Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Tôi Không Chết?! Đứa Bé Vẫn Còn?!


trước sau

“Ưm...” Tô Tử Dương cúi thấp đầu ôm bụng rên một tiếng, Lăng Triển Dực thấy anh nhíu mày kêu đau, tim cũng nhảy đến tận cổ, không nói lời gì muốn ôm người lên xông về phía bệnh viện.

“Tránh ra —- Đừng chạm vào tôi —- A —-” Bụng dưới truyền tới từng cơn đau nhức, Tô Tử Dương nói ngắt quãng, dù đau đớn nhưng vẫn lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Đáng chết, sợ là vừa rồi tức giận nên ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên mới đau bụng... Biết ngay mà, gặp phải cái tên khốn kiếp này thì sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Tô Tử Dương đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không quên chửi thầm Lăng Triển Dực, nhưng cơ thể lại không chịu nổi, dựa vào thân xe muốn trượt xuống, Lăng Triển Dực đương nhiên sẽ không để anh xụi lơ, cho dù Tô Tử Dương có đối xử lạnh nhạt cũng như không thèm để ý đến hắn, thì hắn vẫn cúi người bế anh lên, giọng điệu lo lắng, tuy ngang ngược nhưng lại đáng tin: “Muốn tức giận thì về nhà hẵng giận, nhưng đừng giận quá hư thân, huống hồ gì em bây giờ không phải chỉ có một mình. Anh mang em về bệnh viện khám trước, chuyện của hai ta về sau hẵng bàn lại!”

Mắt thấy Lăng Triển Dực lại muốn mang mình về bệnh viện, Tô Tử Dương thật sự bị dọa sợ, anh liều mạng đẩy Lăng Triển Dực ra, không còn hơi sức chặn lại: “Tôi không đi bệnh viện! Anh thả tôi xuống! Lăng Triển Dực! Anh, anh mau bỏ tôi xuống...”

Bởi vì đau bụng, sức của anh không đủ, động tác từ chối Lăng Triển Dực vốn không đáng nhắc tới, càng khiến hắn lo lắng cho vật nhỏ này cùng đứa bé trong bụng anh, tốc độ đi đường càng nhanh hơn.

“Lăng... Lăng đại thiếu... Tôi cầu xin anh... Buông tha cho tôi đi có được không... Vị hôn thê kia của anh muốn hại tôi... Tôi không thể đi chịu chết... Nếu như anh thật sự lo cho tôi... Dẫn tôi về nhà đi... Hoặc là đến bệnh viện khác cũng được... Tôi không đi bệnh viện này... Bác sĩ, bác sĩ đều bị mua chuộc... Bọn họ sẽ hại chết tôi cùng bé con...” Tô Tử Dương vô lực tựa đầu lên vai Lăng Triển Dực, lên tiếng cầu xin đứt quãng.

Anh thật sự không thể quay lại, nếu không cái mạng nhỏ này sẽ bị kéo theo mất! Anh không dám cam đoan ông trời sẽ còn cho mình một cơ hội sống lại nữa...

Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương vừa sợ hãi vừa tức giận, trong lòng căng thẳng, hai con ngươi hiện ra ánh sáng sắc bén, giọng điệu càng trở nên ôn nhu: “Tử Dương, em đừng suy nghĩ lung tung, có anh ở đây rồi, sẽ không để bất kỳ ai gây hại cho em cùng bé con đâu! Hiện tại không còn kịp đến bệnh viện khác nữa, em sẽ càng nguy hiểm hơn. Ngoan, tin tưởng anh có được không?”

“Không... Tôi không đi... Dực... Nếu như anh thật lòng với tôi... Đừng để tôi đi chịu chết...” Tô Tử Dương được Lăng Triển Dực ôm vào trong thang máy, tâm khẽ trầm xuống một chút, cảm giác đau bụng lại tăng mạnh, thân dưới nóng lên, hình như có máu chảy, dọa anh chảy cả nước mắt, vừa căng thẳng lại buồn tủi ôm bụng, bộ dáng rất đáng thương.

Lăng Triển Dực nhìn bộ dáng này của anh, tim lập tức mềm nhũn, đáng tiếc anh đang bị động thai nên hắn không dám chậm trễ, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ trông coi em cẩn thận, những tình huống em lo lắng nhất định sẽ không xảy ra, yên tâm đi, em với bé con đều sẽ bình an vô sự. Đừng căng thẳng, thả lỏng, lúc bác sĩ giúp em kiểm tra vừa rồi đã nói với anh, thể chất của em không hợp để mang thai, tâm trạng thất thường hơi lớn thì rất dễ bị động thai, phải nghỉ ngơi, bồi dưỡng nhiều mới có thể bình an vô sự.”

Cái gì?!

Nghe thấy lời của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương trừng lớn hai con ngươi, ánh mắt vốn có thần giờ phút này lại hơi dại ra, bác sĩ đã nói với Lăng Triển Dực từ sớm rồi sao? Lúc kiểm tra đã nói rồi? Tại sao anh lại không nghe thấy?

A, đúng rồi, lúc đấy anh đang đau đầu suy nghĩ phải làm cách nào để trốn cái tên Phật gia này, nào có tâm tư nghe bác sĩ nói cái gì! Nhưng mà... Anh vừa rồi chỉ mới phát lửa với Lăng Triển Dực một chút, sao có thể động thai chứ? Anh thật sự yếu ớt đến vậy sao? Ôi, bụng đau quá...

Lăng Triển Dực thấy anh cuối cùng cũng chịu an phận, không còn có ý giãy dụa, thoáng thở nhẹ ra, có điều thấy bộ dạng anh ngớ ra không có chút thần thái nào, hắn lại thấy lo lắng, vật nhỏ này, có phải đã bị ép đến mức sinh ra chứng ảo tưởng rồi không? Hắn đang yên đang lành, tự dưng đi hại vợ với con của mình làm gì? Nuông chiều còn chưa được nữa đấy!

Tô Tử Dương được Lăng Triển Dực ôm đến phòng cấp cứu, thời điểm bị đặt trên bàn giải phẫu, Tô Tử Dương thầm nghĩ, thôi, coi như anh hoàn toàn thua trong tay cái tên đáng chết này, chết thì chết đi!

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Lăng Triển Dực muốn ra ngoài, Tô Tử Dương không biết lấy sức lực từ đâu, nhanh chóng bắt lấy tay của hắn, sắc mặt tái nhợt, dùng ánh mắt không thể nói là cầu xin hay là không muốn rời xa nhìn chằm chằm vào Lăng Triển Dực.

Nếu như anh thật sự chết trên bàn giải phẫu, anh nhất định phải nhớ kỹ bộ dáng của người trước mắt này, lần sau đầu thai cũng được, sống lại cũng được, ngàn vạn lần đừng gặp lại nhau!

Lăng Triển Dực thì không hề nghĩ như vậy, hắn bị Tô Tử Dương kéo lại thật chặt, thấy người kia dùng ánh mắt vô cùng đáng thương, trái tim ngay lập tức tan thành vũng nước, hắn cầm ngược bàn tay lạnh buốt của Tô Tử Dương, xoay người lại ngồi xổm xuống bên bàn giải phẫu, thấp giọng nói: “Được, anh không đi, ở lại đây với em.” Nói xong, Lăng Triển Dực kéo tay Tô Tử Dương đặt đến bên môi hôn một cái, khích lệ nói, “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, ngoan... Nhịn một chút... Ngủ một giấc sẽ không sao...”

Ngay khi ý thức Tô Tử Dương đang rời rạc, anh vô thức nỉ non lên tiếng: “Nhất định phải bảo vệ bé con... Bé con là của anh... Anh đừng phá bỏ... Tôi có thể chịu đau...”

“Được... Anh đồng ý với em... Em với bé con đều sẽ bình an vô sự...”

“...” Tô Tử Dương không nói gì nữa, hơi nhắm mắt lại, hình như đã rơi vào hôn mê.

Lần này, mặc dù cảm giác đau đớn ở bụng vẫn còn, suy nghĩ vẫn không ngừng quanh quẩn, nhưng cảm giác lại không lúc trước.

Ở kiếp trước, một mình anh cô đơn chết trên bàn giải phẫu, còn một đời này, lại không phải một mình anh. Lăng Triển Dực vẫn luôn ở bên, hơn nữa còn không ngừng dùng lời nói ôn nhu dỗ dành anh, cổ vũ anh, ở bên tai không hề yên tĩnh.

Tô Tử Dương không biết là, trong quá trình anh đang phẫu thuật, cũng chỉ luôn nỉ non gọi tên Lăng Triển Dực. Đương nhiên, ‘bé con‘ vẫn được nhắc đến nhiều hơn...

Lăng Triển Dực cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay của mình ấm dần lên, sau đó đổi thành không ngừng đổ mồ hôi, tâm cũng cháy bỏng theo, cứ lo được lo mất.

Vật nhỏ này nhất định rất đau? Anh ra mồ hôi rất nhiều... Nhất định rất lo lắng, rất sợ hãi... Bởi vì anh không ngừng lặp lại câu nói ‘không muốn chết‘...

Trước không so sánh đến việc anh nói đời trước mình chết trong tay hắn vô căn cứ đến mức nào, đời này của hắn sẽ không bao giờ buông tay anh ra. Coi như đời trước hắn thật sự đã thiếu nợ anh, cho nên đời này của hắn nhất định sẽ mặc anh sắp xếp, cho dù có bị làm mưa làm gió thì hắn vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng.

Lăng Triển Dực cũng không biết mình vì sao lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt Tô Tử Dương vẫn tái nhợt ngủ say sau khi giải phẫu xong, hắn khẽ vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên của anh, Lăng Triển Dực đột nhiên cảm thấy, cho dù cả một đời phải sống chung với người tình một đêm cũng là đàn ông, thì cũng không còn là một chuyện khó có thể tiếp nhận, ngược lại, còn khiến cho người ta tràn ngập chờ mong.

Huống chi, giờ bọn họ đã có em bé. Nghĩ đến khi Tô Tử Dương hôn mê mà vẫn còn lo lắng cho con của bọn họ đến vậy, khóe miệng Lăng Triển Dực hơi giương lên, lộ ra một nụ cười vui sướng.

Tô Tử Dương mở mắt ra, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Lăng Triển Dực vẫn luôn ngồi bên cạnh canh cho anh, phản ứng đầu tiên của anh chính là, anh ngỏm củ tỏi rồi nhưng vẫn được sống lại! Dù được sống lại nhưng vẫn phải gặp cái tên khốn kiếp này! Trời ạ! Đất ơi! Anh có thể xin chết lại một lần nữa được không!

Lăng Triển Dực thấy sau khi Tô Tử Dương tỉnh lại thì chỉ im im nhìn mình chằm chằm, không nói câu nào, sau đó tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, bộ dáng kỳ quái, sau đó lại đổi thành bộ dáng đau đớn như không muốn sống nữa, lập tức hơi buồn cười, vật nhỏ này, lại đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?

“Tỉnh rồi? Có cảm giác gì không? Bụng còn đau không?” Giọng nói dịu dàng của Lăng Triển Dực truyền vào màng nhĩ, Tô Tử Dương trừng to hai mắt, không để ý đến trên tay còn đang cắm kim truyền dịch, lập tức đưa tay mò về bụng, đợi đến khi sờ thấy cái bụng tròn vo, con mắt Tô Tử Dương càng trừng lớn hơn, anh không tin hoảng sợ kêu một tiếng, “Tôi không chết?! Tôi còn sống?! Đứa bé cũng còn?!”

Lăng Triển Dực dở khóc dở cười, vừa muốn trả lời anh, chỉ thấy vật nhỏ này lật người như con cá chép muốn ngồi dậy, đương nhiên không có kết quả, có lẽ là do sức lực không đủ hoặc là chạm trúng chỗ đau nào đó, nên lại ngã nằm xuống, có điều vẫn chưa từ bỏ ý định phí sức ngẩng đầu lên nhìn ngang mặt bụng lầm bầm lầu bầu: “Tôi còn sống... Không thể nào...”

Tuy lầm bầm nhưng vẫn không quên dùng tay khẽ vuốt bụng, nhìn động tác kia vừa buồn cười lại uất ức.

Lăng Triển Dực nắm chặt tay đang di chuyển lung tung của anh, đặt ở một bên, cười nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, cẩn thận đang truyền, tí nữa còn phải truyền thêm lần nữa. Nhìn bộ dáng khỏe như vâm của em, chắc là không sao rồi? Tử Dương, anh có việc muốn bàn với em, chờ sau khi em phục hồi như cũ, về nhà cùng anh đi có được không? Anh sẽ chăm sóc cho em cùng đứa bé thật tốt, để em ở một mình, anh không yên tâm. Chờ sau khi đứa bé sinh ra, anh sẽ bổ sung hôn lễ, sau này người một nhà chúng ta cùng sinh hoạt vui vẻ, tốt biết bao nhiêu! Em thấy thế nào?”

Tô Tử Dương vẫn không an phận, dùng một cái tay không truyền dịch khác sờ lên bụng, thẳng đến khi xác nhận đứa bé trong bụng vẫn còn, tất cả mọi chuyện đều không phải là giấc mơ, anh mới yên lòng, tròng mắt vòng tới vòng lui, đột nhiên đối diện với ánh mắt chuyên chú nhìn mình của Lăng Triển Dực, sau đó Tô Tử Dương từ từ hiểu ra hỏi: “Ừm? Anh vừa mới nói cái gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện