Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Tiện nhân đúng là già mồm


trước sau

Chương 16: Tiện nhân đúng là già mồm

Khẩu khí vênh váo tự đắc, Diệp An Kỳ mặc lễ phục dạ hội cao cấp, makeup thịnh hành thời thượng, vừa nói vừa đi về phía Mộ Sơ Tình.

"Ôi, đây không phải chị dâu trước của tôi sao? Thật không ngờ cô cũng ở đây!" Cô ta nói liền khoác lấy cánh tay của Mộ Sơ Tình giống như thân thiết, trong nháy mắt đem Mộ Sơ Tình đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

"Là cô ta à, bên ngoài vô hại, nhưng nghe nói bản chất bên trong là cái hồ ly tinh, nếu không chỉ với thân phận kia của cô ta, làm sao có thể gả cho Thịnh tổng..."

"Nghe nói tâm địa vô cùng xấu xa..."

Những lời bình luận khó nghe xung quanh cứ thế dồn dập đến bên tại Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình dùng gương mặt lãnh đạm hất tay Diệp An Kỳ :

" Chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào, đừng vì giúp người khác xả giận mà nhịn buồn nôn gọi tôi tiếng chị dâu! Tôi cũng rất buồn nôn!"

Mộ Sơ Tình nói xong cũng đi về hướng phòng vệ sinh, lại bị Diệp An Kỳ chặn đường đi.

"Chớ đi , chúng ta dù sao cũng là bạn học, không ngại nói cho tôi biết, bây giờ cô đang ở cao tầng nào đi!"

Mộ Sơ Tình chớp mắt lạnh lùng nhìn Diệp An Kỳ, sự mãnh liệt tỏa ra toàn thân khiến Diệp An kỳ có chút ngây người.

Mộ Sơ Tình thấy thế lại cười cười : " tôi khờ dại, đến tiền lương cơ bản cũng không lấy được, cô hài lòng chứ?"

"Xùy..." Diệp An Kỳ quả nhiên cười một tiếng tươi rói, đem mặt bỏ qua một bên, vẻ mặt khinh thường.

Trên dưới đánh giá  Mộ Sơ Tình một phen, cười nhạo nói:

"Không có có nam nhân nuôi, lăn lộn thành dạng này cũng không tệ rồi !"

"Diệp An Kỳ, cô dám cả gan lặp lại lần nữa!"

Tô Noãn "Bang" một tiếng ném chén rượu trong tay rơi xuống đất, làm bộ liền muốn nhào qua.

"Noãn Noãn!" Mộ Sơ Tình vội vàng chạy tới giữ chặt cô ấy.

"Đừng làm loạn, Noãn Noãn!"

"An Kỳ...cô bớt nói đôi câu đi!"

Mộ Sơ Tình ôm Tô Noãn không cho cô tiến lên, lúc này Thường Sở cũng mang bộ mặt nước mắt như mưa đến bên cạnh Diệp An Kỳ, kéo tay cô ta không ngừng rơi nước mắt một cách đáng thương.

"Hừ, cô ta dám đánh mình! Sở Sở, cậu chính là quá mềm mỏng rồi,đã bị người ta nói như thế cũng không biết phản kháng, cậu bây giờ quang minh chính đại, có gì mất mặt, không biết xấu hổ  là người nào đó mới đúng, biết rõ họp lớp này là anh họ thay cậu làm, còn không biết xấu hổ đến tìm cảm giác tồn tại!"

Toàn thân Mộ Sơ Tình run lên dữ dội, đau đớn trong lòng đã tê dại. Mộ Sơ Tình cô rốt cuộc lúc đầu có bao nhiêu diều chịu không nổi, tại sao trong mắt Thịnh gia cứ đáng ghét như vậy.

"Sơ Tinh, cậu bỏ mình ra! M D, tức chết tôi rồi!"

Nhìn thấy Mộ Sơ Tình không ngăn được Tô Noãn, mấy bạn học nam tiến lên, giúp Mộ Sơ Tình ngăn lại :

" Thế là được rồi, Tô Noãn, buổi hội họp này là lớp trưởng tổ chức, cậu đừng để anh ấy không xuống nổi bục..."

"Đúng, mọi người vất vả mới tụ họp một chút..."

Mỗi người một câu một lời,  sự tức giận của Tô Noãn  cũng hạ xuống không ít. Buổi hội họp tốt đẹp đi đến bước này rồi, phần lớn người cũng không có hứng thú chơi tiếp tục nữa, lớp trưởng nói thẳng lần sau lại tụ họp, liền vội vàng rời khỏi bục, hiển nhiên là mang cơn giận đi theo.

Một nhóm lớn người  lần lượt đi tới cửa, xe của Thịnh Dục Thần đã chờ ở cửa. Thân hình cao lớn thon dài ấy tựa vào trước cửa xe, khí chất tùy hứng mà trầm ổn thật khiến người ta kính mến. Diệp An Kỳ mang theo Thường Sở đến trước mặt anh, lúc này Thường Sở liền nhào vào lòng Thịnh Dục Thần thấp giọng khóc thút thít .

Thịnh Dục Thần cũng không có hỏi vì cái gì, chỉ là nhíu đôi lông mày, nhìn về phía Mộ Sơ Tình vừa mới đi ra.

"Tiện nhân đúng là già mồm!" Tô Noãn nhìn Thường Sở mắng một tiếng, âm thanh không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện