Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Bóng đen trong màn đêm


trước sau

Chương 18: Bóng đen trong màn đêm

Tô Noãn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đám người ở cửa không động đậy rướn cổ nhìn theo xe của các cô, trên xe một tay lại vỗ vào dùi cười thoải mái.

"Ha ha ha, quá hả giận, cái này gọi là gì, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo! Đắc ý! Ha ha..."

Mộ Sơ Tình cũng thấp mắt nhìn một chút qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của họ, trong lòng quả thật cũng có chút khoái cảm trả thù . Đợi đến lúc Tô Noãn cuối cùng  cũng cười đủ, cô mới lau giọt nước mắt ở khóe mắt, nghiêm túc hỏi: "Nói thật, cậu lấy xe này từ đâu ra?"

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Noãn Noãn, sợ cô làm ra chuyện gì không nên làm như vậy. Mộ Sơ Tình cho Tô Noãn một cái cười yên tâm, trong lòng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là nói ra: "Cha tớ chuyển từ Italy về cho tớ, vì để cho tớ về nước, ông tốn không ít tâm tư nịnh nọt tớ! Chỉ có điều phần tiền này tiêu không phải của ông thôi!"

"Cái gì? ! Cha cậu!"

Tô Noãn kêu lên một tiếng kinh ngạc, phảng phất nghe được cái gì đấy giống như giai thoại tuyệt vời,

Mộ Sơ Tình lại bình tĩnh gật đầu : " Ừm, chỉ có điều số tiền tiêu này không phải của ông thôi!"

"Khoan khoan khoan khoan, cậu... có một người cha khi nào?"

"..." Mộ Sơ Tình tức giận trừng tức giận nhìn cô một chút.

"Không có đùa cậu nữa, mau nói!"

"Nói rất dài dòng!"

"Vậy thì nói ngắn gọn!"

"Tớ có một ông bố!"

"Chết tiệt.."

Đưa Tô Noãn về nhà, cô cũng không có thể nói rõ người cha đột nhiên xuất hiện này của cô là xảy ra chuyện gì? Nói rất dài dòng, nói ngắn gọn không được. Tình cảm giữa ba và mẹ cô quá phức tạp, cô cũng không hiểu nổi, cũng không biết nói thế nào. Mộ Sơ Tình đem xe đỗ ở bãi đỗ của tiểu khu, nghĩ lại trò cười trong buổi họp lớp, cô đau đầu không chịu được. Đời này hai người không muốn gặp nhất, lại có thể liên tục gặp phải.

Trời không thương cô! Lắc lắc đầu, cô nhanh chóng bước về nhà. Nhưng mà, cuối cùng đợi đến khi sắp đến lầu dưới nhà mình, bước chân vội vã dần dần trở nên chậm, sau cùng ngừng tại chỗ. Mộ Sơ Tình nheo mắt  nhìn chiếc bóng đen trong màn đêm ở cổng khu nhà ở, lông mày hơi nhíu, bước chân không khỏi lùi về sau một bước. Trong màn đêm đen kịt , tàn thuốc màu đỏ đậm ở giữa không trung, bay đến một làn khói nhấp nhô mờ mịt. Trong bóng tối, cô thấy không rõ mặt của người kia, chỉ nhìn thấy thân hình thon dài mạnh mẽ rắn rỏi dựa vào cửa sau của xe, toàn thân toát ra khí thể cao quý ngạo mạn. Tuy không thấy rõ mặt, thế nhưng là thân hình kia, cô quá quen thuộc. Anh ta dường như cũng nhìn thấy cô, tàn thuốc bị anh ném xuống đất, sau đó truyền đến âm thanh đế giày ma sát với mặt đất. Mộ Sơ Tình đứng tại chỗ không động, anh và xe của anh vừa vặn đứng ở đường mà cô phải đi qua về khu nhà ở. Mà cô, cũng không muốn gặp anh.

Ác ma...Cô lẳng lặng đứng như vậy, ngẫu nhiên gió thổi đến ngấm vào vào làn da của cô, toàn thân cô có chút cứng ngắc, gió giường như lạnh hơn so với vừa nãy.

"Còn biết trở về?"

Tiếng nói của Thịnh Dục Thần trong dòng chảy của thời gian đã sinh ra một loại từ tính đặc thù, thanh âm trầm thấp thăm dò, mang theo sự giễu cợt thản nhiên. Mộ Sơ Tình không biết chuyện trong miệng anh nói là chuyện gì? Là bởi vì cô đột nhiên về nước? Hay là bởi vì cái tiểu khu mà cô đứng này? Có điều cô lạnh lùng nhếch khóe môi, bất luận là loại nào, anh đều không có lập trường đến chất vấn cô cái gì! Cô bừng tỉnh như không nghe thấy, nhấc chân đi đến cửa của khu nhà cao ốc. Cô không có quyền quản lý mảnh đất mà anh đang đứng, càng không có quyền lợi  xua đuổi cái vị khách không mời mà đến này, thế nhưng , chỉ cần anh đứng ở nơi đó, cô chỉ có một con đường từ bên cạnh anh đi qua.

"Sau đó thì sao? Em còn còn muốn làm thế nào?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện