Edit + beta: Hạ Lam.
Trước nay Cố Mính không biết, tiếng bước chân của một người có thể nặng ngàn cân đến vậy.
Quản Mỹ Quân ngồi đối diện hưng phấn đến phát run, nắm chặt tay cô, một mặt nhìn lén hai nam nữ đang đi tới, một mặt đè thấp âm thanh nói, "Tới... tới..."
Cố Mính bất chấp tất cả, lấy sách từ trong túi mở ra dựng đứng trước mặt, kéo rèm của che đi tầm mắt của Tạ Dư cũng như ngăn cách tầm mắt của mình.
Thực mau tiếng bước chân đã tới gần các cô, người nào đó hình như mới nhận ra cô ngồi chỗ này, ngừng chân lại một chút, cô nghe thấy một giọng nữ đặc biệt dễ nghe, "A Cù, anh biết hai cô ấy à?"
Trong nháy mắt, Cố Mính rất sợ Phùng Cù nói biết cô, "bang" một tiếng khép lại sách, cũng không dám xem mặt Phùng Cù, xông thẳng vào Ngô Tùng đứng phía sau Phùng Cù, lúm đồng tiền như hoa, vang dội hô, "Anh họ!" sau đó kéo cánh tay Ngô Tùng lại.
Ngô Tùng hơi run lên nhưng không ai phát hiện, nhanh chóng nhìn qua Phùng Cù, ba tiếng "di thái thái" thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra.
Tức khắc thần sắc Phùng Cù có chút ý vị sâu xa.
Quản Mỹ Quân trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn, lẩm bẩm nói nhỏ, "A Mính, cậu... anh họ của cậu là phó quan bên cạnh Phùng thiếu soái?"
Tâm Cố Mính đều rối thành một đoàn, dư quang khóe mắt lướt ra bên ngoài, phát hiện Tạ Dư đã rời đi, lập tức thở nhẹ một hơi, cả người cũng thả lỏng ra, dưới ánh mắt bức người của Phùng Cù mà căng da đầu trả lời Quản Mỹ Quân, "Mỹ Quân, đây là anh họ của tớ, tên Ngô Tùng, hắn... hắn..."
"Hắn" nửa ngày cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
Phùng Cù thấp thấp cười, "Ngô phó quan, ta thật sự không biết ngươi khi nào mà có một em họ cơ linh như vậy?"
Ngô Tùng cảm thấy cánh tay nhỏ đang lôi kéo hắn nóng như bàn ủi, không chừng thiếu soái đã hoài nghi đỉnh đầu hắn tái đi rồi, chỉ kém hướng di thái thái xin tha: Cô nãi nãi ngài đừng hại ta!
"Thuộc hạ..."
"A Cù, có phải anh coi trọng tiểu cô nương nhà người ta không?"
Doãn Chân Châu cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, thần sắc Phùng Cù kỳ quái, nhìn chằm chằm em họ người ta, cô còn đánh giá tiểu cô nương trước mặt vài lần, bộ dáng thật ra không tồi, rất có linh khí, nhưng thiếu sự phóng khoáng, thời đại nào rồi mà còn tết hai bím tóc, áo màu lam nhạt cổ ngang kiểu nữ sinh, ống tay áo to rộng, váy đen dài tới đầu gối, có loại hơi thở trì độn.*
Loại giáo phục này thời điểm mười tuổi cô đã mặc qua, là giáo phục của trường nữ sinh Sư Phạm nhưng sau khi đi du học, tóc được uốn lên, ăn mặc âu phục, lại có phong cách thời thượng phương tây nên Doãn Chân Châu hiện tại cảm thấy loại trang phục này quá mức nhà quê.
Cô nói Cố Mính một câu làm tiểu cô nương trước mắt bị dọa tới, Cố Mính "vèo" một tiếng trốn sau lưng Ngô Tùng, lộ ra nửa cái đầu, lắp bắp nói, "Doãn tiểu thư nói đùa, thiếu soái sao có thể coi trọng tôi! Tôi chỉ là... tôi chỉ là cỏ dại ven đường, tiểu thư ngài là tuyệt thế minh châu khuynh quốc khuynh thành, cùng thiếu soái duyên trời tác hợp..."
Tuổi Cố Mính vốn nhỏ, hơn nữa nói lắp bắp, bộ dáng như gặp oan gia ngõ hẹp muốn trốn đi, thấy thế nào cũng có chút đáng thương.
Phùng Cù nhướng mày rậm lên.
Doãn Chân Châu chỉ nhỏ hơn Phùng Cù một tuổi, cho nên tuổi cũng không nhỏ, nếu không phải gia thế Doãn gia hiển hách, cha có chức vị quan trọng, chính mình được đi du học lại có mỹ mạo, chắc cũng bị người ta nói là đã bỏ lỡ thời gian gả chồng.
Hai năm trước Doãn Chân Châu xuất ngoại, bây giờ trở về bề ngoài vẫn là một Doãn Chân Châu tự phụ, trong nội tâm cũng lo âu, hận không thể ngay lập tức gả đến đốc quân phủ, ngồi vững vị trí Thiếu soái phu nhân, cực kỳ đề phòng những hoa đào bên cạnh Phùng Cù.
Bất quá nhìn bộ dáng tiểu cô nương co đầu rụt cổ trước mắt, không dám ngẩng đâu lên nhìn Phùng Cù, nhát như chuột, thật sự không lên được mặt bàn.
Doãn Chân Châu thở dài nhẹ nhõm, tươi cười thân thiết, kéo Phùng Cù hờn dỗi, "A Cù, anh đứng ở đây dọa tiểu cô nương nhà người ta đến nói cũng không dám nói, chúng ta vẫn là đi thôi."
Bước chân Phùng Cù không dừng, cùng Doãn Chân Châu đi vào, đi được hai bước thì ném xuống một câu, ""Ngô phó quan, ngươi ở lại chiếu cố em họ đi."
Hai chữ em họ ý vị thâm trường.
Ngô Tùng cùng Cố Mính đồng thời run lên, đều cảm nhận được hơi thở sơn vũ dục lai.*
*Sơn vũ dục lai: lấy từ câu thơ trong bài "Hàm Dương thành đông lâu" của Hứa Hồn, nguyên văn đầy đủ là: "Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu" nghĩa là mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.
Nhìn theo hai người đã biến mất ở ngã rẽ, Ngô Tùng đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói, "Di thái thái, có thể buông thuộc hạ ra không?"
Trong thanh âm hắn không thể nề hà, đang suy xét xử lý "em họ" này thế nào.
Phùng thiếu soái là một chủ nhân cực kỳ có tính bảo hộ, hắn ở bên ngoài phong lưu nhưng lại không chấp nhận kẻ nào lây dính nữ nhân của hắn.
Cố Mính buông cánh tay hắn ra, xấu hổ cười, "Xin lỗi Ngô phó quan, tôi... tôi vừa thấy Doãn tiểu thư thì sợ hãi."
Quản Mỹ Quân từ đầu đến cuối làm quần chúng