôi sẽ gửi hóa đơn và số tài khoản qua cho cô.”

Tô Ánh Nguyệt không nghĩ rằng anh ngập ngừng cả buổi chỉ là muốn nói vấn đề này, hơn nữa giọng điệu còn rất nghiêm túc.

Cô dở khóc dở cười: “Vâng, cám ơn anh Phong.”

“Không cần cám ơn, chúng ta đã không ai nợ ai rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện, cô mời tôi ăn cơm, cô đụng xe của tôi thì cũng phải bồi thường mà.”

Tô Ánh Nguyệt hơi bất ngờ với lời nói của Phong Hải, nhưng cô cũng khá tán đồng với cách ứng xử của anh, chuyện gì cũng nên có qua có lại, không ai nợ ai mới là tốt.

“Về nhà nhớ chườm đá, mặt rất quan trọng đối với phụ nữ.” Phong Hải nhìn chỗ sưng trên mặt Tô Ánh Nguyệt.

Không biết có phải là ảo giác của Tô Ánh Nguyệt hay không mà cô cứ cảm thấy dường như lúc anh nhìn mặt cô, ánh mắt anh lơ đãng giống như đang thông qua cô mà nhìn một người khác vậy.

Chào tạm biệt Phong Hải xong, Tô Ánh Nguyệt đi sang đường, bắt xe về nhà.

***

Mặt khác, bên trong phòng bao.

Gã mập cầm danh thiếp của Phong Hải mà sắc mặt nặng nề, cả buổi không nói câu nào.

Những người khác trong phòng bao đều cười gã: “Người đó là ai vậy, chỉ là đưa danh thiếp thôi mà anh đã sợ đến như vậy rồi?”

Gã mập chỉ lắc đầu chứ không nói gì.

Mà Trần Minh Tân ngồi im lặng nãy giờ bất ngờ lên tiếng: “Vừa rồi dùng tay nào đánh cô ấy?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện