Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Tổng giám đốc Mộ


trước sau

Chương 20: Tổng giám đốc Mộ

Anh gầm nhẹ cắt ngang lời cô, cả người giống như đã bị cơn giận chiếm đoạt.

"Mộ Sơ Tình, hạnh phúc? Em lại dám nói với anh em muốn truy cầu hạnh phúc của mình? Không phải em nói ở cùng anh là chuyện hạnh phúc nhất đời này của em sao? Nhất là ở giường, bên trên, anh đem em làm tới đỉnh, lúc cao trào..."

"Ba "

Một tiếng vang lanh lảnh, lời Thịnh Dục Thần im bặt, anh mở to đôi mắt huyết hồng kinh ngạc nhìn Mộ Sơ Tình, thần sắc trong nháy mắt thần ra!

"Boss!"

Người ngồi bên trái trên xe vẫn luôn đem mình xem như một người vô hình, thế nhưng, trước giờ anh ta chưa từng nghĩ đến, trên cái thế giới này, còn có người có thể dám đánh Boss một cái tát. Anh ta sửng sốt một chút, mở cửa xe theo bản năng , sau đó cũng không biết sau đó nữa, ...

Nếu như là bất cứ người nào, anh ta có thể không chút do dự lấy súng ra đặt vào gáy họ...Thế nhưng nhìn thấy Mộ Sơ Tình, anh ta thật không biết nên làm thế nào cho phải...Cũng may Thịnh Dục Thần đưa tay ra hiệu cho anh ta, anh ta mới thở phào một hơi chui vào trong xe.

Đôi tay sắt giữ lấy vai Mộ Sơ Tình dần dần thả lỏng lực, đôi mắt trầm mặc u ám.

"Nhớ kỹ việc hôm nay em làm!"

"Vô sỉ! !"

Mộ Sơ Tình đột nhiên hất hai tay Thịnh Dục Thần ra, cắn răng nghiến lợi ném một câu nói, quay người chạy về phía khu nhà ở cao ốc giống như trốn tránh. Thịnh Dục Thần đứng nguyên chỗ không hề động, hồi lâu, anh chậm rãi giơ tay lên, lấy mu tay từ từ chạm vào nơi vừa mới bị Mộ Sơ Tình đánh qua, nhếch miệng đưa thành một vòng tròn nổi lên đầy hứng thú .Ngay sau đó, trong cổ anh cũng phát ra một tiếng cười nhẹ, quay người đôi chân thon dài bước đi, mở cửa lên xe. Mộ Sơ Tình mở cửa phòng của mình một cách hoảng loạn, sau đó lại đóng. Cả người mệt lả dựa vào trên cửa, thở mạnh. Hồi tưởng lại những lời mà Thịnh Dục Thần vừa mới nói, Mộ Sơ Tình ngửa đầu lên, đôi mắt ửng hồng từ từ nhắm lại. Cô làm người rốt cuộc có bao nhiêu thất bại, trong mắt anh, cô làm cái gì cũng đều không đúng, nói cái gì cũng không đáng đều tín nhiệm. Nếu đã như vậy, rõ ràng gặp gỡ không bằng không gặp, đêm nay anh lại vì cái gì xuất hiện trước cửa khu nhà ở đợi cô, chính là để làm cô nhục nhã một lần nữa sao?

 ...

Khi trở về Thịnh gia đại trạch đã là đêm khuya, trong phòng khách đèn sáng trưng, có  người hầu trực ban còn chưa ngủ, thấy Thịnh Dục Thần về nhà, người hầu nhẹ giọng hỏi thăm: "Thiếu gia trở về rồi ạ?"

"Ừm!" Thịnh Dục Thần lạnh lùng lên tiếng, cúi đầu cởi giày.

"Ui, thiếu gia, mặt người làm sao thế này? Ngài chờ một chút, tôi đi tìm đá lạnh.."

Người hầu bỗng nhiên thấp giọng kinh ngạc nói , vừa nói, đã quay người  rời đi.

"Không cần!" Thịnh Dục Thần lạnh giọng ném câu nói tiếp theo, đi lên lầu.

Thịnh Dục Thần lên lầu, trực tiếp tiến vào phòng tắm của mình.

Trước gương, Thịnh Dục Thần đã không mặc đồ, màu da của anh cũng không phải là trắng nõn, mà chính là màu đồng cổ nhạt gợi cảm, thân hình cao ráo rắn rỏi vô cùng hoàn mỹ , dưới ánh đèn sáng  phản chiếu thân thể trần gợi cảm mị hoặc. Anh nheo mắt nhìn dấu ấn tay có thể mơ hồ nhìn thấy trên má trái, ánh mắt nặng dần giống như màn đêm vô tận, khuôn mặt vô cùng đẹp trai âm trầm như nước.

...

Ngày thứ hai ——9h sáng. Chiếc Ferrari màu đỏ của Mộ Tinh Sơ đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu của công ty Lê thị .Cô vừa mở cửa xe, nhân viên xếp hàng tại cửa ra vào đồng loạt hành lễ.

"Hoan nghênh tổng giám đốc Mộ nhận chức! Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Không đợi Mộ Sơ Tình có phản ứng, một nhóm lớn ký giả ùa lên, khiến quanh cô chật như nêm cối…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện