Ôn Nhu Bại Hoại

Tôi chỉ đối tốt với em thôi


trước sau

Công việc ở bệnh viện luôn theo trình tự, giống như mỗi ngày đều lặp lại cùng một quá trình, ở chỗ này, bạn không cần nghĩ quá nhiều thứ, bận rộn sẽ làm bạn tạm quên đi chúng, cái chết sẽ làm bạn bỏ qua hết thảy.

Gần đây những ca phẫu thuật khẩn cấp càng ngày càng nhiều, các bác sĩ đều vội không kịp thở, đặc biệt là Tri Hiểu, cô như là không biết mỏi mệt tiến hành hàng bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ.

Khi từ phòng mổ đi vào phòng thay quần áo, khó tránh khỏi sẽ có người tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ là nội dung từ đầu tới đuôi chỉ có Tri Hiểu và Cố Hoài.

“Bác sĩ Cố với bác sĩ Tri rốt cuộc có quan hệ gì? Ngày đó lúc bác sĩ Tri hiến máu cứu người, bác sĩ Cố là người đầu tiên phản đối.”

“Bác sĩ Cố tốt như vậy, quan tâm đồng nghiệp là đương nhiên thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.”

“Nhưng tôi nhìn thấy lại không phải vậy, bác sĩ Cố như là thích bác sĩ Tri vậy.”

Nghe thế, tay Tri Hiểu đang mặc quần áo hơi hơi dừng lại, trong đầu chợt nghĩ về buổi chiều ngày hôm qua, lời Cố Hoài nói vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.

“Tôi yêu em, rất yêu em.”

Mặt cô đỏ lên, cách vách lại truyền đến thanh âm: “Không thể nào, bác sĩ Cố sao có thể thích cô ấy, nhất định là bác sĩ Tri thích bác sĩ Cố, cô không nghe nói sao? Bác sĩ Tri đang điên cuồng theo đuổi bác sĩ Cố, nhưng bác sĩ Cố đối với cô ấy lại chỉ quan tâm bình thường thôi.”

Lúc hai y tá kia đi ra ngoài, nhìn thấy Tri Hiểu ở cửa, cô mới vừa làm xong phẫu thuật, trên mặt đầy mồ hôi, dựa vào trên tường uống nước, chai nước khoáng trong tay bị cô bóp tới biến dạng.

Y tá liếc nhau, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng: “Tri… bác sĩ Tri…”

Tri Hiểu phanh một tiếng đem cái chai đặt lên bàn, buộc lại tóc gọn gàng, nhàn nhạt nhìn qua: “Mới vừa làm xong phẫu thuật, rất mệt, cho nên tâm tình cũng không tốt lắm, không có việc gì thì đừng để tôi nhìn thấy nữa.”

Cô xoay người, cái chai trên bàn đột nhiên bị cô ném vào thùng rác, thanh âm có chút lớn, y tá rụt rụt cổ, một trước một sau đi ra ngoài: “Làm sao bây giờ, bác sĩ Tri hình như giận rồi.”

“Cô ấy chột dạ!”

Đi ngang qua một góc khuất, Tri Hiểu liếc mắt liền thấy Cố Hoài, anh dựa vào ven tường, sau lưng là vách tường màu trắng. Mấy cành cây bên ngoài đang muốn với vào trong cửa sổ, ánh mặt trời chiếu qua tán cây. Cố Hoài giơ tay, những tia nắng đó như xuyên qua bàn tay anh, in bóng xuống mặt đất, yên lặng vây quanh dưới chân anh.

Đang lúc ngây ngốc, Cố Hoài ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt ấm áp như ánh mặt trời, ẩn chứa cả sự ôn nhu, anh nhẹ nhàng vẫy tay: “Ngẩn người làm gì, lại đây!”

Tri Hiểu lấy lại tinh thần, xoay người tiếp tục đi: “Bác sĩ Cố, tôi vẫn còn việc chưa xong.”

Cố Hoài nhìn cô, ánh mắt dần dần ảm đạm: “Hiểu Hiểu, tôi chờ em rất lâu.”

Tri Hiểu xoay người đi tới chỗ anh, đứng cách anh một bước chân, cô từ trong túi móc ra một viên kẹo cho anh: “Tôi nghe nói anh chút nữa sẽ có một ca phẫu thuật lớn.”

“Đây là có ý gì?”, Cố Hoài gắt gao nhìn chằm chằm cô, Tri Hiểu đúng là có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, cánh môi đỏ bừng, ngũ quan sinh động, làm nổi bật làn da trắng nõn, ánh mắt Cố Hoài nhìn tới nóng rực.

Tri Hiểu vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt rũ xuống như buồn ngủ rồi, chỉ có hàng lông mi mảnh dài thỉnh thoảng chớp chớp, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng nói: “Chúc anh thuận lợi phẫu thuật.”

Cố Hoài cười nhẹ: “Tôi không cần cái này.”

Tri Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh muốn cái gì?”

Anh không nói chuyện, chỉ là chậm rãi tới gần cô, hôn giữa đôi mày của cô, lông mi Tri Hiểu run run, Cố Hoài nhìn mà thâm tâm rung động, trầm thấp nói: “Nhắm mắt.”

Tri Hiểu nhắm mắt lại, một nụ hôn ấm áp dừng trên mắt cô, anh ôn nhu vô cùng, giống như đang đối xử với búp bê.

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, phẩy qua cửa sổ một làn hương thơm của hoa cỏ, vuốt ve mái tóc cô, xẹt qua ngũ quan thanh lệ, cô gái trước mặt anh, trầm tĩnh, ôn nhu, kiên định, lương thiện, chiếm hữu toàn bộ tâm tư anh!

Cố Hoài nhẹ nhàng cười, ôn nhu mở miệng: “Không phải em vẫn luôn biết tôi muốn gì sao?”

Tri Hiểu mở to mắt, Cố Hoài lại hôn xuống, bàn tay khớp xương thon dài đặt ở sau cổ cô, đem đầu cô cố định ở lòng bàn tay, tay anh nóng rực, làm Tri Hiểu không cách nào xem nhẹ.

Một hồi lâu, Cố Hoài ngừng lại, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, tán cây xum xuê che bớt đi ánh mặt trời, nhưng ngăn không được cơn gió thổi vào, Tri Hiểu vuốt lại mái tóc, vẫn là có chút không rõ: “Anh muốn cái gì?”

Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của anh: “Em đó.”

Trừ bỏ tiếng gió ngoài cửa sổ, Tri Hiểu còn nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực, một chút một chút, càng lúc càng nhanh, cô cuống quít xoay người, Cố Hoài cong môi: “Bác sĩ Tri, có phải em đã thích tôi rồi không?”

“Bác sĩ Cố, lát nữa tôi còn phải phẫu thuật.”

Nói rồi định đi, Cố Hoài giữ chặt tay cô: “Tôi xem lịch rồi, hôm nay em không còn việc gì, tôi đưa em đi nghỉ ngơi.”

Tri Hiểu đỏ mặt không dám nhìn anh: “Nhưng anh sắp phải phẫu thuật rồi, tôi sẽ tự đi.”

“Tự đi?”, thanh âm Cố Hoài lập tức trầm xuống: “Khi tôi từ trong phòng ra ngoài nhìn thấy trên bàn em có một xấp bệnh án dày, dựa theo tính cách của em nhất định sẽ lập tức nhảy vào xem cho hết.”

Tri Hiểu nhỏ giọng biện giải: “Không đâu, tôi sẽ nghỉ ngơi.”

Cố Hoài đột nhiên bế cô lên, Tri Hiểu hoảng loạn nhìn xung quanh: “Bác sĩ Cố, anh làm gì vậy! Đây là ở bệnh viện!”

Bởi vì khẩn trương, sắc mặt Tri Hiểu hồng nhuận hơn không ít, tâm Cố Hoài thoáng yên ổn, bởi vì cô hiến máu cứu người, chưa khỏe hẳn đã vội vã tới bệnh viện, liên tục phẫu thuật như vậy sớm đã tiêu hao hết sức lực còn thừa của Tri Hiểu.

Tri Hiểu hoảng đến mức nắm chặt áo blouse trắng của anh, muốn đem mặt mình che đi, anh nhịn không được cười rộ lên: “Có để tôi dẫn em đi nghỉ ngơi không?”

“Đi đi đi! Trước thả tôi xuống đã!”

Cố Hoài nhướng mày: “Ngày mai xin nghỉ ở nhà cho khỏe đi.”

Tri Hiểu vùi mặt vào ngực anh, vì không muốn bị ai phát hiện, còn dùng tay che khuất sườn mặt, thanh âm rầu rĩ từ trong ngực truyền đến: “Không được! Ngày mai tôi còn phải phẫu thuật.”

“Tôi làm thay em.”

“Không được, anh cũng rất vất vả rồi.”, cô cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, Cố Hoài hoàn toàn không dự đoán được cô lại lo lắng cho anh, anh sửng sốt một hồi lâu, nhẹ giọng dỗ: “Hiểu Hiểu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt được không?”

“Cố Hoài!”, cô ngẩng đầu, gương mặt chàng trai đẹp để gần trong gang tấc, hô hấp hai người hòa vào nhau, khí thế Tri Hiểu lập tức ỉu xìu, còn nói lắp: “Anh… anh đừng có náo loạn, thả tôi xuống dưới.”

Anh không những không đồng ý, còn ôm cô đi hướng đại sảnh nhiều người, Tri Hiểu vội vàng đáp ứng: “Tôi xin nghỉ, ngày mai tôi nhất định sẽ xin nghỉ!”

Cố Hoài thấy cô là thật sự khẩn trương rồi, anh thả cô xuống rồi kéo cô vào phòng nghỉ, bắt cô ngủ một giấc, anh ngồi ở bên cạnh không muốn đi, Tri Hiểu nhìn nhìn đồng hồ: “Cố Hoài, hai mươi phút nữa anh còn phải phẫu thuật.”



“Năm phút thôi, tôi ở đây năm phút, em ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tri Hiểu bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại.

Do mệt nhọc nên cô ngủ rất nhanh, trong lúc ngủ mơ, cô thường sẽ nhăn mày, Cố Hoài duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa: “Hiểu Hiểu ngoan, tôi ở đây.”

Tri Hiểu nghiêng người ôm lấy cánh tay anh, Cố Hoài nhìn thời gian, đã qua sáu phút, anh cẩn thận rút tay ra, có chút luyến tiếc.

Cố Hoài cúi xuống hôn cô: “Chờ một lát sẽ tới đón em.”

Cố Hoài đang định xoay người thì dừng lại, là Tri Hiểu nắm lấy áo blouse trắng của anh.

Nhìn bộ dáng cô ngủ say, Cố Hoài bất đắc dĩ thở dài, không chút do dự cởi áo blouse trắng, đem nó nhẹ nhàng đặt ở trên người Tri Hiểu, ôn nhu nói: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

Bên ngoài phòng giải phẫu, mọi người đang chờ bác sĩ mổ chính, chỉ còn mấy phút nữa phải bắt đầu rồi, chỉ là Cố Hoài lại không thấy bóng dáng, mọi người đang sốt ruột thì thấy một chàng trai anh đĩnh bước nhanh đi tới, mọi người nhìn tới ngây người, bác sĩ Cố sao lại mặc thường phục, áo blouse trắng đâu?

Cố Hoài bước nhanh tiến vào phòng thay quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất đổi sang đồ phẫu thuật, khi ra ngoài cũng vừa lúc, mọi người đều nhìn về phía anh, giọng anh trầm thấp nhàn nhạt nói: “Bắt đầu phẫu thuật.”

Phòng mổ sáng đèn lên, nơi này lại bắt đầu một hồi tranh giành mạng sống cho người bệnh, mà trong phòng nghỉ nho nhỏ, Tri Hiểu cuộn tròn thân thể, trong tay gắt gao nắm chặt một cái áo blouse trắng, trong túi áo là thẻ bác sĩ, trên ảnh chụp một chàng trai anh tuấn, đeo một đôi kính trang nhã, bên môi là nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn lễ độ.

“Cố Hoài…”

Trong lúc ngủ mơ, Tri Hiểu chau mày, mơ hồ nói gì đó.

Năm giờ sau, ca phẫu thuật rốt cuộc cũng kết thúc, người bệnh là nữ minh tinh nổi tiếng, được chú ý rất nhiều, truyền thông phóng viên sớm đã cầm máy ảnh chờ ở bên ngoài, Cố Hoài vừa bước ra đã bị dồn ép.

“Xin hỏi bác sĩ, Kiều Vi phẫu thuật thế nào?”

Cố Hoài nhàn nhạt trả lời: “Phẫu thuật rất thành công.”

“Xin hỏi bác sĩ, Kiều Vi có lưu lại di chứng không?”

“Có tái phát không?”

Cố Hoài gỡ găng tay dính máu xuống, lãnh đạm nhìn thoáng qua đám phóng viên, xoay người tiến vào phòng thay quần áo.

Các phóng viên nói cái gì mà còn phải phỏng vấn Cố Hoài, cứ chờ ở ngoài phòng thay quần áo, Cố Hoài thay đồ xong, khi ra ngoài mọi người đều sửng sốt một chút.

Anh bước nhanh đi hướng phòng nghỉ, phía sau phóng viên truyền thông vẫn còn đi theo, vì để không quấy rầy Tri Hiểu, Cố Hoài dừng bước, phóng viên lập tức nâng máy ảnh và mic lên: “Xin hỏi bác sĩ, nguy hiểm khi giải phẫu có lớn không?”

Cố Hoài trong lòng muốn gặp Tri Hiểu, ngước mắt lạnh lùng đảo qua mọi người: “Ngại quá, tôi muốn đi tiếp vị hôn thê của tôi.”

Nhìn Cố Hoài đi xa, phóng viên hai mặt nhìn nhau: “Không phải nói vị bác sĩ này tính tình tốt nhất sao?”

Một người khiêng máy quay bực tức cất đồ vào túi: “Trong tình yêu thì mẹ nó đều bỏ hết đi, không nghe thấy người ta nói là vị hôn thê sao? Không thức thời!”

Cố Hoài trở lại phòng nghỉ, vừa kéo cửa liền thấy Tri Hiểu cuộn tròn ở trên giường, tay cô gắt gao nắm chặt áo blouse trắng của anh, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng anh đều là ảo não, vì sao không đến nhanh một chút?

Anh cẩn thận bế Tri Hiểu lên, cô gái trong ngực giống như đang khóc, thanh âm chua xót nhẹ nhàng nói mớ: “Đừng đi…”

Cố Hoài vội vàng trả lời cô: “Không đi, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em.”

Tư vị đau lòng đại khái là cảm giác Cố Hoài không muốn trải qua nhất, như là bị người ta ấn vào trong nước, bất luận anh giãy giụa như thế nào cũng không thể với tới không khí, lại như là có người dùng đinh từng chút từng chút khảm vào tim anh, chỉ cần Tri Hiểu đau một phần, anh liền đau gấp trăm lần.

Anh ôm cô rời khỏi phòng nghỉ, nhân lúc trời không còn sớm, đi con đường ít người lui tới đi ra bệnh viện, mấy phóng viên chưa rời đi thấy Cố Hoài cẩn thận ôm cô gái trong lòng đi ra liền nhanh chóng kêu người quay phim lại: “Mau mau mau! Mau chụp đi! Không nghĩ tới bác sĩ chủ trị của Kiều Vi tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, chúng ta không sợ thiếu tin tức rồi.”

Tri Hiểu ở trong lòng Cố Hoài mơ mơ màng màng, cô theo bản năng ôm cổ anh, anh cười khẽ hôn trán cô: “Tỉnh rồi à, chúng ta về nhà.”

“Về nhà?”

Cố Hoài đem cô ôm vào xe, giúp cô cài dây an toàn, nhẹ giọng hỏi: “Trở về muốn ăn cái gì?”

Tri Hiểu nhớ tới cơn ác mộng kia, nặng nề nhắm mắt lại: “Muốn ăn ngọt.”

Cằm cô bị nắm lấy nhẹ nhàng, một đôi môi ấm áp phủ lên môi cô, một viên kẹo được đẩy vào trong miệng Tri Hiểu, thanh âm Cố Hoài khàn khàn, mang theo đau lòng: “Hiểu Hiểu, tôi ở đây.”

Bàn tay đang nắm chặt của Tri Hiểu bị anh tách ra, anh đặt vào tay cô một miếng bánh kem nho nhỏ: “Ăn cái này được không?”

Cô kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc cũng cười: “Anh lấy từ đâu vậy?”

Cố Hoài mở đèn trong xe lên, ghế sau có rất nhiều thứ, anh lấy một bó hoa đưa cho cô: “Tặng cho Hiểu Hiểu của tôi.”

Trong mắt Tri Hiểu ánh lên nước mắt, lại cười rộ lên: “Ai là Hiểu Hiểu của anh.”

Cố Hoài lau đi giọt lệ ở khóe mắt cô: “Đừng khóc, khóc không xinh đẹp.”

“Anh sao lại tặng tôi những thứ này?”

Cố Hoài tùy ý trả lời: “Muốn tặng thôi.”

Anh đương nhiên biết hôm nay cô sao lại bận rộn như thế, cho dù là ngang ngạnh chống đỡ thân thể suy yếu cũng muốn phẫu thuật, cô không nói một tiếng, cái gì cũng chỉ đặt ở trong lòng.

Cô cứu sống một người lại một người, nhưng có cứu bao nhiêu người thì trong đó cũng không có cha mẹ thân sinh của cô, bọn họ đã rời đi nhân thế này vĩnh viễn từ mười hai năm trước!

Chuyện này, Cố Hoài đương nhiên biết.

Nước mắt Tri Hiểu đột nhiên rơi xuống, rơi xuống tay anh, tay Cố Hoài bỗng cứng đờ: “Hiểu Hiểu…”

Giọng anh khàn khàn đau đớn, Tri Hiểu vội vàng lau khô nước mắt: “Tôi… tôi rất vui, chưa từng có ai tặng tôi nhiều quà như vậy. Cố Hoài, các y tá nói đúng, anh thật sự rất tốt!”

Cố Hoài nhẹ nhàng hôn khóe miệng cô.

“Tôi chỉ đối tốt với em thôi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện