Ôn Nhu Bại Hoại

Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo


trước sau

Tri Hiểu đứng ở bên ngoài biệt thự Cố gia hồi lâu, gió rét làm cô phải kéo kín áo khoác lại, ngửa đầu nhìn biệt thự cao cấp trước mặt, cô thở dài một hơi, hai giờ trước cô nhận được một tin nhắn của Cố Hoài.

“Chứng cứ ở chỗ Cố Nho Sinh!”

Cô nhấc chân đi vào trong, một hầu gái mở cửa ló đầu ra nhìn cô: “Tiểu thư, cô có việc gì không?”

“Tôi tìm Cố tiên sinh!”

Hầu gái chớp mắt kinh hoảng, Tri Hiểu nhăn mày: “Làm sao vậy?”

“Không… không có việc gì, tiên sinh không ở nhà, tiểu thư hôm khác lại đến đi!”

Người hầu gái căng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, khẩn trương nắm chặt cánh cửa, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng chột dạ, Tri Hiểu giơ tay đẩy cửa: “Để tôi đi vào!”

Đối phương bắt đầu luống cuống, vội vàng muốn đóng cửa lại, cũng may Tri Hiểu từng học võ, cô khống chế tay cô hầu gái, dùng sức đẩy ra, cô ta ngã trên mặt đất, kinh ngạc nhìn cô: “Cô không thể gặp tiên sinh!”

Tri Hiểu cảm thấy không thích hợp, trong đại sảnh lớn trống rỗng, trừ bỏ cô hầu gái trước mặt, thế nhưng không còn ai khác.

“Phu nhân và tiểu thư nhà các người đâu?”

“Tôi không biết!”

Sự yên tĩnh quỷ dị ở đây đã làm lộ ra vẻ khác thường, hành động kỳ lạ của hầu gái càng làm Tri Hiểu nghi ngờ, cô bước nhanh tới phòng Cố Nho Sinh, ông ta không ở bên trong.

Tri Hiểu lần lượt tìm từng phòng, thế nhưng đều không tìm thấy Cố Nho Sinh đâu, hầu gái khẩn trương đi theo phía sau cô, vẫn luôn khuyên bảo: “Tiểu thư, tiên sinh không ở nhà!”

“Nhưng tôi thấy dáng vẻ của cô thì không như vậy!”, cô xoay người nhìn chằm chằm người hầu gái: “Cố tiên sinh ở đâu?”

Cô ta vội lắc đầu: “Tôi không biết!”

Tri Hiểu quan sát người hầu gái một lát, cô ta khẩn trương lau mồ hôi trên đầu, ấp úng nói: “Tiểu thư, cô… cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Tri Hiểu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ung dung nhìn hầu gái trước mặt: “Trước khi tới đây tôi đã kiểm tra rồi, Cố tiên sinh không ở công ty, cũng không hề xuất ngoại, thư ký nói thời gian gần đây Cố tiên sinh đều ở nhà, điện thoại không nhận, bưu kiện cũng không xem, cô nói một chút xem, ông ấy có thể đi đâu?”

“Tôi… sao tôi biết được?”

Hầu gái càng ngày càng khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, Tri Hiểu đánh giá cô ta một cái: “Vậy tôi đi báo án!”

“Không, không, không, không cần!”

Tri Hiểu móc di động ra: “Sao lại không cần, Cố tiên sinh mất tích như vậy, chuyện này đã có thể lập án rồi, cô còn nói không cần?”

“Cầu xin tiểu thư mà!”, hầu gái cuống quít quỳ gối trước mặt cô: “Nếu cô báo án, phu nhân nhất định sẽ giết tôi! Cầu xin cô đừng báo mà!”

Tri Hiểu nhướng mày, xem ra cô đoán không sai, Cố Nho Sinh mất tích quả nhiên có liên quan tới Tần Hải Lan, cô không lập tức thu hồi di động, thấp giọng dò hỏi: “Tần phu nhân và tiểu thư của cô đâu?”

“Phu nhân và tiểu thư đi tham gia yến hội, phải ngày mai mới trở về.”

“Bây giờ phu nhân và tiểu thư đều không ở, cô nói cho tôi biết Cố tiên sinh ở đâu?”

“Tôi không… không biết!”

Tri Hiểu bấm số điện thoại cảnh sát, người hầu gái cuống quít nói: “Ở gác mái! Ở gác mái! Xin cô đừng báo án mà!”

Trong điện thoại vang lên giọng nữ cảnh sát: “Mời nói!”

Tri Hiểu cong môi cười, nói một tiếng: “Xin lỗi” rồi cúp điện thoại.

Cô lập tức đi lên gác mái, hầu gái đuổi kịp phía sau, Tri Hiểu hỏi cô: “Vì sao Cố gia chỉ có mình cô?”

“Phu nhân sợ người khác biết… cho nên đuổi việc phần lớn người hầu, bà ấy thấy tôi thành thật liền giữ lại để tôi chăm sóc tiên sinh, cho nên tiểu thư, xin cô đừng báo án, tôi không muốn mất đi công việc này!”

Gác mái có chút gió lùa vào, cửa sổ không đóng cẩn thận, lại bởi vì ở trên cao nên có cảm giác lạnh lẽo lạ thường, Tri Hiểu cảm thấy tay chân lạnh đi mấy phần, người hầu nhìn qua cửa sổ, hổ thẹn cười cười.

Tri Hiểu cười đáp lại: “Phu nhân của cô có bí mật gì không thể để cho người khác biết?”

“Cái này…”

Tri Hiểu đẩy cửa phòng gác mái ra, trong phòng nhỏ hẹp, Cố Nho Sinh yên lặng nằm trên giường. Cô cau mày bước nhanh qua đó, ông trợn tròn mắt bất lực nhìn cô, mở miệng lại nói không nổi một câu, thân thể cứng đờ.

Ông cố gắng muốn nói gì với Tri Hiểu. Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua hầu gái, cô ta lại dám cầm gậy đánh lén sau lưng cô, Tri Hiểu nghiêng người tránh thoát, đá cái gậy lệch hướng sang chỗ khác.

Dù sao cô ta không như Tri Hiểu biết Tae Kwon Do, cầm gậy múa loạn, căn bản không làm gì được Tri Hiểu, lại nhanh chóng bị áp chế hoàn toàn.

Trên giường, Cố Nho Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tri Hiểu tìm dây thừng trói người hầu gái lại, lập tức đi xem xét tình huống Cố Nho Sinh, còn vì sao ông ta lại thành như vậy, có lẽ phải tới bệnh viện mới biết được!

Tri Hiểu báo cho Tri An gọi cấp cứu, đồng thời cũng báo cảnh sát luôn!

*

Tô Minh Hòa đi theo Cố Hoài một vòng lớn, lại chẳng đi đến đâu, thấy anh về nhà, Tô Minh Hòa mới biết mình bị chơi rồi, nổi giận đùng đùng đá tài xế một cái: “Trở về!”

Ông ta quay lại chỗ Quý Minh Y, bà đang uống rượu trong phòng một mình, nhìn thấy ông ta cũng đã không còn nhiệt tình như trước, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ông đã đến rồi!”

“Các người hợp nhau chơi tôi?”

“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì!”

Bà ngửa đầu uống một ngụm rượu, cảm giác nóng rực chảy vào cổ làm bà ho khan, bà vừa rơi lệ vừa cười to, bộ dáng điên điên khùng khùng làm Tô Minh Hòa vô cùng chán ghét.

Nhưng hôm nay, ông ta nhất định phải lấy được băng ghi âm kia, cứng không được, vậy thì mềm.

Tô Minh Hòa cầm chai rượu cạnh bà mở ra, rót một ly rồi cụng ly với bà: “Tôi cùng bà uống!”

“Được thôi!”, nước mắt bà chảy từ khóe mắt xuống cằm, liếc ông ta một cái, vũ mị nói: “Chúng ta đã lâu không cùng uống rượu, hôm nay phải uống cho say.”

“Minh Y, bà biết tôi cũng từng yêu bà!”

Mắt bà sáng lên: “Vậy lúc trước sao ông không đồng ý ở bên tôi?”

“Tôi kiêng kị Phương gia, khi bà tới tìm tôi, tôi không biết mình đã vui mừng cỡ nào, tôi chỉ muốn được ở bên bà, vô ưu vô tư, vô cùng vui sướng.”

“Bây giờ chúng ta vẫn có thể!”, Quý Minh Y chờ mong nhìn ông ta, Tô Minh Hòa thở dài một hơi: “Nhưng bây giờ có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, bà vẫn sẽ bảo vệ tôi như lúc trước sao?”

“Tất nhiên, nhưng tôi có lỗi với Lạc Tinh, cô ấy

đã từng là người bạn tốt nhất của tôi, cũng thực xin lỗi Tử Du!”

Tô Minh Hòa thấy bà đã bị lay động, lập tức đặt ly rượu xuống đi qua ôm bà: “Nếu bọn họ không chết, làm sao tôi có thể có ngày hôm nay?”

“Vẫn là ông lợi hại!”, Quý Minh Y gõ nhẹ mũi ông ta, cười đến ôn nhu: “Giết chết người bạn tốt của mình, cướp đi sản nghiệp của bạn, làm con gái ông ta phải lang thang khắp nơi!”

Tô Minh Hòa rất phản cảm những lời này, đó là góc dơ bẩn nhất của ông ta, nhưng hiện tại vì lấy lòng Quý Minh Y, ông ta cắn răng gật đầu: “Thì tính sao? Thế giới này luôn là cá lớn nuốt cá bé, có trách chỉ trách bọn họ quá ngu ngốc thôi!”

Ông cũng không biết dưới bàn có gắn máy nghe trộm, sự gian trá của Cố Hoài thế đúng là không phải ai cũng bì được, khi rời đi đã đem một cái máy nghe trộm cho bà, mục đích tất nhiên không cần Cố Hoài nhiều lời, Quý Minh Y đương nhiên hiểu được.

Tâm tư của Tô Minh Hòa rõ như ban ngày, Quý Minh Y không còn khăng khăng một mực như trước, cũng không biết nên xin lỗi thế nào, bà đồng ý giúp Cố Hoài.

Bây giờ đã nghe được lời bà muốn nghe, bà buông ly ôm chặt Tô Minh Hòa: “Nhưng tôi sẽ không nói cho ông biết chứng cứ ở nơi nào!”

“Bà!”

Tô Minh Hòa giận dữ đem bà đẩy xuống đất, đá bà vài cái, bỗng nhiên bóp cổ bà: “Nói! Băng ghi âm ở đâu!? Đừng để tôi giết bà!”

Quý Minh Y thống khổ lại vẫn kiên quyết nhắm mắt, đột nhiên cửa bị mở ra, cảnh sát xông vào áp chế Tô Minh Hòa, Cố Hoài từ trong đám người đi ra, đem máy nghe trộm dưới bàn lấy ra, cười như không cười nhìn Tô Minh Hòa trước mặt: “Tô tiên sinh, có cái này ở đây, ông xong rồi!”

“Các người chơi tôi!”, ông ta không nghĩ tới băng ghi âm chưa tìm được, bây giờ lại nhiều thêm một phần chứng cứ, ông ta ảo não nhắm mắt lại: “Cố Hoài, tôi không dễ ngã như vậy đâu!”

Anh nhướng mày: “Không nhất định!”

Cảnh sát đưa Tô Minh Hòa đi, Quý Minh Y bị choáng một chút, Cố Hoài đỡ bà từ trên mặt đất dậy, thanh âm có thêm chút độ ấm: “Đi bệnh viện băng bó một chút!”

Đây là lần hiếm hoi Cố Hoài cho bà sắc mặt tốt, Quý Minh Y cảm động: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con!”

Bệnh viện, Tri Hiểu và Cố Hoài gặp nhau, cô tự mình kiểm tra cho Cố Nho Sinh, thấy Quý Minh Y cùng Cố Hoài tới, thật ra có chút ngoài ý muốn.

“Cố tiên sinh trúng độc! Loại độc dược này ban đầu sẽ làm tứ chi mất đi cảm giác, sau đó ngũ quan mất đi phản ứng. Đã uống thuốc xong, từ từ điều trị là có thể thì có thể hồi phục!”

Cố Hoài thấy cánh tay cô có vết trầy da, vội vàng kéo cô lại: “Ai làm em bị thương?”

“Không có việc gì!”

Quý Minh Y vẫn luôn cúi đầu, có chút không dám nhìn Tri Hiểu, từ sau khi biết thân phận của cô, bà có chút do dự, không biết đối mặt cô như thế nào.

Cố Hoài tràn đầy đau lòng và tự trách, không để ý cái khác, Tri Hiểu nhìn Quý Minh Y, thấy bà vết thương đầy người, nói: “Chúng ta đưa mẹ anh đi băng bó một chút đi, bà ấy bị thương tương đối nghiêm trọng!”

……

Bác sĩ giúp Quý Minh Y xử lý miệng vết thương, Cố Hoài cũng lấy cồn giúp Tri Hiểu sát trùng vết thương. Bộ dạng anh cau mày không nói lời nào rất là thâm trầm, Tri Hiểu thấy anh cẩn thận băng bó cho mình, áp sát vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Em không có việc gì, không đau!”

“Là anh không tốt, về sau chuyện nguy hiểm tuyệt đối không cho em đi làm.”

Băng bó xong, Cố Hoài ôm cô vào lòng không muốn buông ra, bác sĩ bên cạnh nhịn không được cười cười, Quý Minh Y cũng thức thời đi ra ngoài.

Tri Hiểu bị anh ôm tới mức nghẹt thở, ngẩng đầu liếc anh một cái: “Cố Hoài, em không sao!”

“Ừm!”, anh vẫn ôm cô như vậy: “Ôm một chút nữa, ngoan!”

Khoảng mười mấy phút sau, Tri Hiểu rốt cuộc phải dỗ Cố Hoài buông cô ra, khi ra ngoài không nghĩ tới Quý Minh Y còn đang chờ ở cửa, bà nói với Tri Hiểu: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút!”

Cố Hoài kéo cô lại: “Bà muốn làm gì?”

“Không cần kiêng kị mẹ như vậy, mẹ sẽ không làm gì cô ấy đâu, con không yên tâm thì cứ chờ ở một bên!”

Cho nên sau đó, Cố Hoài thật sự đi theo bọn họ, Quý Minh Y cảm thấy buồn bực, con trai mình lại phòng bị mình như thế.

Bà nhìn Tri Hiểu, hữu hảo cười: “Tử Du…”

“Gọi tôi Tri Hiểu đi, Tống Tử Du đã không còn nữa rồi!”

“…Hiểu Hiểu, tôi rất xin lỗi cô!”

Lời xin lỗi muộn màng, qua nhiều năm như vậy cuối cùng đã nói ra. Quý Minh Y nhớ lại những cơn ác mộng hàng đêm, lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ nhận sai rồi, đêm nay sẽ ngủ ngon chăng?

“Tôi rất xin lỗi cả nhà cô, xin lỗi mẹ cô, cũng xin lỗi cô. Sai lầm đều tại tôi, không liên quan tới Cố Hoài, nó rất yêu cô, mong cô đừng giận chó đánh mèo!”

Tri Hiểu gật đầu: “Tôi sẽ không trách Cố Hoài, cái này phu nhân yên tâm!”

“Vậy là tốt rồi! Lần này tôi sẽ ra tòa làm chứng, sửa lại sai lầm của mình, mong cô cho tôi cơ hội này!”

Tri Hiểu gật đầu: “Cảm ơn! Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho phu nhân được!”

“Tôi biết!”

Nhìn cô gái ôn nhu xinh đẹp trước mắt, Quý Minh Y mơ hồ nhớ tới Lạc Tinh, khóe mắt bà cay cay, cúi đầu nói: “Cô lớn lên rất giống mẹ cô, đều vô cùng xinh đẹp. Về sau tôi sẽ đối xử tốt với cô! Bồi thường cho cô!”

Quý Minh Y cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Hoài, nghĩ về sau hai người bọn họ kết hôn, có phải có thể nghe Tri Hiểu gọi bà một tiếng mẹ không…

Nghĩ đến đây, bà nở nụ cười tự đáy lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện