Ông Xã Chủ Tịch, Ôm Chặt Em

Đưa tử cung của cô cho cô ấy


trước sau

Chương 1: Đưa tử cung của cô cho cô ấy

Đêm khuya sâu thẳm.

Trong phòng phẫu thuật lạnh băng của bệnh viện phụ sản nào đó ở Phụ Thành, đập vào mắt là một màn trắng xóa.

Một người phụ nữ thân hình gầy gò, mảnh mai yên lặng nằm trên bàn phẫu thuật, gương mặt xinh đẹp, thanh tú. Nhưng lúc này trông cô lại vô cùng nhợt nhạt, mái tóc vàng kim ướt đẫm mồ hôi dính lên cần cổ trắng toát, hô hấp nhẹ nhàng, yếu ớt.

Cô yên lặng nhắm mắt, giữ mày đau đớn nhíu chặt lại.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh thương tiếc lắc đầu, cuối cùng cầm dao phẫu thuật lạnh lẽo tỏa ánh sáng lạnh, giơ về phía thân dưới đã ướt đẫm máu tươi của người phụ nữ.

“Bây giờ bắt đầu phẫu thuật nạo thai!”

Bác sĩ nhỏ giọng nói, lông mi của người phụ nữ trên bàn phẫu thuật rung lên, khóe mắt cuối cùng rơi xuống một dòng nước mắt nóng bỏng.

Con của cô...

Mất rồi...

Cái tay trắng gầy từ từ nắm chặt lấy ga giường màu trắng bên dưới, nhắm chặt mắt lại.

Lúc người phụ nữ được đẩy vào phòng phẫu thuật, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cả người lại toàn là máu vội vã chạy tới trước, giữa mày dịu dàng, nho nhã hiện lên vẻ đau đớn và lo âu.

Anh ta nôn nóng hỏi. “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Bác sĩ trung niên nhìn anh một cái, vẻ mặt khác thường nói: “Đứa bé không giữ được, người lớn cần tĩnh dưỡng!”

Trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ vui mừng nồng đậm, cảm kích cảm ơn bác sĩ.

Người phụ nữ sau hai tiếng thì tỉnh lại, người đàn ông vừa rồi vui mừng nhìn cô, tiếng nói dịu dàng mang theo giọng run kích động. “Sơ Tình, em tỉnh rồi!”

Người phụ nữ được gọi là Sơ Tình yếu ớt chớp mắt, coi như là trả lời.

Sau đó, mắt cô đánh giá xung quanh phòng, cuối cùng không nói gì cả.

Ánh mắt thanh tĩnh, đẹp đẽ của cô vô thần nhìn trần nhà trắng xóa, trong mắt dần hiện lên một lớp sương mỏng.

Yên lặng mang theo bi thương phủ lên cả phòng bệnh, người đàn ông ngồi ở đầu giường yên lặng nhìn cô.

Hồi lâu, Sơ Tình quay đầu lại, đôi môi trắng bệch hơi hé ra, người đàn ông hơi nghiêng người, ghé tai lắng nghe.

“Anh ấy đâu?”

Sắc mặt người đàn ông hơi sửng sốt, cái trán trơn bóng hiện lên gân xanh, cơ hàm kéo căng.

Khóe miệng người phụ nữ hơi cong lên, lộ ra một nụ cười cay đắng.

Cô thật sự là quá ngốc, thế mà vẫn muốn hỏi vấn đề ngu ngốc này.

Cô lắc đầu, giơ tay tóm lấy tay áo của người đàn ông. “Cố Dĩ An, cảm ơn anh! Chuyện của em, anh đừng nói với anh ấy, không cần thiết nữa.”

“Thịnh Dục Thần...”

Cố Dĩ An bật dậy khỏi giường, khuôn mặt bình thường dịu dàng như nước trở nên vô cùng nhăn nhó.

Anh ta đứng ở mép giường cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó, cả người căng cứng run rẩy, cuối cùng vẫn mở cửa phòng, rồi xông ra ngoài.

“...”

Trong con mắt trong veo của Mộ Sơ Tình hiện lên vẻ tuyệt vọng, cô từ từ nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình, thở một hơi dài thượt.

Trong lòng chỉ sót lại một vài thứ, cuối cùng vào lúc này đã biến mất sạch.

... ...

Từ hai tuần trước, Mộ Sơ Tình đã xuất viện, trở về “nhà” của cô để nghỉ dưỡng, cô đã hơn một tháng không thấy anh rồi.

Tây Sơn Cư là “nhà” của cô.

Phong cách châu Âu hào hoa xa xỉ, đẹp đẽ, chuẩn xác tới từng đường nét, tinh tế tới mức khiến người ta cảm thán. Đồ gia dụng đắt đỏ tinh xảo, thiết kế khí thế huy hoàng. Nơi này giống như một cung điện phương Tây vậy.

Mà sự lãng mạn chỉ có ở phương Tây kia, nơi này lại rất khó tìm thấy.

Mưa xuân tí tách ngoài cửa sổ, gió lạnh tùy ý mang theo nước mưa đập lên cửa sổ, rèm cửa màu tím tượng trưng cho sự phú quý bị cơn gió chui vào qua khe cửa sổ thổi bay lên, hoa văn tường vi màu đỏ đậm tình mỹ trông hơi yêu mị trong màn đêm.

Trong biệt thự đen xì, Mộ Sơ Tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên dưới mái tóc dài màu vàng rối loạn là khuôn mặt nhỏ như bàn tay to không hề có màu máu, mang theo nụ cười, trong tay nắm chặt một phần tài liệu.

Trong đêm khuya, ngoài cửa sổ lóe lên ánh đèn pha ô tô, ngay sau đó là tiếng mấy cửa xe đóng mạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện