Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Suy Bại Tới Tình Trạng Tắm Nước Lạnh


trước sau

Có điều, mặc dù không thể ăn, nhưng nếu như có thể thơm thơm mấy phát thì cũng không tệ.

Lăng Triển Dực im lặng nới lỏng cà vạt, sau đó cởi áo khoác ra, nhấc đầu gối quỳ chân ở bên giường, hai tay chống hai bên thân Tô Tử Dương, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.

Nụ hôn kia không mang tính xâm lược, chỉ chạm chạm thăm dò, lướt qua là xong.

Lăng Triển Dực hơi ngẩng đầu, nhìn Tô Tử Dương hơi híp đôi mắt, cánh môi cũng hơi nhếch lên trong lúc ngủ say, đáy lòng như nhũn ra.

Hắn kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, cúi người tiếp tục hôn lên mi tâm, gương mặt, xương quai xanh... Cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên phần bụng hở ra của Tô Tử Dương.

“Ưm...” Tô Tử Dương hừ hừ một tiếng, vô thức nâng một tay lên, che bụng lại, tỏ rõ ý bảo vệ.

Nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu, hành động vừa rồi của Tử Dương, nhất định là hành động vô thức bảo vệ con của hắn trong giấc mộng rồi?

Thật hạnh phúc...

Mặc dù lúc ban đầu, Lăng Triển Dực chỉ mang tâm tư tò mò đến tìm cái người đã có một đêm say đắm với hắn thôi, nhưng trong lúc vô hình, anh đã hấp dẫn hắn, từ từ khiến hắn tập trung hết ánh mắt của mình lên người anh, không nỡ dời xa.

A... Thật sự không nghĩ tới, không ngờ Lăng Triển Dực hắn cũng có một ngày như vậy.

—- Bị khơi dậy toàn bộ nhiệt tình, sướng vui giận buồn của hắn.

Thế này... Là yêu sao?

Trước khi chưa tìm được đáp án, hắn sẽ không lùi bước.

“... Ưm... Tôi muốn ăn thịt... Tôi muốn ăn thịt...” Tô Tử Dương lầm bầm nói chuyện vẩn vơ, không biết mơ tới cái gì, đôi môi khẽ mở, chảy xuống một dòng chất lỏng óng ánh.

Lăng Triển Dực bật cười, toàn bộ mệt mỏi trong người đều tiêu tan không còn dấu vết. Hắn cởi áo sơmi xuống, sau đó tắt đèn, sờ soạng bên cạnh giường rồi ngồi xuống, cởi giày ra, cởi quần, lên giường!

Ai quy định bỏ hành lý qua chỗ khác rồi thì không được ngủ chung? Hôm nay khó có được cơ hội, thừa dịp vật nhỏ này đang ngủ thì mới có thể
nằm chung gối với anh, không nắm bắt cơ hội này mà để trôi mất thì không phải sẽ hối hận sao?

Lăng Triển Dực nằm nghiêng ở một bên, cánh tay dài duỗi ra, tránh phần bụng còn nhỏ của Tô Tử Dương rồi ôm anh vào trong lòng, hắn hôn lên mi tâm của anh một cái, nhẹ nhàng nói câu ‘Ngủ ngon’, sau đó kéo chăn qua đắp kín rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.

Ngủ —- Có thể ôm người mà mình quan tâm nhất rồi ngủ chung một chỗ, cũng coi như là một chuyện hạnh phúc rồi ha?

Lúc đang ngủ, Lăng Triển Dực tựa như cảm giác được người trong ngực đụng đụng ngực của hắn, tìm được tư thế thoải mái hơn rồi dán vào, hơi nóng phà vào ngực hắn, thực sự muốn mạng của hắn mà!

Đột nhiên tỉnh lại, Lăng Triển Dực cảm giác có hơi nóng nực khó nhịn, muốn xoay người lại nhưng không dám, đành phải trộm hôn người Tô Tử Dương hai cái cho đỡ thèm.

Có lẽ, lần ngủ này tạm thời không phải là lựa chọn sáng suốt rồi? Ai bảo lại lấy tư thế như vậy để ngủ, hắn thật sự nhịn xuống không làm gì, nhưng phải biết, dục vọng bị khơi lên mà lại không cho nó bắn ra thì chính là một chuyện rất đau khổ.

Hắn còn quá trẻ, nếu nhịn chết thì phải làm sao bây giờ?

Vất vả lắm mới nhịn được đến hừng đông, mặt Lăng Triển Dực xám xịt, cuối cùng quyết định vào phòng tắm dội nước lạnh —-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện