Ôm Khối Băng Về Làm Vợ

Ngon!


trước sau

Trác Viêm ghì mạnh tay hơn, giữ chặt người nọ trong lòng để đầu lưỡi của mình có thể xâm nhập sâu hơn nữa. Tiếng nước lép nhép dâm loạn vang lên giữa hai đôi môi đang ma sát làm hắn phấn khích cực độ, dường như toàn thân cũng run rẩy lên.

Giữa không gian tối đen đột ngột vang lên tiếng nhạc rock sôi động, tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa, tiếng bàn ghế di chuyển, thậm chí là tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng – nhưng trong thế giới của Trác Viêm lúc này chỉ còn lại người trong lòng mình. Hắn mặc sức hôn anh đến tận hứng – rõ ràng hơi thở tràn ngập trong miệng hắn lúc này rất xa lạ, nhưng hắn lại thấy quen thuộc đến thế, dường như hắn đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi, dường như giữa thế giới phồn hoa đô hội này, hắn đứng đây chỉ để chờ đợi nó, chờ đợi người cho hắn nửa đời sau bình yên.

“Ưm…” Cổ họng Hill rên lên khó chịu. Anh ngửa đầu, cực kỳ bị động bị người ta ôm chặt vào ngực, không khí trong phổi đều bị răng môi người trước mắt hút đi cả. Móng tay anh cắm sâu vào cái tay đang quấn trên lưng mình, ngón tay thon dài vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài mà đã bắt đầu giật giật, sức lực cũng cạn dần. Con ngươi của anh co lại, lấy hết hơi tàn cắn xuống cái thứ đang làm càn trong miệng mình.

Người trước mặt khẽ run lên, rời môi ra một chút. Luồng không khí trong lành lập tức tràn vào khe hở làm Hill hít sâu một hơi, nhưng chưa kịp thở ra thì lại bị người kia bịt vào. Trong nháy mắt, hương vị máu tươi ngập tràn trong khoang miệng anh – hẳn là anh vừa cắn trúng lưỡi hắn, và rõ ràng là mùi máu đã kích thích dục vọng trong hắn lên một tầm cao mới. Anh cảm thấy bàn tay đang nắm lấy eo mình ngày một ra sức hơn, và một vật thể cứng rắn nào đó chọc chọc vào bụng mình – cùng là đàn ông, đương nhiên anh biết đó là cái gì. Điều này làm ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, cộng thêm với tư thế bị động này càng làm anh khó chịu.

Càng lúc trong quán càng hỗn loạn. Trác Viêm vừa sung sướng hôn người trong lòng, vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh, phòng khi có gì bất trắc.

Tuy thụ động nhưng thần trí của Hill vẫn rất thanh tỉnh, ví dụ như – anh biết lúc nào người đang hôn mình đột nhiên kéo mình nghiêng đi một chút, rồi ngay sau đó có gì đó lướt qua bên tai họ, kế tiếp là tiếng thủy tinh vỡ, tiếng nước chảy ào ào và tiếng người thét chói tai.

— Hẳn đã có người ăn nguyên chai rượu vào đầu rồi.

Người Hill cứng lại, trong lòng tăng thêm cảnh giác. Người đàn ông này có thể dễ dàng tránh nguy hiểm đang bay đến như thế, trực giác nhạy bén đó là do trời sinh hay do nhiều phen vào sinh ra tử mà luyện thành?

Dù là loại nào thì cũng khó đối phó cả.

Cảm thấy người trong lòng cứng đờ lại, Trác Viêm hơi thả lỏng tay, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.

Người này… đang an ủi mình? Nghĩ mình vừa bị dọa nên mới dỗ dành mình sao? Xem ra, trừ việc suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì hắn cũng không tệ đâu nhỉ.

Hill quắc mắt lên, nhìn chằm chằm người đang ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt ngập nước lại phảng phất sự lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.

Được lắm, người vừa có gan quấy rối lại vừa nghĩ tôi nhát gan, tôi nên làm gì để báo đáp anh đây, hửm?

Tiếng nhạc xập xình đột nhiên lắng xuống, thay vào đó là một giọng nói qua mic —

“Chỉ còn một phút nữa là trò chơi kết thúc! Mọi người nhất định phải nắm chắc những giây cuối cùng nhé, và đừng quên — đừng để bị bắt! Ha ha ha~~”

Nghe vậy, Trác Viêm lại ôm Hill chặt hơn, động tác trong miệng cũng càng thêm kịch liệt, tựa như muốn ghi nhớ mãi mãi khoảnh khắc này.

“Ưm…!” Hill nghẹn ngào kêu lên. Sự xâm chiếm đột ngột trở nên thô bạo đã cướp hết chút không khí ít ỏi còn sót lại trong phổi anh, cảm giác khó thở rất nhanh kéo đến. Cảm thấy sự chật vật của anh, người nọ rõ ràng rất đắc ý, dường như không nuốt hết anh vào bụng thì sẽ không dừng lại vậy. Ngay vào khoảnh khắc anh tưởng mình sắp bị ăn tươi nuốt sống thì người nọ đột nhiên dừng lại, chậm rãi chuyển qua tai anh, hơi thở nóng rực phun thẳng vào cổ, nóng đến độ sắp bỏng đến nơi.

Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông mang theo mùi máu nhàn nhạt, giọng nói vì nhuộm màu tình dục nên khàn khàn, vừa thở dốc vừa cười nhẹ bên tai anh: “Cục cưng, mùi vị của em thực sự ngon lắm, làm anh chỉ muốn f*ck cưng ngay tại đây…”

Nghe
vậy, ánh mắt người đang thở dốc lấy lại hơi liền lóe lên một ánh sáng lạnh lùng, nhưng anh chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã biến mất – đúng vậy, là biến mất. Hơi nóng của người đó vẫn lảng vảng trong không khí, nhưng người thì đã đi đâu không thấy nữa.

Trên sân khấu lại vang lên giọng nói hào hứng nọ: “Bắt đầu đếm ngược! Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba — hai —“

“Một!”

Ánh sáng chói mắt lập tức bừng lên, làm mọi người phải che mắt một lúc mới thích ứng được. Tình trạng trong quán cực kỳ hỗn loạn – có người toàn thân trần trụi, có người đầu đầy máu me, mặt mũi đỏ ửng, cũng có đôi chưa tách ra mà vẫn quấn lấy nhau như cũ.

Đã khôi phục hơi thở từ lâu, Hill đứng giữa đám người nhìn quanh một vòng, rồi mới tiếp tục mặt không biểu cảm đi ra cửa – dường như tất thảy những gì vừa xảy ra trong 10 phút qua chẳng liên quan gì đến anh vậy.

Thong thả ra khỏi quán bar, Hill bước đến chiếc ô tô đỗ gần đó, rút khăn tay ra từ từ lau đi vết máu trên môi và trong kẽ móng tay.

“Cậu chủ.” Người vẫn chờ trong xe nãy giờ thấy anh tới thì vội xuống xe mở cửa cho anh, rồi cung kính đứng một bên.

Hill thuận tay đưa cái khăn cho tài xế, không buồn quay lại: “Tìm người này cho tôi.”

Khi nói những lời này, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm như thường, giọng nói cũng rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao tài xế lại thấy không khí xung quanh hơi lạnh xuống, làm ông không nhịn được run lên.

Rùng mình một cái, ông vội đáp: “Vâng” rồi khởi động xe.



Lúc này, trong quán bar vẫn rối tung lên. Cả đám đã tụ về chiếc sofa cũ, Eric vừa về đã cầm ly rượu lên nốc một ngụm lớn, cười nói: “Thật cmn đã nghiền!”

Có lẽ vì nằm ở góc khuất nên cái bàn này vẫn bình yên vô sự. Phỉ Văn Vũ trông vẫn lười biếng như 10 phút trước, cười hỏi Eric: “Sao rồi, sướng tay chưa?”

Eric khả ố cười, khoa tay múa chân mô tả lại cảm giác sung sướng khi ấy: “Đệt, phải bằng này này, chuẩn 36D luôn!”

“Phắc, số tốt như cờ hó ấy!” Đám bạn xung xung quanh cười ồ lên, lao vào lăn lộn thành một đống.

Ngẩng lên nhìn Trác Viêm đang đi tới, Phỉ Văn Vũ lưu manh hỏi: “Thế nào?”

Hắn híp mắt, vươn lưỡi liếm vết máu còn vương bên khóe miệng, nhẹ cười: “Ngon lắm!”

Cả đám ồ lên, một lúc sau đứng dậy muốn về. Trác Viêm bảo bọn họ đi trước, chờ tất cả đi hết rồi mới đi về phía quầy bar.

“Đây, tiền bồi thường đêm nay, như đã thỏa thuận.” Hắn đưa một tờ chi phiếu cho quản lý.

“Không cần không cần…” Quản lý vội vàng xua tay, cung kính nói: “Ông chủ của chúng tôi nói chi phí đêm nay tính hết vào hoạt động khai trương của quán.” Nhưng thông tin của ông chủ cũng nhanh quá đi, bên này vừa bắt đầu bên kia đã cho người gọi tới. Rõ ràng là có người chịu chi, nhưng ông chủ vẫn kiên quyết không lấy tiền của người ta – quản lý đã lăn lộn trong nghề bao năm rồi, đương nhiên là biết cấp trên nhà mình làm vậy là vì người thanh niên trước mắt này. Không biết người này có gì đặc biệt để ông chủ phải làm như thế?

“Khai trương?” Trác Viêm ngạc nhiên nghiêng đầu: “Các người lại đổi chủ nữa hả?”

“Phải, bang chủ bang 3K vừa mua lại quán bar này, giờ nó là của ông ấy.” Quản lý nghiêm túc đáp.

“Bang 3K?” Trác Viêm mỉm cười, thảo nào… Rút tờ chi phiếu về, hắn nói: “Vậy lúc nào rảnh nhờ ông nói lại với ông chủ của mình là, tôi sẽ suy nghĩ lại về đề nghị lần trước.”

Nói rồi, hắn phất tay bước ra ngoài. Ngẩng lên nhìn trời sao lấp lánh giữa thành phố náo nhiệt này, hắn thở ra một hơi – xem ra ngày mai sẽ nắng đây.
Seven:  Đệch nửa chương hôn, ôi trái tim trong sáng cụa tuôi TvT

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện