Ôn Nhu Bại Hoại

Kết hôn rồi, mang thai


trước sau

Hôn lễ của Cố Hoài và Tri Hiểu tổ chức vào thời điểm ấm áp nhất của mùa xuân, Đàm Thận phụ trách hôn lễ rất chu đáo, mọi thứ đều được sắp xếp đâu ra đấy.

Thư ký tò mò hỏi: “Cố tổng muốn cưới bác sĩ Tri cũng phải chờ sao, vì sao phải đợi tới mùa xuân? Cầu hôn đã xong từ mấy tháng trước rồi, thật kỳ lạ!”

Về vấn đề này, anh ta cũng từng hỏi qua Cố Hoài, anh ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Cố tổng lúc đó ôn như cỡ nào: “Mùa xuân ấm áp hơn, không làm cô ấy thấy lạnh!”

Khi Đàm Thận tường thuật lại cho thư ký nghe, cô ấy không thể không giơ ngón cái khen hay: “Đàm tổng, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ngài lại ở sau lưng Cố tổng mắng ngài ấy thê nô rồi!”

“Đã hiểu rồi?”

“Ừm!”

Đàm Thận hung hăng cắn răng: “Hiểu rồi thì còn không mau đi, còn muốn nhận tiền thưởng không?”

Hôn lễ được diễn ra vô cùng long trọng, ông chủ Thắng Hoa cùng người thừa kế Hoa Đông kết hôn, chỉ nghe vậy đã đủ để oanh tạc mọi tờ báo rồi.

Nhưng sau đó theo ý Cố Hoài, không mời truyền thông, chỉ có bạn bè thân thích tham gia.

Tri Hiểu ngồi trong phòng an tĩnh chờ đợi, bàn tay cầm hoa toát một tầng mồ hôi mỏng, lúc này cô đang rất khẩn trương, dù bên ngoài đang rất ồn ào thì cô vẫn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tri An mở cửa ra, ngạc nhiên nhìn người bên ngoài: “Sao lại là cậu?”

Cố Hoài nghiêng người tiến vào, bộ đồ anh mặc được đặt làm rất chuẩn, ôn nhuận thanh nhã, vẻ thành thục thâm trầm hay khí chất nội liễm đều có thể nhìn thấy trên người anh, cô dâu chú rể đứng đối diện nhau, tầm mắt nóng rực của họ làm Tri An đứng cạnh mà cả người không thoải mái, cô trợn trắng mắt: “Nhanh lên đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”

Cửa vừa đóng lại, Cố Hoài thuận thế khóa chốt, Tri Hiểu nhìn anh đi tới, ánh mắt ôn nhu dần dần trở nên thâm trầm, cô nhịn không được rụt về phía sau: “Anh khóa cửa làm gì vậy?”

Cố Hoài cười nhướng mày, lúc này còn muốn trốn, có thể trốn đi đâu?

Anh đứng ở trước mặt cô lẳng lặng nhìn cô, rõ ràng anh đã nhìn thấy Tri Hiểu mặc áo cưới rồi, nhưng mỗi lần xem lại vẫn làm anh tâm động không thôi, trong lồng ngực tim đập thình thịch như trống bỏi, hoàn toàn mất khống chế.

Cô xinh đẹp mỹ lệ trong chiếc váy trắng, tóc dài được quấn lên, ôn nhu xinh đẹp, như một nàng thiên sứ.

Cố Hoài cúi xuống tới gần cô, Tri Hiểu chậm rãi lùi lại, tình cảnh này giống như lần đầu gặp anh, anh từng bước ép sát, cô không thể không lui.

Tri Hiểu bị dồn đến góc giường, mặt đỏ nhìn Cố Hoài: “Làm gì vậy?”

Anh nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngửi mùi hương bên tai cô, ôn nhu ôm chặt cô: “Hiểu Hiểu, anh nhớ em!”

Tri Hiểu miễn cưỡng nở nụ cười, giơ tay đẩy đẩy anh: “Chờ chút là có thể gặp rồi, anh ra ngoài trước đi!”

Tay Cố Hoài bất tri bất giác đã vén lớp váy cồng kềnh của cô lên luồn vào, Tri Hiểu thấy thời gian không còn nhiều, trong lòng hoảng hốt: “Cố Hoài, bây giờ không có thời gian đâu!”

Anh cười khẽ thở dài: “Vậy em bồi thường anh như thế nào?”

“Buổi tối, chờ hôn lễ kết thúc được không?”

Cô không muốn ở chỗ này làm liều mà bỏ lỡ giờ lành, đến lúc đó mọi người nhất định sẽ đoán ra bọn họ đã làm gì ở đây!

Cô bây giờ rất đẹp, anh đương nhiên chỉ muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống cô, nhưng nhìn ra cô đang khẩn trương, Cố Hoài lập tức dừng tay, ôn nhu trấn an: “Đừng sợ, cho anh ôm em một cái, còn lại đều nghe em!”

Anh nâng cằm cô, tiếng nói trầm thấp dụ hoặc: “Bảo bối, hôn anh một chút!”

Ngoài cửa vang lên tiếng Tri An gõ cửa: “Hai người làm cái gì vậy, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”

Cố Hoài cũng không vội, đột nhiên nổi ý xấu khẽ cắn cổ cô: “Mau, hôn anh một chút!”

Tri Hiểu vội ôm lấy anh, nhón mũi chân hôn anh một cái.

Khi cửa được mở ra Tri An và Hứa Sơ Dương suýt nữa ngã nhào ra đất, Cố Hoài liếm liếm khóe môi, lại nhìn thoáng qua Tri Hiểu đang đỏ mặt, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Tri An liếc mắt nhìn Tri Hiểu, than trời: “Tình cảm hai đứa cũng quá mãnh liệt rồi, khắc chế một chút!”

Mặt cô càng đỏ hơn, bên tai quanh quẩn lời Cố Hoài nói nhỏ bên tai cô: “Buổi tối sẽ tính nợ một thể!”

Khi tiếng nhạc vang lên, Tri Hiểu khoác tay ba Tri chậm rãi đi vào lễ đường, cô nhìn thấy Tri An và mẹ Tri đang đỏ khóe mắt đứng ở một bên, ba Tri nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Hiểu Hiểu của chúng ta nhất định phải hạnh phúc!”

Tri Hiểu nhìn Cố Hoài, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thành kính lại ôn nhu, cô bước từng bước về phía trước, cũng là bước tới tương lai của họ.

Từ nay về sau, Cố Hoài chính là bến cảng tránh gió của cô, giúp cô che mưa chắn bão, bởi vì có anh, trái tim cô dần dần trở nên bình tĩnh, Tri Hiểu trả lời ba Tri: “Vâng, con nhất định sẽ rất hạnh phúc!”

Ba Tri đem tay Tri Hiểu đặt vào tay Cố Hoài: “Con phải yêu thương con bé!”

Cô nghe giọng anh trầm thấp trả lời: “Vâng, con đảm bảo!”

Bản nhạc hôn lễ càng thêm vang vọng, bạn bè người thân đem cánh hoa rải xung quanh cặp tân nhân*, sau lời dẫn của cha sứ, hai người trao nhau nhẫn cưới rồi cùng nói lời thề nguyện.

*Tân nhân: chỉ cô dâu mới gả hoặc chủ rể mới lấy. Cặp tân nhân là cô dâu chú rể mới cưới.

Không có quá nhiều từ hoa lệ, Cố Hoài và Tri Hiểu nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nói:

“Anh yêu em!”

“Em yêu anh!”

Yêu, đây là toàn bộ lời thề của anh và em.

*

Về chuyện Tri Hiểu mang thai, đó là hai tháng sau hôn lễ, kỳ sinh lý của Tri Hiểu luôn rất chuẩn, nhưng vừa rồi lại chậm hơn mười ngày, dùng que thử thai xong, nhìn hai vạch màu đỏ, tâm tình cô có chút vi diệu.

Đó là sự tò mò và hoang mang đối với một sinh mệnh sắp chào đời, nhưng cô càng vui sướng và chờ mong hơn!

Khi Tri Hiểu đem que thử thai đặt ở trước mặt Cố Hoài, anh ngây người nửa ngày, chân tay luống cuống đứng lên, không biết ôm cô thế nào mới tốt, ấp úng nói: “Chúng… chúng ta có… có bảo bối rồi?”

Tri Hiểu cười nhẹ: “Biết đâu lại không phải, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút!”

Tay anh nhẹ nhàng đặt trên bụng cô: “Được, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra lại!”

Từ khoa phụ sản ra ngoài, Tri Hiểu và Cố Hoài đều có chút choáng váng, lời bác sĩ nói còn vang ở bên tai: “Chúc mừng hai người, vợ cậu đã mang thai rồi.”

Cố Hoài ôm cô, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế dài ở công viên, biểu tình trên mặt anh rất vi diệu, Tri Hiểu ôm cánh tay anh: “Làm sao vậy, có bảo bối lại không vui mừng sao?”

“Không phải!”, anh hơi nhíu mày lại: “Có con rồi, em còn yêu anh không?”

Tri Hiểu sửng sốt, sau lại nở nụ cười: “Đương nhiên sẽ không, hai người đều là người em yêu nhất!”

Cố Hoài cảm thấy thoáng yên ổn, ánh mắt nhịn không được đặt ở trên bụng Tri Hiểu, kỳ thật anh không muốn để Tri Hiểu mang thai quá sớm, cho nên biện pháp an toàn vẫn làm khá tốt.

Ở trong lòng anh, Tri Hiểu vẫn như một cô bé, cần bảo vệ che chở, anh nghĩ tới cảnh về sau cô phải bận rộn bên con, mày nhăn lại.

“Hiểu Hiểu, em muốn làm mẹ không?”, Cố Hoài đột nhiên hỏi.

Mẹ?

Tri Hiểu ngây người đặt tay trên bụng, nghe thấy chữ này cô mới cảm nhận rõ ràng được rằng, không lâu nữa, cô cũng sẽ trở thành một người mẹ.

Sinh mệnh trong bụng cô vẫn còn rất an tĩnh, nhưng Tri Hiểu lại cảm nhận được sự tồn tại của bé con một cách kỳ diệu.

Cô nhìn về phía Cố Hoài, cầm tay anh chạm vào bụng mình, ôn nhu nói: “Cố Hoài, anh cũng phải làm cha rồi!”

Đây là một danh xưng vĩ đại cỡ nào, trong nháy mắt Cố Hoài cảm thấy thật sự bị chấn động.

Anh nghe giọng nói ôn nhu của cô: “Anh phải làm cha, em phải làm mẹ, chúng ta đều chưa chuẩn bị tốt. Nhưng bảo bối tới rồi, vậy đó chính là lễ vật trời cao cho chúng ta, Cố Hoài, em rất vui!”

Anh không cầu mong nhiều lắm, chỉ mong cô cả đời bình an vui vẻ, chuyện làm cô vui, vậy Cố Hoài cũng sẽ vui.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hiểu Hiểu, về sau anh sẽ yêu em hơn, thương em hơn, bảo vệ em, sẽ không làm em tức giận, không làm em chịu ủy khuất, nhất định mỗi ngày đều khiến em vui vẻ, mỗi ngày đều nói “anh yêu em”, chờ con sinh ra, cứ giao cho anh, sẽ không làm em vất vả!”

Tri Hiểu cười hạnh phúc: “Sao đột nhiên lại nói cái này?”

“Bởi vì anh muốn cảm ơn em đã vì anh mà sinh con, cho nên phải dùng cả đời để cảm tạ em.”

Cô vẫn cười như vậy, híp mắt ở trong lòng anh ngủ gật.

Bây giờ thời tiết đang nóng dần lên, mặt trời chiều ngả về tây, anh ôm cô ngồi trên ghế xem mặt trời lặn, có lẽ là do mang thai, cô nằm trong lòng anh được một lát thì đã ngủ rồi.

Cố Hoài đem áo khoác đắp cho cô, ôn nhu hôn lên môi cô: “Cảm ơn em, Hiểu Hiểu.”

Anh có lẽ sẽ không bao giờ có thể yêu ai được như thế này nữa!

Cho dù là con anh…

Màn đêm buông xuống, Cố Hoài bế cô trở lại xe, đi về tới nhà, Tri Hiểu vẫn như ngủ rất ngon.

Cố Hoài nằm bên cạnh nhìn cô, cô rúc vào lòng anh, Cố Hoài vỗ nhẹ vào lưng cô, ôn nhu nói nhỏ ở bên tai cô: “Anh yêu em nhất!”

Anh nhìn thoáng qua bụng cô, nhẹ nhàng áp tai vào đó, nhẹ nhàng không đánh thức Tri Hiểu, cố tình đè thấp thanh âm nói: “Con phải ngoan, đừng làm mẹ con mệt.”

Đèn đã tắt, Tri Hiểu trở mình, mơ hồ nói mớ: “Cố Hoài…”

“Bảo bối, anh đây.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện