Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Ly hôn


trước sau

Chương 5: Ly hôn

Mộ Sơ Tình đau tới mức xé tim xé phổi, cô kêu gào, lại không đổi lại được sự đối xử dịu dàng của người đàn ông.

Anh giữ lấy eo của cô, nhấp nhô cử động, va chạm vào nơi yếu ớt nhất của cô...

Tiếng của cô dần biến mất, cũng không giãy giụa nữa, để mặc người đàn ông dẫn cô. Mỗi nơi trong căn phòng, cô bị anh bày thành các loại tư thế, mặc anh thỏa sức đòi hỏi, nguyên một đêm...

Sáng sớm, Thịnh Dục Thần đứng trên mặt đất sửa sang quần áo, thờ ơ nhìn người phụ nữ cuộn tròn trên giường, trong lòng thắt lại nửa giây, trong mắt lóe lên chút không đành.

Cuối cùng, anh mở cửa ra, không hề nhìn cô thêm một cái.

Mộ Sơ Tình tuyệt vọng cuộn tròn trên cái giường rộng lớn, đầu của cô vùi sâu trong khuỷu tay, cả người run rẩy.

Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa không kiêng nể gì mà đập lên cửa kính.

Vừa đau thương, lại hoang vắng.

Đêm ngày hôm sau, Tả Dực dẫn luật sư tới, đặt một bản thỏa thuận ly hôn trước mắt Mộ Sơ Tình.

Nhà, xe, tiền, vẫn cho đầy đủ.

Mộ Sơ Tình ngồi trên sofa phòng khách, khuôn mặt trắng bệch lại vẫn lắc đầu.

“Tôi không cần gì cả, tôi không cần đồ của anh ta...”

Tả Dực đứng ở bên cạnh, nhìn người phụ nữ bị giày vò ngày càng gầy ốm, đơn bạc, cảm xúc trong lòng không khỏi hơi phức tạp.

Ngay cả anh ta cũng không tin, người phụ nữ trước mặt sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Luật sư bên cạnh ngẩng đầu nhìn Tả Dực, bình thường gặp phải đều là người chê tài sản ít, lại chưa từng gặp phải người không cần một phần tiền nào.

Tả Dực thở dài. “Bà chủ, sở dĩ lần này boss đồng ý ly hôn cũng là vì cô Thường Sở nói giúp cho cô. Nếu lần này cô không ký, chỉ e sau này cũng sẽ không còn cơ hội...”

Cơ thể của Mộ Sơ Tình chợt chấn động, cắn môi.

Lúc trước, cô không chỉ một lần nhắc tới việc ly hôn với anh, nhưng mỗi lần đều bị anh xé rách, sau đó liền bị anh như phát tiết, hung hăng bắt nạt cả đêm.

Hôm qua là ngoại lệ, lại là lần khiến người ta tan nát cõi lòng nhất.

Cuộc hôn nhân này đã không thể tiếp tục được nữa, Mộ Sơ Tình thở dài, cuối cùng cũng cầm bút lên ký tên của mình.

Cô và Thịnh Dục Thần cuối cùng cũng đi tới cùng.

Luật sư lưu loát cất thỏa thuận ly hôn trước mặt Mộ Sơ Tình vào cặp tài liệu, như sợ Mộ Sơ Tình sẽ hối hận vậy.

Tả Dực tiến lên, đặt tấm séc 100 triệu trong tay tới trước mặt Mộ Sơ Tình. “Boss bảo mấy chiếc xe trong gara đều cho cô, còn có căn biệt thự này, đều là của cô. Còn nữa, cái này...”

Tả Dực nói rồi đẩy một cái hòm dưới chân tới trước mặt Mộ Sơ Tình, ánh mắt lóe lên sự không đành.

“Những tấm ảnh này là ở nhà tổ, boss nói... anh ấy không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới cô, bảo cô tự giải quyết.”

Cho dù Tả Dực là người đàn ông sắt đá như vậy, nhưng lúc truyền đạt lại nguyên lời của boss, anh ta cũng hơi khó hé răng, có thể thấy boss của anh ta rốt cuộc là người lạnh lùng tới mức nào.

Mắt Mộ Sơ Tình co lại, màu môi trắng bệch, phát run.

Tả Dực không đành lòng nhìn tiếp nữa. “Cô Mộ, bảo trọng!”

“Đợi đã!”

Tả Dực sắp rời đi, Mộ Sơ Tình đột nhiên lại gọi lại, anh ta quay người, nghi ngờ nhìn cô, nghĩ liệu có phải cô bỗng nhiên nuốt lời rồi, hoặc là thấy không hài lòng với điều khoản ly hôn không?

Mộ Sơ Tình lại ngẩng đầu. “Quần áo ở đây của anh ta, anh không mang đi cho anh ta hả?”

Tả Dực nghe nói, lắc đầu.

“Ồ...”

Mộ Sơ Tình nhẹ nhàng đáp một tiếng, cúi đầu, nhìn cái nhẫn kim cương tỏa sáng kia trên ngón áp úp tay trái của cô, mắt cô lóe lên.

Anh từng nói chiếc nhẫn này là đích thân anh đến châu Phi đào kim cương nguyên chất, anh tự thiết kế, cũng là đích thân anh giám sát việc tạo hình của nó, cuối cùng tận tay đeo lên trên tay của cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện