Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Mọi Người Hiểu Nhầm


trước sau

Từ sau cái ôm của Tô Manh và Thẩm ɖu͙ƈ An lúc chiều thì mọi người trong công ty đều tin rằng Tô Manh và Thẩm ɖu͙ƈ An là một cặp, bây giờ nhìn thấy Tô Manh trở về công ty trong dáng vẻ tươi tắn như vậy, thì đều nghĩ rằng chủ tịch Thẩm chắc chắn đã an ủi cho nhà thiết kế Tô rất tốt, cứ như thế họ vây quanh Tô Manh và hỏi chuyện.

“Nhà thiết kế Tô, cô và chủ tịch Thẩm làm sao mà quen nhau vậy, kể cho chúng tôi nghe đi?”

“Đúng đúng, hai người ai là người theo đuổi đối phương trước vậy?”

*“ Hồi nãy chủ tịch Thẩm an ủi cô như thế nào vậy?”

Hết người này đến người kia, đủ loại các câu hỏi.

Ngay cả người luôn ghét cô đó là Tiểu Lâm cũng lén lút đứng phía sau đám đông để nghe câu trả lời của Tô Manh.

Tô Manh bị hỏi đến mức đầu óc rối bời, cô và Thẩm ɖu͙ƈ An không có hẹn hò gì cả, cho dù thật sự có đang hẹn hò thật thì cô cũng không thích bị người khác điều tra như vậy.

Có điều tính của cô vốn rất hiền nên đã lảng tránh những câu hỏi quá riêng tư đó và trả lời rằng: “Tôi và Thẩm ɖu͙ƈ.

An chỉ là bạn bè bình thường thôi, chúng tôi chỉ vừa mới quen biết nhau vài ngày, buổi trưa hôm nay chúng tôi định đi ăn cùng nhau nhưng vì công ty anh ấy có việc đột xuất nên bữa ăn đã bị hủy”

Thấy những người này không còn hỏi thêm gì nữa, cô liền xem đồng hồ: “Ai da, sắp đến giờ làm việc rồi, mọi người đi làm việc của mình đi, đừng có bàn tán về chuyện này nữa”

Đám đông la ó: “Ai da, nhà thiết kế Tô, cô đừng né tránh như vậy chứ!”

Nhưng công ty có các quy định rất nghiêm ngặt, trong giờ làm việc nếu tụ họp lại để tám chuyện và làm ồn sẽ bị trừ tiền lương và tiền thưởng, nên khi nghe thấy Tô Manh nói sáp đến giờ làm việc rồi thì bọn họ cũng không dám tiếp tục gặng hỏi nữa, đi về phòng làm việc và vừa đi vừa thì thầm bàn tán.

Tô Manh cứ nghĩ rằng chỉ có những đồng nghiệp nữ hay có tính tò mò nên mới tìm cô để hỏi chuyện lúc chiều, nhưng không ngờ lúc chiều khi cô đến tìm Bill để báo cáo tiến độ công việc thì ông cũng nhắc đến chuyện về Thẩm ɖu͙ƈ An.

Sau khi nghe xong bài báo cáo của Tô Manh, ông đan hai tay đặt lên bàn nhìn Tô Manh: “Tô, nghe nói lúc trưa có người đến tìm cô để kiếm chuyện, cô không sao.

chứ?”

Tô Manh nghe hỏi như vậy liền gấp gáp xin lỗi: “Bill, tôi xin lỗi vì đã để việc riêng của tôi ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác trong công ty, nếu có đồ vật nào bị hư hỏng cần đền thì ngài cứ trừ thẳng vào tiền lương của Tôi”

Bill đúng là muốn nói đến chuyện này, nhưng nhìn thấy thái độ biết nhận lỗi của Tô Manh thì không làm lớn chuyện lên nữa: “Sau này chú ý hơn là được”

Bỗng nhiên ông nhìn Tô Manh cười tít mắt, bắt đầu tám chuyện: “Tô, nghe nói người đàn ông lúc chiều đến giúp cô là chủ tịch của công ty kĩ thuật Hướng Dương, anh ta là bạn trai của cô hả?”

Tô Manh cảm thấy hơi buồn cười, cô cầm lấy tập tài liệu chuẩn bị bước ra ngoài: “Bill, ngài cũng nhiều chuyện nhỉ. Hai chúng tôi chỉ tình cờ quen biết nhau thôi, cũng không thể nói là bạn bè”

Bill không tin, ông vẫn muốn truy hỏi, nhưng Tô Manh hầu như không cho ông ta cơ hội, cô cầm tập tài liệu sau đó quay người bước đi.

Tô Manh không thích bị người khác truy hỏi chuyện riêng của cô, hôm nay vì sự lo lắng về chuyện của Tiểu Khải nên cô tan làm sớm vài phút.

Chỉ là tan làm sớm vài phút thôi nhưng tác dụng lại thật lớn, ở thành phố Hải này cô rất ít khi đi taxi mà không bị kẹt xe như hôm nay, khi đến cổng trường mẫu giáo thì trường vẫn chưa tan học.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tô Manh cùng.

những người phụ huynh khác đi vào bên trong trường.

Đến trước cửa lớp học của Tiểu Khải, vừa nhìn vào cô đã thấy Tiểu Khải đang chăm chú chơi điện thoại giữa sự bao quanh của các bạn học của nó.

Tô Manh nở nụ cười chào cô giáo Vương sau đó đi đến sát bên cạnh Tiểu Khải: “Con trai, chúng ta về nhà thôi”

Tiểu Khải cứ nghĩ là đứa nào đó cố nhìn gần vào màn hình điện thoại nên cau mày chuẩn bị nổi cáu, nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thì cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Mẹ!”

Tô Manh cười tít mắt xoa đầu Tiểu Khải, cô muốn giúp.

Tiểu Khải mang cặp sách: “Cặp mang chưa con? Chúng †a về nhà thôi!”

Tiểu Khải không cần mẹ mang cặp giúp mà cậu tự mình mang, sau đó cầm tay Tô Manh bước đi: “Cặp con mang đây rồi, chúng ta đi thôi!”

Dáng vẻ vội vã về nhà của cậu giống như không phải Tô Manh là người đến đón cậu mà ngược lại, cậu là người đến đón Tô Manh vậy.

Tô Manh nhìn thấy cặp sách của các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ cầm dùm, quay sang nhìn thấy con trai của cô tự mang thì trong lòng cảm thấy Tiểu Khải thật ngoan và hiểu chuyện.

Con trai của cô hiểu chuyện như vậy càng khiến cho cô không muốn để người khác cướp nó đi.

Thậm chí người đàn ông năm năm trước là Thẩm ɖu͙ƈ An, là bố là Tiểu Khải cũng không được!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện