Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Tôi không phải tôi


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ý Nhiên sờ soạng mấy lần rồi rút tay ra, cậu nhăn mày lại: "Quần áo trong cũng ướt." Cậu lo lắng, nhanh chóng đẩy Cố Uyên Đình tới phòng tắm, "Nhanh đi tắm nước nóng, xua đi khí lạnh."

Cố Uyên Đình không đề phòng bị cậu đẩy đi hai bước, dừng bước lại bất động: "Không cần, mưa nhỏ."

Tô Ý Nhiên đẩy hai lần không đẩy được, vì vậy dỗ hắn: "Anh Đình, anh bị cảm em sẽ lo lắng, đi nào, ngoan nào, nha."

Giọng cậu mềm mại.

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình bước vào buồng tắm.

Tô Ý Nhiên thấy hắn nghe lọt tai, yên tâm trở lại bếp tiếp tục nấu cơm.

Cậu nấu thức ăn xong, bưng lên bàn ăn lấy đĩa giữ ấm.

Chỉ chốc lát sau, Cố Uyên Đình tắm xong đi ra, Tô Ý Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Cố Uyên Đình để trần thân trêи, cơ bắp eo rắn chắc, sau khi tắm giọt nước tích xuống từ tóc hắn, một đường dán vào thân thể tinh tráng lướt xuống, dọc theo cơ bụng tám múi uốn lượn xuống phía dưới, biến mất trong khăn tắm ở hạ thân.

Hormone tăng cao kéo tới, Tô Ý Nhiên không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, chân mềm nhũn.

"Anh, anh anh anh nhanh vào phòng ngủ mặc quần áo đi!" Cậu mặt đỏ hồng, tim đập đến thình thịch, lung ta lung tung đẩy Cố Uyên Đình vào phòng ngủ, thừa dịp loạn còn sờ cơ bụng của hắn một cái.

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình vào phòng ngủ thay quần áo, Tô Ý Nhiên mới bình phục tâm tình.

Ngẫm lại là cảm thấy mất mặt, đã kết hôn lâu như vậy rồi, nhìn thấy thân thể anh Đình còn bị mê hoặc đến thần trí không rõ, ngất ngất ngây ngây, thiếu chút nữa không dời nổi bước chân.

Tô Ý Nhiên chỉ tiếc mài sắt không nên kim với mình một phút chốc, Cố Uyên Đình thay xong quần áo đi ra.

Cậu thấy Cố Uyên Đình vừa sửa sang lại cổ áo khoác vừa đi ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi hắn: "Đúng rồi, anh có mặc quần thu không đấy?"

Cố Uyên Đình: "..."

Tô Ý Nhiên nhìn Cố Uyên Đình một lát, biết ngay là hắn không mặc, cậu lại hỏi: "Anh buổi sáng không phải cũng không mặc quần thu đấy chứ?"

Cố Uyên Đình đột nhiên không khỏi có cảm giác căng thẳng: "..."

Tô Ý Nhiên biết ngay, được rồi, không mặc, cậu dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.

Cố Uyên Đình không giải thích được cảm thấy tay chân luống cuống, đứng một lát ở cửa phòng ngủ như bị phạt, cuối cùng quay đầu lại một lần nữa vào phòng ngủ: "... Tôi mặc quần thu vào."

Tô Ý Nhiên hài lòng, chờ Cố Uyên Đình mặc ra ngoài, lôi kéo hắn ngồi xuống ghế salon, cầm khăn lông khô lau tóc cho hắn.

Vừa lau, cậu vừa không nhịn được thao thao bất tuyệt giáo ɖu͙ƈ, tỷ như "Tuy rằng anh không thích mặc quần thu mà không thể tùy hứng vẫn phải mặc", "Sáng sớm anh còn bị cóng đến chân đau, sao lại không yêu quý thân thể của mình như vậy", "Anh như thế lúc lớn tuổi làm sao bây giờ" vân vân.

Cậu biết anh Đình bắt đầu từ trước đây vẫn cứ không thích mặc quần thu, mỗi khi đến mùa, cậu cứ phải nhìn chằm chằm mới bằng lòng mặc quần thu vào, thật là khiến người ta buồn rầu.

Cố Uyên Đình yên lặng nghe, cảm nhận được xúc cảm ôn nhu trêи đầu bị khăn mặt lau chùi, có thể là bởi vì mặc thêm một cái quần thu, hắn cảm thấy thân thể dường như thật sự ấm một chút.

Mãi đến tận lúc ăn cơm, Tô Ý Nhiên trong lúc vô tình hỏi hắn một câu: "Đúng rồi, anh vừa nãy đi ra cửa đi đâu thế?"

Cố Uyên Đình dường như bị đánh thức, ấm áp trêи người rút đi từng chút một, hắn nghĩ tới mục đích mình ra ngoài, khôi phục giọng nói nhàn nhạt: "Tùy tiện đi dạo."

Tô Ý Nhiên chỉ thuận miệng hỏi, nghe hắn nói như vậy, cho là hắn đi ra ngoài giải sầu, không nghi.

Cố Uyên Đình nghĩ chuyện buổi sáng, không yên lòng cơm nước xong, vào thư phòng.

Buổi sáng, hắn thật ra đến bệnh viện đệ nhất trung tâm thành phố.

Xác định bên cạnh mình không có bất kỳ giám thị, nghe lén, theo dõi gì đó, hắn đón xe đến bệnh viện, làm các loại kiểm tra, kết quả kiểm tra phải hai ngày nữa mới có thể có.



Trêи đường ngồi xe qua lại, hắn quan sát thành phố này.

Nơi này là thành phố A. Ở trong ấn tượng của hắn, trước đây thành phố A là một thành phố du lịch loại hai, sau đó trải qua quốc gia đại lực nâng đỡ, hơn nữa lượng lớn đầu tư tư bản chảy vào, thành phố A phát triển mãnh liệt, trong vòng mấy năm hoàn thành nâng cấp cơ sở hạ tầng, chuyển hình thành thành phố loại một dùng kỹ thuật cao làm chủ, du lịch là phụ.

Hắn đã từng mở chi nhánh tập đoàn ở thành phố A, đến thành phố A mở họp mấy lần, vẫn có chút hiểu biết về kiến trúc thành phố này, trong đó có một nhà cao tầng, vào năm thành phố A được xác định là thành phố loại một, chính thức khánh thành.

Thế nhưng hiện tại, tòa nhà cao tầng khác vẫn còn, chỉ có toà mới xây đó lại không cánh mà bay, thành phố A trước mắt hắn, trình độ phát triển cũng rõ ràng không phải một thành phố loại một, vẫn thành phố du lịch loại hai nhịp điệu phát triển chầm chậm.

Hắn cũng gặp được các loại người qua đường, không có bất cứ dị thường nào, màn hình trêи phố lớn, lịch bàn bệnh viện, điện thoại di động người qua đường, tất cả thời gian đều giống như đang nói cho hắn, hiện tại quả thật là ngày 28 tháng 10 năm 2020.

Cố Uyên Đình rũ lông mi dài xuống, mở notebook ra tiếp tục viết.

——————

Trong nháy mắt, mấy ngày trôi qua.

Ngày mai, cửa hàng đồ ngọt sẽ khai trương.

Tô Ý Nhiên sáng sớm đã đến cửa hàng, quét tước cửa hàng từ trêи xuống dưới lần nữa, lau lau một lần, mãi cho đến một góc nhỏ cũng không nhiễm một hạt bụi mới ngừng tay.

Cậu quét mắt trong cửa hàng một vòng, có chút chủ nghĩa hoàn mỹ mà điều chỉnh một ít vị trí trang trí, rốt cục cảm thấy hài lòng.

Hai ngày trước, nguyên liệu cần dùng làm đồ ngọt cũng đã đến, cậu bắt đầu làm các loại món tráng miệng và bánh ngọt để đặt ở tủ trưng bày và trong tủ lạnh.

Bận bịu như vậy, một chút là bận đến hơn mười hai giờ trưa, Tô Ý Nhiên mới làm xong một nửa, còn có một chút bánh chưa nướng xong trong lò nướng.

Nếu như như lúc thường, anh Đình sẽ ở bên cạnh giúp cậu, một buổi sáng là có thể quyết định gần xong.

Đáng tiếc anh Đình hôm nay có việc bận ở bên ngoài.

Tô Ý Nhiên nghĩ, có chút mất mát.

Lúc này, cửa leng keng một tiếng, người đến đưa bảng hiệu cửa hàng tới.

Tô Ý Nhiên bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng đi ra ngoài đón.

Bảng hiệu cửa hàng này là cậu một tuần trước đặt ở một cửa hàng làm bảng hiệu nổi danh trong thành phố, màu trắng làm nền, xung quanh ngắn gọn vẽ một ít hình thanh tân nghệ thuật, ở giữa dùng kiểu chữ nghệ thuật viết bốn
chứ: "Bánh ngọt Nhất Thính".

Giống phong cách trang trí tiệm bánh, đi con đường tiểu thanh tân ngắn gọn nghệ thuật.

Tô Ý Nhiên giúp đỡ nhân viên cửa hàng bảng hiệu trèo lên thang ngoài cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn nhân viên cửa hàng treo bảng trêи cửa hàng, nhìn hai chữ "Nhất Thính", đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc lấy tên tiệm.

Hai chữ "Nhất Thính" là lấy từ hài âm trong tên cậu và tên anh Đình(*), lúc đó họ mới vừa quyết định muốn đồng thời kinh doanh cửa hàng đồ ngọt, Tô Ý Nhiên vỗ đầu một cái định ra tên tiệm này, anh Đình còn rất hài lòng rất ôn nhu hôn cậu.

(Hài âm là những từ đồng âm hoặc phát âm gần giống nhau, Nhất Thính - yī tīng phát âm gần giống Ý Đình - Yì Tíng)

Bảng hiệu treo xong, Tô Ý Nhiên ký nhận rồi tiễn nhân viên cửa hàng bảng hiệu đi, một người đứng ở ngoài tiệm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhìn hai chữ "Nhất Thính", mỉm cười một phút chốc, nhớ tới anh Đình gần đây, trong lúc nhất thời ngơ ngác.

Anh Đình mấy ngày nay, đều rất bận.

Liên tục mấy ngày, buổi sáng Cố Uyên Đình vẫn nhốt trong thư phòng dùng máy tính bận rộn, cơm trưa cũng không ăn đã ra ngoài, cơm tối cũng không về nhà ăn, luôn luôn ở bên ngoài bận đến rất muộn rất muộn mới về.

Bọn họ mấy ngày nay cộng lại, tổng cộng chỉ nói ngắn ngủi mấy câu.

Tô Ý Nhiên biết Cố Uyên Đình lúc thường thỉnh thoảng sẽ làm một ít đầu tư cổ phiếu, còn làm cố vấn trêи danh nghĩa cho một công ty, mà trước đây chưa bao giờ bận như vậy.

Cậu có chút cô đơn vào trong cửa hàng, tự làm cho mình mấy cái bánh ngọt, coi như làm bữa trưa.

Bánh Serradura, chè dâu tây trân châu, bánh ngọt xoài nhiều lớp, chè khoai dẻo, cậu một hơi ăn sạch toàn bộ, trong nháy mắt đắc ý lên, cảm xúc thất vọng quét một cái sạch sành sanh.

Đồ ngọt cứu vãn nhân loại!

Tô Ý Nhiên nhiệt tình mười phần tiếp tục công việc, vẫn bận đến bốn giờ chiều, cuối cùng chuẩn bị kĩ càng đồ ăn tráng miệng và đồ ngọt cần dùng cho ngày mai, bỏ vào tủ lạnh lớn.



Cậu lại kiểm tra một lần, lại sửa chữa phương án kinh doanh ngày mai, xác định không có vấn đề gì, cuối cùng chụp mấy bức ảnh cho tiệm mới, đăng lên vòng bạn bè:

Ngày mai tiệm mới khai trương đại lực ưu đãi [ bắn tim ] các bạn thích đồ ngọt mau tới thưởng thức nha [ hoa mân côi ][ hoa mân côi ] địa chỉ tại xxxxxxx [ hoa mân côi ] 【 Bánh ngọt Nhất Thính】[ bắn tim ][ bắn tim ]

Đính kèm hai tấm ảnh chụp cửa hàng, sáu tấm các loại đồ ngọt mỹ vị màu sắc dụ người cùng một tấm mã QR của cửa hàng.

Đăng vòng bạn bè xong, Tô Ý Nhiên đóng cửa tiệm, nghĩ đến Cố Uyên Đình thích ăn xoài, trước khi đi còn lấy một hộp pancake xoài, dự định mang về cho hắn nếm thử.

Cố Uyên Đình lúc này đang trong bệnh viện đệ nhất trung tâm thành phố.

Hắn cầm một tờ báo cáo kiểm tra trêи tay, lần trước làm xong các loại kiểm tra, kết quả kiểm tra ngày hôm trước đã có, hắn vẫn bận không có thời gian tới lấy báo cáo, tới buổi chiều hôm nay mới rốt cục rảnh rỗi đến đây.

Kết quả kiểm tra, hết thảy bình thường.

Không có bệnh não bộ, không có bệnh tâm lý, thân thể không có bất kỳ vết tích người nào cải tạo, hết thảy số liệu bình thường.

Ngoại trừ này đó, còn có một chút tư liệu bệnh án khác, Cố Uyên Đình từ từ đọc.

Cuối cùng, hắn khép văn kiện lại, rời bệnh viện.

Mấy ngày nay, Cố Uyên Đình trong bóng tối điều tra rất nhiều chuyện, ở bề ngoài, cùng bị ẩn giấu đi.

Hắn đích xác khởi tử hoàn sinh, về tới năm 2020, một năm hắn hai mươi sáu tuổi.

Nhưng không giống kiếp trước là, chân trái của hắn không tàn phế, chỉ để lại một chút bệnh nhỏ không đáng kể.

Hắn cũng không trở lại Cố gia tám năm trước.

Mặt khác, so với tuyến thời gian kiếp trước, hại hắn tại tuổi thơ rơi vào tổ chức ăn mày hoàn cảnh bi thảm, cùng với tổ chức buôn người kia, đều bị triệt phá vào một năm trước.

Chủ nhân đứng sau màn buôn người, cái gọi là "mẹ kế" của hắn, cũng sớm vào tù.

Tất cả những thứ này, đều là "hắn" trong bóng tối thao tác.

Hết thảy không giống kiếp trước, thậm chí, hắn còn kết hôn sớm, gây dựng một gia đình nhỏ thoạt nhìn phổ thông.

Nhà nhỏ, nhưng dường như ấm áp hạnh phúc.

Lý luận thế giới song song, Cố Uyên Đình từng xem.

Lý luận thế giới song song hoặc gọi là lý luận thế giới đa chiều, cùng một người cùng tồn tại trong các thế giới đa chiều, lại phân biệt sống cuộc sống khác.

Hắn rốt cục kết luận, linh hồn của hắn chưa trở lại quỹ tích vốn có của mình, mà là đi tới thế giới song song, trở thành "mình" hai mươi sáu tuổi trong thế giới song song này.

"Nguyên chủ" Cố Uyên Đình thế giới này, là một hắn khác trong thế giới song song.

Bánh Serradura (hay còn gọi là bánh mùn cưa)Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình - Chương 3: Tôi không phải tôi

Chè dâu tây trân châuÔng Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình - Chương 3: Tôi không phải tôi

Bánh xoài nhiều lớpÔng Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình - Chương 3: Tôi không phải tôi

Chè khoai dẻoÔng Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình - Chương 3: Tôi không phải tôi

À hình như quên chưa tag bộ này có mĩ thực =))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện