Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Lúc trở về soái phủ, có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng trong sảnh, trong đó có một người đeo cái mắt kính thật dày, thấy Phùng Cù thì hơi kinh sợ, nhìn sơ qua không giống với phần tử tri thức.
Ứng Siêu tiến lên đáp: "Sư tòa, đây là thợ may nổi tiếng trong thành, lúc trước quần áo của các nữ quyến trong hậu viện Tào đại ngốc tử đều do hai người này may."
Cố Mính bừng tỉnh đại ngộ.
Cô bị Đường Bình bắt cóc, trên người chỉ có một bộ sườn xám, mặc đi mặc lại thì lại bẩn.
Hai gã thợ may cong eo chào hỏi: "Đại soái chắc là muốn may đồ cho phu nhân?"
Tào Thông bỏ mình, người tiếp quản chức vị của gã hiển nhiên cũng là đốc quân bản địa, hai người này đều là dân chúng nhỏ bé, vùi đầu làm nghề may vá kiếm sống cả đời, trên mặt theo thói quen nở nụ cười lấy lòng, nhìn vị tân trưởng quan trước mặt cũng mặc kệ hắn là quan gì, kêu Đại soái chắc không sao.
Cố Mính bị xưng hô này làm cho hoảng: "Đừng nói bừa, tôi không phải là phu nhân." Hai chữ phu nhân rẻ mạt, cưới vợ cả về nhà rồi bên ngoài nạp thiếp, có khi còn được đãi ngộ của phu nhân, người ngoài cũng gọi là phu nhân, vậy mà cũng không có ai phản bác.
Nhưng Cố Mính nghĩ thợ may không biết gì mới gọi như thế, Phùng Cù cũng đã có hôn thê. Cô không muốn gánh cái danh không này: "Tôi họ Cố, cứ gọi là Cố tiểu thư."
"Cố tiểu thư."
Hai người thợ khom người vấn an, từng người lấy thước từ trong hộp gỗ ra, chuẩn bị đo, chỉ có mỗi Phùng ù không nói gì xoay người ngồi xuống sô pha, suy tư nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
Cố Mính đứng tại chỗ chờ hai người thợ đo xong kích cỡ, sau đó hỏi cô dùng loại vải gì.
Cô chọn hai loại, may bốn bộ cũng đủ xài.
Hai gã thợ dọn đồ rời đi, Phùng Cù vẫy bọn họ lại: "Lại đây, tôi cũng chọn."
Cố Mính còn tưởng hắn muốn may quần áo, thuận miệng đề nghị: "Thiếu soái mặc quân trang là đủ rồi, may thêm quần áo làm gì?" Chính quyền mới, xuất hiện trong hình tượng quân nhân thì càng sự uy nghiêm hơn là đồ bình thường chứ.
Phùng Cù ngẩng đầu nhìn cô một cái, lấy vải lẻ qua nhìn.
Trong đó có một người thợ may bị hù nói lắp bắp: "Đại... Đại soái, chúng tôi tới để may quần áo cho nữ, mấy loại vải này... không hợp với nam. Nếu Đại soái muốn may đồ thì đợi tôi về lấy..."
"Không cần." Phùng Cù cắt ngang lời gã, chỉ mấy kiểu vải: "Những loại này, dựa theo số khi nãy đã đo, may mấy bộ kiểu dáng mới." Khí chất thổ hào(*) đè bẹp hai gã thợ may và Cố Mính đang ở đây.
((*) Thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.)
"Nhiều quá rồi Thiếu soái, qua vài ngày là tôi về Thượng Hải rồi, không cần phiền phức như vậy." Cố Mính vội ngăn cản.
Phùng Cù đưa mắt lạnh nhìn cô, không trả lời, chỉ hối thúc hai người thợ: "Nhanh chóng may hai bộ, còn lại thì đưa sau cũng được."
Thường ngày hai gã thợ may là đối thủ một mất một còn, tranh giành khách của nhau, nhưng hôm nay tâm linh tương thông liếc nhìn nhau một cái đã lặng im hiểu được ý trong mắt của đối phương – giữa Cố tiểu thư và Phùng Thiếu soái này chắc chắn có chuyện không thể nói.
Cố Mính quá rõ Phùng Cù cố chấp tự đại, tranh chấp với hắn không khác gì lấy trứng chọi đá, cô đa phần là giải quyết vấn đề theo nguyên tắc, lúc trước thì giả ngu khoe mẽ, bây giờ la lối khóc lóc chơi xấu qua mặt.
Cố không phải là người phân rõ đúng sai, cô chưa có ngây thơ đến nổi đi giảng đạo lý để thuyết phục Phùng Cù, đơn giản là không thèm tranh cãi với hắn.
Phùng Cù nắm được chính quyền trong Ngọc Thành, xem xong trường học rồi ngày kế tiếp tập hợp những chủ biên của các tòa soạn ở Ngọc Thành, củng cố dự luận và khống chế tiếng nói.
Cố Mính quen thuộc với những việc của tòa soạn, bản thân lại viết tốt, lúc trước cô có nhận xét phong cách cực đoan của chủ biên tiền nhiệm 「Dung Thành nhật báo」, khiến Phùng Cù nhớ rõ, manh mối từ đầu vốn đã có nhưng lại quá xem nhà, chỉ nghĩ cô thông minh nhất thời.
Hiện tại hắn tuyệt đối tin tưởng năng lực của Cố Mính, chỉ là kẻ lừa đảo này hay ẩn mình, hắn không muốn cô được như ý muốn, kéo Cố Mính không bỏ, bảo cô tham gia vào cuộc họp giữa các chủ biên.
"Tôi gà lắm nên không cần đâu." Cố Mính liều mình chống lại: "Hơn nữa tôi không hiểu mấy chuyện này." Chưa thấy di thái thái nào kiêm luôn chức phụ tá.
Phương pháp dùng người thế nào vậy?
Ánh mắt sắc bén của Phùng Cù nhìn thẳng vào cô: "Em không hiểu hay là không muốn đi?"
Hắn đã nói tới như vậy rồi, Cố Mính cũng không hấp hối giãy giụa nữa, bắt đầu mè nheo: "Nếu Thiếu soái nói là hỗ trợ, vậy giúp ngài thì tôi được gì? Nhưng không tính quần áo trang sức."
Sắc mặt Phùng Cù giờ mới đỡ hơn: "Bây giờ mới hỏi à, chỉ cần có kết quả tốt là được."
Cố Mính: "Thiếu soái biết điều kiện của tôi là gì mà."
Hiện giờ cô tâm tâm niệm niệm muốn có tự do, ghét bỏ ra mặt với danh phận di thái thái này, với lại nha đầu này mới chỉ một bước thử hắn mà thôi, nhưng cũng không được do dự.
Phùng Thiếu soái có thể quất roi dạy dỗ các tù nhân trong ngục, chẳng lẽ còn không có cách nào uốn nắn di thái thái ở nhà?
"Làm việc cho tốt, đừng suy