Ôn Nhu Bại Hoại

Muốn hôn em, được không?


trước sau

Lúc đồng hồ báo thức reo, Tri Hiểu bật dậy từ trên giường, lá cây ngoài cửa sổ vẫn xanh mượt, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ bắt đầu chuyển vàng, mùa hè tuy rằng đã qua một nửa nhưng buổi sáng Nam Thành vẫn có chút lạnh.

Tri Hiểu chống tay ngồi phát ngốc, cánh tay trắng nõn chỉ cần vươn ra là có thể chạm vào lá cây bên ngoài, cô ngắt một chiếc lá đặt vào tay mình vuốt ve, nhịn không được lại nhớ tới tối hôm qua, Cố Hoài ngồi ở mép giường bồi cô rất lâu, cũng cùng cô nói rất nhiều lời.

Anh nói về những chuyện thú vị ở khắp trời nam đất bắc, từ đông đến tây, còn hát cho cô nghe, giọng của anh rất dễ nghe, ôn nhu triền miên, từng câu từng chữ chui vào lỗ tai cô, sau đó Tri Hiểu có chút buồn ngủ, nói với anh: “Tôi muốn ngủ.”

Cố Hoài cúi đầu hôn mi tâm cô: “Được, em ngủ, tôi bồi em!”

Tay cô vẫn bị anh nắm lấy, cô cũng không dịnh dứt ra, lúc đang mông lung cảm thấy tay bị đặt xuống giường, Tri Hiểu trong lòng sốt ruột, lớn tiếng gọi anh: “Cố Hoài!”

Anh có vẻ là sửng sốt một chút, vội vàng lên giường ôm cô: “Tôi đây, bồi em.”

Cứ như vậy, cô ăn vạ Cố Hoài cả đêm, vừa rồi khi tỉnh lại Tri Hiểu có chút không dám mở mắt, sợ nhìn đến vẻ mặt chế nhạo của Cố Hoài, không biết giải thích như thế nào.

Cố Hoài mở cửa liền thấy Tri Hiểu đứng ở trước cửa sổ, gió thổi qua làm tấm rèm bay phấp phới, thật ra cô không sợ lạnh, chân trần đi trên sàn nhà, anh nhíu mi, tiến lên vài bước đem người ôm vào trong ngực: “Rửa mặt, ăn sáng!”

Anh ôm cô đi vào phòng tắm, lấy kem đánh răng đưa cho cô, Tri Hiểu thất thần không nhận, Cố Hoài cười khẽ: “Muốn tôi giúp em?”

“A?”, cô phản ứng lại, vội vàng nhận lấy: “Không cần, không cần.”

Cố Hoài lại lấy dép lê tới đặt ở trước mặt cô: “Đi vào, trên mặt đất lạnh.”

Tri Hiểu tùy tiện xỏ dép, còn đang tìm cái cốc của mình, Cố Hoài thở dài một hơi, đem cái cốc đã lấy đầy nước đưa cô, khi Tri Hiểu rửa mặt, Cố Hoài đã lấy lược chải đầu cho cô.

Tóc cô rất dài, lúc ngủ dậy sẽ bị rối vào, Cố Hoài thật sự rất kiên nhẫn, nếu có chỗ bị rối, anh sẽ cẩn thận, sợ làm đau cô.

Trên mặt Tri Hiểu đang thoa sữa rửa mặt, trừ bỏ đôi mắt cùng miệng, khắp mặt đều là một màu trắng bệch, cô nhìn mặt Cố Hoài trong gương, ngây ngốc nói: “Cố Hoài, anh không cần chải đầu cho tôi.”

Cố Hoài nâng mi mắt lên, trong gương là một gương mặt trắng bệch. Sữa rửa mặt, ánh mắt còn có chút ngốc nghếch!

Anh cong khóe môi, lược trên tay từ đỉnh đầu chải tới đuôi tóc, thanh âm ôn nhu như tắm mình trong gió xuân: “Tôi thích.”

Tri Hiểu cúi đầu dùng nước rửa mặt, nhắm mắt chộp lung tung vào không trung, muốn lấy cái khăn, Cố Hoài đem cô ôm vào lòng, dùng khăn khô lau mặt cho cô: “Ngày nào em cũng vậy sao?”

Tri Hiểu nhắm mắt lại không dám mở, ngẩng khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn như là một trái chín căng mọng, thật sự rất hút người.

Cố Hoài hôn cô, nửa hôn nửa cắn, cánh môi cô rất mềm, anh nhịn không được cắn một cái, rồi sau đó lại khẽ liếm khóe môi cô.

Tri Hiểu có chút đứng không vững, Cố Hoài đơn giản đem cô bế lên đặt ở trên bồn rửa mặt, hai tay của anh đỡ ở eo cô, cảm giác nóng bỏng xuyên qua lớp áo ngủ truyền tới trên da thịt, hôn một lúc, Tri Hiểu có chút hô hấp không thuận, cô vỗ vỗ anh, khi Cố Hoài buông cô ra còn có chút chưa đã thèm.

Mãi cho đến khi ăn cơm, Tri Hiểu cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nhìn anh, cô cúi đầu bới bới đồ ăn trong bát mình, mãi không nhúc nhích, Cố Hoài gõ gõ bên cạnh cô, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt anh mang theo ý cười, khi anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô luôn hàm chứa nhiệt độ không bình thường: “Đừng chỉ ăn mỗi cháo, ăn chút gì khác đi!”

Tri Hiểu rũ mi mắt xuống: “Bác sĩ Cố, anh buộc tôi xin nghỉ thì thôi, anh xin nghỉ làm gì?”

Cố Hoài gắp một khối bánh ngọt đến bên miệng cô, cứ bắt cô phải ăn mới chịu, Tri Hiểu bất đắc dĩ đành há mồm cắn một ngụm, bên ngoài rất giòn, bên trong lại mềm mại, Tri Hiểu cắn thêm một miếng, Cố Hoài thấy cô ăn, cười khẽ giải thích: “Là ai tối hôm qua ăn vạ tôi?”

Trong miệng còn đang nhai bánh, nghe thấy những lời này, Tri Hiểu khẩn trương đến nghẹn, sặc cả lên, Cố Hoài giống như sớm đã biết cô sẽ phản ứng thế nào, nhanh chóng rót một chén nước đưa qua: “Từ từ mà uống, đừng có gấp.”

Tri Hiểu uống một ngụm, đặt ly nước lên bàn, lời lẽ chính đáng nói: “Cố Hoài, chuyện của tôi anh mặc kệ cũng được, tôi sẽ không trách anh, nhưng anh cũng là một bác sĩ!”

Mấy câu kiểu này Cố Hoài đã nghe qua rất nhiều lần, cô chính là không tìm được lí do khác nên đành lặp đi lặp lại mấy câu này. Cố Hoài đã thuộc tới có thể đọc làu làu, nhưng như thế anh mới cảm thấy Tri Hiểu vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.

Cố Hoài đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, mỉm cười mở miệng: “Có phải muốn tôi lúc nào cũng nhớ tới tuyên ngôn của em, lấy “cứu tử phù thương” làm nhiệm vụ của mình?”

Tri Hiểu vội vàng gật đầu: “Anh quả nhiên rất có ngộ tính, mau tới bệnh viện đi.”

Cố Hoài đẩy đẩy mắt kính, cánh tay thon dài chống ở bên cạnh, con ngươi thâm thúy nóng bỏng nhìn cô: “Ngày hôm qua tôi đã nhìn qua lịch làm việc rồi, hôm nay không có phẫu thuật, các công việc khác có Hứa Sơ Dương giúp rồi, cho nên, tôi ở lại bồi em.”

Tay anh đặt ở sau ghế Tri Hiểu ngồi, sát người lại gần chỗ cô, Tri Hiểu quay đầu nhìn anh, đôi mắt Cố Hoài sau chiếc kính có chút mông lung, mơ hồ như có một tầng sương bao phủ, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng lộ ra điểm lười nhác.

Cố Hoài áp sát bên tai cô, nhỏ giọng nói chuyện: “Thay quần áo, tôi mang em tới một chỗ.”

“Đi đâu?”, Tri Hiểu cảm thấy giọng mình có chút khô, mà giọng Cố Hoài như mang theo cả hơi ẩm, phả vào bên tai làm cô cứng đờ cả người.

Cố Hoài vén tóc mai của cô vào sau tai, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, cười trả lời: “Tới sẽ biết, mau thay quần áo đi!”

Tri Hiểu đứng dậy trở về phòng, chọn tới lui một hồi lâu mới từ trong phòng đi ra, Cố Hoài mặc áo sơmi rộng thùng thình, mấy cúc trên cùng không cài, đang cúi đầu mang giày, anh khác hẳn với vẻ thâm trầm ổn trọng ngày thường, hiện giờ ôn nhuận hơn không ít, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.

Cố Hoài nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, anh nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa ngoắc ngoắc hai cái: “Lại đây.”

Tri Hiểu cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, rất bình thường, không có hở hang, cô yên tâm hơn, Cố Hoài đem mũ trên đầu cô xoay một vòng, nhẹ nhàng nói: “Ngược rồi!”

Tri Hiểu đang muốn nói cảm ơn, Cố Hoài đột nhiên đem mũ kéo xuống che lại đôi mắt cô, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.

Khi ra ngoài, Cố Hoài mới cầm lấy mũ đưa cô, thanh âm ôn nhu triền miên, nhẹ nhàng khen: “Hiểu Hiểu của tôi thật xinh đẹp.”

Tri Hiểu mở to mắt trừng mắt anh: “Anh!”

Cố Hoài nghiền ngẫm cười: “Ừm?”

“…”, Tri Hiểu xoay người đi trước, Cố Hoài đuổi theo sau tới gara, lên xe, anh lập tức đưa qua một túi đồ ăn: “Cho em, ăn trên đường.”

Tri Hiểu cũng không khách khí, cô cúi đầu nhìn đồ trong túi, Cố Hoài bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm mặt cô, đem một viên kẹo que nhét vào miệng cô, tay anh lưu luyến ở trên mặt cô xoa xoa, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Thật mềm!”

Tri Hiểu cau mày đẩy tay anh ra: “Tay anh nóng quá, đừng có sờ tôi.”

Anh cười thu hồi tay rồi bắt đầu lái xe: “Mệt thì ngủ một lát.”

Tới giữa trưa, ánh mặt trời rất nóng, Tri Hiểu kéo mũ xuống che mắt lại, thoáng cái đã ngủ. Thi thoảng Cố Hoài sẽ liếc cô một cái, sợ làm cô tỉnh, cho nên xe đi rất vững vàng, cửa sổ đẩy lên ngăn gió nóng, cô hô hấp đều đều, lòng anh cũng bình tĩnh trở lại.

Khi tới nơi Cố Hoài cũng không đánh thức cô, hé cửa sổ cho gió vào, thổi qua mái tóc Tri Hiểu, sợi tóc lay động ở trên mặt cô, nửa khuôn mặt lộ ra khỏi mũ diễm lệ bức người, đỉnh mũi tinh xảo, môi đỏ bừng, cằm nhỏ gọn, cổ mảnh dài, gió thổi qua cổ áo cô, làm xương quai xanh như ẩn như hiện.

Cố Hoài đã nhìn cô nửa ngày, cô ngủ thật sự an tĩnh, ngẫu nhiên sẽ liếm cánh môi khô khốc một chút, làm cánh môi trở nên cực kỳ mê người, ánh mắt Cố Hoài trầm xuống.

Anh tới gần, tay giữ cằm cô, cúi người hôn…

Khi Tri Hiểu tỉnh lại sắc trời đã về chiều, cô kéo mũ trên mặt xuống nghiêng đầu nhìn lại, trên ghế lái không có thân ảnh Cố Hoài.

Cô xuống xe tìm anh, trước mắt là mặt cỏ rộng lớn bát ngát, có mấy căn nhà lác đác, khói bếp lượn lờ.

Gió rất lớn, giống như muốn đem nàng thổi đi, Cố Hoài đang ở bên xe uống rượu, thấy cô ra, lập tức lại đây ôm lấy cô: “Gió lớn, lạnh không?”

“Đây là chỗ nào?”

“Một trang viên, đưa em đến xem.”

Một ngụm gió lạnh rót vào miệng cô, làm cô sặc đến cô ho khan hai tiếng, Cố Hoài cau mày từ trên xe lấy ra một cái áo khoác, Tri Hiểu ngoài ý muốn nhìn anh: “Cố Hoài, anh chu đáo thật.”

Anh cười khẽ vuốt mũi cô: “Em đã ngốc thành như vậy, tôi lại không chu toàn một chút thì em sẽ thành bộ dạng gì?”

Cố Hoài kéo cô lên xe: “Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ ăn cái gì đã!”

Nhà ăn ở trang viên giống như lâu đài lâu đời, dây leo màu xanh lục quấn quanh ở xà nhà và vách tường, mà bên trong nhà ăn quả nhiên cũng mang theo sắc thái mê huyễn kì lạ.

Tri Hiểu cùng Cố Hoài ngồi ở vị trí sát cửa sổ, khói bay lên bầu trời đêm, từ trong nhà ăn truyền ra tiếng nhạc nhẹ, thực an tĩnh, cũng thực thích ý.

Ăn cơm xong, Cố Hoài lái xe đưa nàng đến đỉnh núi trên trang viên, dưới chân núi có rất nhiều nhà ăn, ánh đèn năm màu treo ở nhánh cây trên cùng, từ chỗ cao nhìn xuống trông rất đẹp mắt, như dải ngân hà ở nơi xa, chớp động muốn chảy về phía khác.

“Thật là đẹp mắt.”

Tri Hiểu nhìn chằm chằm dưới chân núi, Cố Hoài ở bên cạnh lại nhìn cô không chớp mắt, cô trong gió tinh tế như thế, mỗi ánh mắt nụ cười đều làm anh động lòng.

Cố Hoài đem cô kéo vào trong lòng: “Hiểu Hiểu, em ngẩng đầu xem.”

Tri Hiểu ngẩng đầu, nhịn không được kinh ngạc cảm thán, trên bầu trời rộng lớn phủ đầy sao, lộng lẫy, rực rỡ, lấp lánh, tưởng chừng gần trong gang tấc, chỉ cần nàng duỗi tay liền có thể chạm vào.

Cố Hoài nghiêm túc nhìn sườn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn một ngôi sao không?”

Tri Hiểu cười nhìn anh: “Tôi nói muốn thì anh sẽ lấy cho tôi sao?”

“Đúng.”

Tri Hiểu ngẩn người, tay Cố Hoài từ từ che mắt cô lại, anh cúi đầu ở bên tai cô khẽ nói: “Đếm tới ba, tôi sẽ đem sao tới tặng cho em.”

“1, 2, 3…”

Cố Hoài thả tay xuống, Tri Hiểu mở to mắt, trước mặt là một cái vòng cổ hình ngôi sao, màu đen chì trong đêm tối, lập loè ánh sáng lung linh.

Tri Hiểu không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận anh đang đứng ngay sau mình.

“Cố Hoài…”

“Không thích?”

“Vì sao lại đối với tôi tốt như vậy?”

Cố Hoài đem vòng cổ đeo vào cho cô, hai tay vòng qua người cô ôm lấy cô, ban đêm yên tĩnh, thanh âm anh đặc biệt thanh nhuận dễ nghe: “Bởi vì tôi yêu em.”

Anh ôm rất chặt, Tri Hiểu không cảm thấy lạnh chút nào, cô do dự một chút, vẫn là nắm lấy tay anh, Cố Hoài cười hôn tóc cô: “Trở về đi, đỉnh núi gió lớn, sợ em bị cảm mạo.”

Xe dừng ở cách đó không xa, khi xuống núi Tri Hiểu suýt nữa té ngã một cái, sau đó Cố Hoài không để cô tự đi, anh cõng cô, đi từng bước một thong thả lại kiên định.

Phía xa là bóng đêm vô bờ, trên đầu là sao trời mênh mông, mà cô đang được một chàng trai cõng, giọng anh ôn nhu, nhẹ cùng hỏi cô: “Hiểu Hiểu, em lạnh không?”

Tri Hiểu đột nhiên cái gì cũng không sợ nữa, cô dựa vào lưng anh: “Không lạnh, anh đừng vội, đi chậm thôi.”

Cố Hoài nào dám trì hoãn, bước chân nhanh hơn về phía trước.

Dưới ánh đèn, thân ảnh hai người bị kéo đến cực dài.

Trở lại trên xe, đầu tóc Tri Hiểu đã bị gió thổi rối loạn, Cố Hoài duỗi tay qua vuốt tóc cô, khuôn mặt cô có chút mệt mỏi, anh tức khắc đau lòng không thôi: “Chúng ta trở về ngay thôi, em mệt thì ngủ đi.”

Tay Cố Hoài vuốt ve mặt cô, như là nhớ tới cái gì, vội vàng thu trở về, Tri Hiểu biết anh khẳng định là bởi vì mình nói câu kia, chê tay anh nóng, cho nên mới cẩn thận như vậy.

Tri Hiểu uống một ngụm nước, co người lại một chút, Cố Hoài nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Lạnh!”

Cố Hoài lấy áo đắp lên cho cô, Tri Hiểu đỏ mặt cầm tay anh đặt ở trên mặt: “Như… Như vậy khá hơn nhiều.”

“Hiểu Hiểu.” Giọng anh trầm trầm, có chút khàn khàn.

“…Ừm?”

Đôi tay Cố Hoài nâng mặt cô lên, khoảng cách hai người ngày càng gần, anh cười khẽ nhìn cô: “Muốn hôn em, được không?”

Tri Hiểu khẩn trương siết chặt áo, nhắm mắt lại: “Có… có thể!”

Một nụ hôn ấm áp…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện