Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Thiệp mời?


trước sau

Chương 10: Thiệp mời?

Một người phục vụ cung kính đến chỉ đường cho họ, một đôi cao quý theo tiếng nhạc du dương đến gần.

Hơi thở quen thuộc lướt qua cô, ánh mắt Mộ Sơ Tình lóe lên, anh khẽ quay đầu về phía cửa sổ.

Vì tránh chạm mặt những người không nên động vào, cơ thể cô cũng khẽ nhúc nhích.

Tuy nhiên, khuỷu tay của anh lại không cẩn thận đụng vào ly rượu bên cạnh, Mộ Sơ Tình nhanh chóng đỡ lấy, nhưng vẫn dính một ít lên áo anh.

Động tác có chút lớn, làm Tô Noãn đối diện kinh ngạc.

Tô Noãn vươn tay nắm chặt tay Mộ Sơ Tình, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Sơ Tình, cậu không sao chứ?”

Mộ Sơ Tình lắc đầu, khó khăn nở nụ cười.

“Không sao, tớ đi toilet!”

“Tớ đi với cậu!”

“Không cần đâu!”

Mộ Sơ Tình vươn tay ấn tay Tô Noãn xuống, lúc cầm túi đứng lên thì hoa mắt, nhưng nhìn thấy ở góc trước mặt, chính là vẻ mặt kinh ngạc của Thường Sở nhìn Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình cau mày, trong lòng chán ghét vô cảm.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua đầu người đàn ông quay lưng về phía cô, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Mộ Sơ Tình đứng bên bồn rửa tay, dùng khăn tay ướt lau vết rượu trên quần áo.

Vừa về nước liền nhìn thấy người mà mình không muốn gặp nhất, đoạn nghiệt duyên này thật đúng là kiên cố.

“Sơ Tình? Mấy năm nay cô đi đâu?”

Giọng nói có chút nghi hoặc, đó là nồng đậm trào phúng.

Mộ Sơ Tình dừng tay, cau mày, cô ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đằng sau qua gương.

Dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, trong sáng.

Mộ Sơ Tình nheo mắt, cúi đầu tiếp tục lau vết rượu trên người.

Thường Sở cười nhạo cười nhạo sau lưng cô, chậm rãi đi đến bồn rửa tay bên canh Mộ Sơ Tình.

“Sơ Tình, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Mộ Sơ Tình giặt sạch khăn tay, dùng sức vắt nó.

“Xin lỗi, tôi không biết làm sao nói chuyện với súc sinh!”

Mộ Sơ Tình bốc hỏa khi nói chuyện, rõ ràng ngay từ đầu không định tính toán với người phụ nữ đê tiện diễn kịch này nữa.

Sắc mặc của Thường Sở trở nên lạnh lùng, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta cúi đầu lấy trong túi ra một thứ đưa cho Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình chớp mắt, đôi mắt trong veo đột nhiên co rụt lại.

Thường Sở lại nở một nụ cười đắc ý, “Tuần sau là tiệc đính hôn của tôi và Thần, hoan nghênh cô đến!”

Mộ Sơ Tình nhướng mắt nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập buồn cười.

“Thường Sở, cô thật không biết xấu hổ!”

Thường Sở lại lập tức giả vờ bộ dạng vô tôi.

“Sơ Tình, cô xem cô nói gì vậy, cô nói lúc trước chưa tìm được cô cũng bỏ đi, nhưng hôm nay gặp phải, tôi làm sao có thể không mời cô! Lúc học đại học quan hệ chúng ta tốt như vậy, còn có Tô Noãn, lúc đó chúng ta là ba chị em tốt trong trường đại học! “

Mộ Sơ Tình mỉm cười khi nghe vậy : “ Mối quan hệ tốt đến mức có thể bò leo lên giường của chồng người khác sao?”

Nụ cười của Thường Sở cứng đờ, nghiến răng nhìn Mộ Sơ Tình với ánh mắt tức giận

Mộ Sơ Tình, mặc kệ cô là người trong sáng và cao quý như thế nào, thì tôi và Thần là thực sự yêu nhau……”

Mộ Sơ Tình “tạch” rút tấm thiệp mời trong tay Thường Sở ra.

Không kiên nhẫn nói: “Tôi không muốn nói nhảm với cô, thiệp mời, tôi nhận lời!”

Nói xong, cô bỏ qua vẻ mặt kinh hoảng và bực bội của Thường Sở, đi ra ngoài toilet.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện