Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Trở về


trước sau

Chương 6: Trở về

Chiếc nhẫn có một không hai trên thế giới.

Anh ta nói: “Chiếc nhẫn này, em nhất định phải đeo suốt đời, cuộc sống của em, vĩnh viễn đều nằm trong tay anh. Em và tình yêu của em đều của riêng anh! Bất kể lý do gì!”

Tuyên thệ ngang ngược như vậy, cô lại cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Chỉ là nước sông chảy về phía đông, chim nhạn bay về phía nam, mọi thứ chẳng còn là gì cả.

Mộ Sơ Tình cười chua xót, tháo nhẫn ra, đứng lên, đưa cho Tả Dực.

“Giúp tôi trả cái này lại cho anh ta……”

Tả Dực ngẩn người, nhìn bàn tay mảnh khảnh tái nhợt đang run rẩy trước mặt, cuối cùng anh ta cũng nhận lấy.

Vô tình chạm vào cô, lạnh như băng.

Tả Dực chỉ có thể gật đầu, xoay người rời đi.

Mộ Sơ Tình đi đến chiếc hộp, mở ra.

Bồi ảnh đương nhiên là việc cao cấp và tinh tế nhất, trong mỗi bức ảnh, cô đều cười rất vô tư, rực rỡ còn rất hạnh phúc.

Nhưng giờ xem ra, mọi thứ dường như đều làm người ta cảm thấy đáng cười lại còn đáng thương.

Mộ Sơ Tình thở dài một hơi, ngồi ở trên sô pha, nhìn xung quanh căn biệt thự trống rỗng.

Một nụ cười khổ, một mảnh nước mắt.

Lời thề, hứa hẹn kiểu này, chỉ có phản bội mới đáng giá!

Đêm đó, Tả Dực liền đem thỏa thuận hôn ước đã ký cho Thịnh Dục Thần.

Thịnh Dục Thần ngồi trên ghế ở bệnh viện, liếc nhìn qua tài liệu trong tay Tả Dực.

Đôi mắt đen sâu thẳm như lóe lên hai lần, trong lòng lo sợ không yên như sụp đổ, anh ta nhíu mày, đứng lên, đi đến phòng bệnh.

“Anh cất trước đi!”

Tả Dực sững sờ một lúc, nhìn dáng người ngay thẳng của boss, nhưng vô cớ lại thành một loại cô đơn.

Anh ta thoáng cúi đầu nhìn xuống vị trí chữ ký của nhà trai——

Chỗ trống ……

“Boss!”

Tả Dực bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đuổi theo Thịnh Dục Thần, lấy đồ trong ngực ra đưa cho Thành Dục Thần.

“Đây là…… Cô Mộ kêu tôi đưa cho anh ……”

Đôi mắt đen của Thịnh Dục Thần đột nhiên co rút, bỗng nhiên vươn tay ra đánh bay chiếc nhẫn trong tay Tả Dực.

Cô không cần, anh cần gì phải xem như đồ quý báu!

…………

“Thưa quý khách:

May bay đã đáp xuống sân bay quốc tế Phụ Thành, nhiệt độ bên ngoài là 28 độ C. Máy bay đang chuyển hướng, vì sự an toàn của quý khách và người khác, vui lòng không cần đứng lên hoặc mở hành lý. Đợi sau khi máy bay dừng hẳn, quý khách vui lòng tháo dây an toàn, sắp xếp lại hành lý xách tay để chuẩn bị xuống máy bay. Hãy chú ý an toàn khi lấy đồ từ giá hành lý. Quý khách vui lòng nhận hành lý tại khu vực lấy hành lý. Hành khách có nhu cầu chuyển tiếp máy bay vui lòng đến các quầy chuyển tiếp tại phòng chờ.

Cảm ơn quý khách đã chọn chuyến bay Phúc Trạch Airlines! Hẹn gặp lại !”

Giọng phát thanh của cô học sinh chuyên nghiệp chợt vang lên, Mộ Sơ Tình mở to mắt, bỏ cái thảm trên người ra.

Bốn năm, cô đã trở lại rồi.

Sân bay quốc tế Phụ Thành!

Hơn hai mươi người bước ra cổng sân bay, cả nam lẫn nữ, trái phải sáu tên, tất cả đều trong lạnh lùng kiêu ngạo, bề ngoài giản lược của người có năng lực kinh doanh, những người còn lại là vệ sĩ nước ngoài trong vest đen.

Giữa họ là một người phụ nữ cao mảnh khảnh.

Người phụ nữ mặc bộ đồ màu bạc mới nhất của Chanel với chiếc vòng cổ cùng màu trước ngực, dưới chân đi một đôi dép mũi nhọn màu bạc đính kim cương, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, chiếc cằm nhọn sáng hơi nhô lên, một cặp kính râm đen có viền bạc trên khuôn mặt nhỏ, che gần hết khuôn mặt.

Cô nhẹ nhàng đút hai tay vào túi hai bên áo khoác, chân di chuyển cực nhanh, từng bước có gió, mái tóc đen dài ngang lưng cô dường như sống động với những chuyển động của cô, như vẽ những đường cong duyên dáng trong không trung.

Tất cả mọi người trong sân bay đều dừng lại hoặc quay đầu, tò mò lại còn hâm mộ nhìn người phụ nữ đầy quyền lực đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện