Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Ai Ăn Dấm Chua Của Anh!


trước sau

Lăng Triển Dực nâng trán ai thán, vẫn chưa thể ra khỏi con đường cũ, vẻ mặt hắn đau khổ nói: “Có thể nói cho anh biết vì sao em lại không tin anh không? Hình như anh đâu làm gì có lỗi với em đâu?”

“Ai nói anh không có!” Tô Tử Dương mạnh mẽ phản bác, “Anh đã làm chuyện cực kì có lỗi với tôi!”

Lăng Triển Dực kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương, sau đó cúi người, dáng vẻ đang rửa tai lắng nghe: “Vậy có thể mời Tô đại nhân nói cho anh biết, cuối cùng anh đã làm gì khiến em không vui có được không? Anh thay đổi không được sao?”

Tô Tử Dương ưỡn thẳng sống lưng, bụng nhô lên một khối, thấy thế nào cũng rất buồn cười, anh vừa muốn hiên ngang nói ra chuyện Lăng Triển Dực hại mình phá thai ra máu nhiều dẫn đến mất mạng ở kiếp trước, kết quả nghĩ lại, không đúng, loại chuyện này không thể nói ra, nói cũng không ai tin.

Lăng Triển Dực thấy anh tạm ngừng không nói, không khỏi khiêm tốn thúc giục: “Mời Tô đại nhân nói thẳng —- “

Tô Tử Dương khẽ cắn môi, con ngươi đảo một vòng, bất chợt nhìn thấy quyển tạp chí giải trí nằm trên ghế ngoài hành lang, trước mắt anh đột nhiên sáng lên, anh chỉ vào quyển tạp chí kia đắc ý mở miệng: “Ầy —- Nhìn cái đó, nhìn cái đó đi, không phải anh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác sao, lôi tôi vào làm gì? Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới, anh đi con đường sáng lạn, một mình tôi đi con đường gian nan, như vậy là được!”

Lăng Triển Dực giật mình, hắn không nói lời nào mà ôm Tô Tử Dương vào trong lòng, vỗ lưng trấn an anh, nói nhỏ: “Hoá ra Tử Dương đang ghen, đó là do mấy tên phóng viên viết lung tung, anh không có kết hôn, càng không thể kết hôn với phụ nữ. Hơn nữa, chẳng lẽ em lại không biết chuyện này sao? Nếu anh thích phụ nữ, sao đêm đó có thể vui vẻ với em như vậy? Còn để cho em có con cháu nhà họ Lăng...” Lăng Triển Dực nói xong thì lập tức đưa tay ra đặt lên trên cái bụng tròn vo của Tô Tử Dương, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác cùng giọng điệu đều rất mập mờ.

Tô Tử Dương đẩy tay hắn ra, lùi lại một bước, nghiêm mặt nói: “Ai ăn dấm chua của anh! Anh nghĩ hay lắm! Còn nữa, đứa bé này thật sự không phải của anh! Anh không được nói lung tung!”

“Có phải hay không, chúng ta lập tức đi kiểm tra một chút thì chẳng phải sẽ biết được ngay sao? Đi, để bác sĩ cho ra kết quả kiểm tra, xem em còn có thể mạnh miệng thế nào!”

Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực nửa ôm nửa kéo vào phòng thử máu. Ngón tay áp út bên trái bị nắm kéo cho bác sĩ, bị lấy hai giọt, trực tiếp tiến hành kiểm tra thử máu, còn chuẩn xác hơn so với kiểm tra nước tiểu.

Tô Tử Dương đứng ngồi không yên, mãi mới chờ được đến lúc có kết quả, anh thừa dịp Lăng Triển Dực đang chăm chú lắng nghe bác sĩ ‘dạy bảo‘, vụng trộm chạy ra ngoài.

Lăng Triển Dực quay đầu thì lập tức không thấy người, không thể lo đến việc nói chuyện với bác sĩ, bận rộn đuổi theo.

“Tử Dương? Tử Dương!” Chỉ qua một cái nháy mắt, không thể biến mất nhanh như vậy được! Lăng Triển Dực gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, thế là lập tức khẩn trương lần theo lời hỏi thăm y tá hoặc là người thân bệnh nhân.

Tô Tử Dương trốn ở trong góc, nhìn bộ dáng cực kỳ lo lắng của Lăng Triển Dực, che miệng cười rất sung sướng.

Hừ, cái tên họ Lăng đáng chết, vẫn còn giả bộ sao! Xem anh có thể giả bộ tới khi nào!

Quả nhiên, không được bao lâu, Lăng Triển Dực ngồi trên ghế dài ngoài hành lang thở dài, bất đắc dĩ rút một điếu thuốc ra đốt, hút hai ngụm, trông vẻ mặt rất cô đơn.

Tô Tử Dương vừa muốn thừa cơ chạy đi, lại nghe thấy Lăng Triển Dực thở dài xa xôi, bất đắc dĩ nói: “Cuối cùng em muốn thế nào?”

Tô Tử Dương cho rằng mình đã bị phát hiện, bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh, kết quả lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác, nếu như anh nhớ không lầm, chủ nhân của giọng nói này, chính là nhân vật nữ chính trong quyển tạp chí giải trí lần trước —- Tô Tử Kỳ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện