Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Để tử cung của cô lại


trước sau

Chương 4: Để tử cung của cô lại

Ngoài cửa sổ bỗng chợt vang lên tiếng sấm mùa xuân đinh tai nhức óc, cơ thể Mộ Sơ Tình run lên bần bật, trên mặt không hề có màu máu.

“Thịnh Dục Thần, tôi chưa hề hại bất cứ ai, là Thường Sở cô ta tự làm tự chịu, là cô ta đáng đời, đây đều là báo ứng...”

“Bốp!”

Một tiếng giòn tan, trên má đau rát nóng bỏng, Mộ Sơ Tình ngẩn người nhìn anh, tiếng hét như điên bỗng im bặt, trong đôi mắt ngoài tuyệt vọng và lạnh lẽo ra, thì không còn gì cả!

Ngay cả bản thân Thịnh Dục Thần cũng hơi sửng sốt!

Anh nhìn Mộ Sơ Tình, môi mỏng cử động, tay vừa muốn xoa lên cái má bị đánh của Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình lại bỗng lên tiếng!

“Thịnh Dục Thần, coi như tôi xin anh, tha cho tôi. Chúng ta đời này hết nợ, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa...”

Thịnh Dục Thần bỗng cười thấp một tiếng, tay bóp cổ Mộ Sơ Tình dần thả lỏng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cằm và xương quai xanh của Mộ Sơ Tình, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự quyến rũ động lòng người.

“Tha cho cô? Được thôi, tôi chưa nói là không được...”

Mộ Sơ Tình vui mừng, vội muốn giãy ra ngồi dậy.

Nhưng một giây sau, người cô lại nặng nề ngã lăn trên giường, hơi thở thắt lại. Thịnh Dục Thần đã lại dùng sức bóp lấy cổ của cô.

“Mộ Sơ Tình, cô tưởng sau khi cô làm ra chuyện như vậy, còn có thể toàn mạng mà rút lui à?”

Sắc mặt Thịnh Dục Thần đột nhiên càng u ám hơn, trong con mắt máu tanh lóe lên sự đau xót:

“Tha cho cô cũng được, để tử cung của cô lại!”

Khuôn mặt vốn trắng bệch của Mộ Sơ Tình hiện giờ giống như một người chết, một vết máu cũng không tìm thấy.

Cô vậy mà còn muốn sinh con với người đàn ông khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Kiếp này cô chỉ có thể sinh con của anh, nếu không phải, vậy thì anh sẽ khiến cô mãi mãi không sinh được!

Đáy mắt của cô tràn đầy sự tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại...

Ông trời ơi, cô rốt cuộc đã yêu người đàn ông thế nào vậy...

Nhìn gương mặt trắng toát lại vẫn xinh đẹp kia của Mộ Sơ Tình, đôi mắt đen kia của Thịnh Dục Thần chợt co lại.

Một đôi tay to lạnh lẽo lại nắm lấy cổ của cô, mặt mày nhăn nhó.

Rời đi? Cô vậy mà lại muốn rời khỏi anh?!

“Xoẹt” một tiếng, quần áo trên người Mộ Sơ Tình bị Thịnh Dục Thần hung hăng xé rách.

Mộ Sơ Tình trợn to mắt, sợ hãi nhìn anh. “Anh muốn làm gì?!”

Thịnh Dục Thần không trả lời, mặt anh u ám, đôi tay to gần như mang theo bạo lực mà di chuyển trên cơ thể cô.

“Đừng mà, xin anh!”

Mộ Sơ Tình hoảng loạn trốn tránh cái tay to của anh, lên tiếng hèn mọn cầu xin Thịnh Dục Thần.

“Không thể theo ý cô!”

Anh nói xong, nặng nề hôn lên môi của cô, một tay bóp chặt hai tay của cô, đôi chân thon dài, khỏe mạnh kẹp chặt đôi chân mảnh mai, mềm mại của cô. Nụ hôn mang theo lửa giận gặm cắn giữa cổ của cô.

“Thịnh Dục Thần, anh là đang cường bạo! Anh thả tôi ra!”

Cô hoảng không chọn lời, cứng mềm đều dùng.

Thịnh Dục Thần nghe thấy, môi rời khỏi cơ thể của cô, nghiêng mắt nhìn cô, cong môi cười ra tiếng.

“Vậy thì đã sao?!”

Trong lòng Mộ Sơ Tình nhất thời đen tối một mảng!

Đúng vậy, vậy có làm sao?

Cho dù anh giết người phạm pháp, thì ai có thể làm gì được anh chứ?

Nhìn Mộ Sơ Tình nghẹn lời, Thịnh Dục Thần cười tà ác, vươn tay cởi thắt lưng da của mình, một tay kéo Mộ Sơ Tình xuống giường, đẩy cô tới trước cửa sổ sát đất của ban công phòng ngủ.

Cơ thể trần truồng tiếp xúc với mặt kính lạnh lẽo, khiến cô run lạnh một cái. Cô hoảng loạn vùng vẫy, anh lại đè người lên trên, dán chặt vào lưng của cô, một tay nắm lấy cái eo mảnh của cô, một chân hung ác bẻ hai chân khép chặt của cô ra, vật cứng đè lên cửa vào của cô. Lúc chạm vào cửa vào mềm mại kia, chút dịu dàng còn sót lại liền bị hao mòn sạch, anh chợt thẳng eo, hung hăng xuyên qua, xuyên vào trong.

“A!”

Đau! Đau!! Đau!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện