Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 49


trước sau

Advertisement

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

"Tôi từ lúc bắt đầu viết báo thì luôn ru rú trong nhà. Mấy hôm nay phá lệ thâm gia tiệc tùng, không ngờ làm mọi người trong tiệc hết hồn, bọn họ hai mặt nhìn nhau: Dung Thành công tử là nữ sao?

Thật lòng xin lỗi, Dung Thành công tử là nữ.

Trong đầu mỗi người hình tượng của Dung Thành là như thế nào? Trẻ tuổi, tri thức, khuôn mặt không chỉ nhìn được mà còn có thể đẹp trai... Tốt nhất là độc thân, khá phù hợp với gu của độc giả nữ thích văn chương của tôi.

Trước đó, tôi chưa từng cảm thấy bối rối vì giới tính của mình, cũng không muốn xin lỗi vì giới tính của mình, nhưng sau khi lộ diện, có vẻ có rất nhiều yêu cầu bảo tôi cần phải xin lỗi.

...

Tôi vốn nghĩ rằng, văn chương là không có ranh giới nam nữ, mặc chon am hay nữ sáng tác ra, chỉ cần tác phẩm hay thì đã có tiếng nói, nhưng nhìn lại mới thấy, hoàn toàn không phải như vậy.

Lúc trước chưa biết tôi là nữ, ai nấy cũng khen bút pháp của tôi đẹp đẽ, như việc một người đàn ông viết văn chương hay là chuyện chấn động trời đất, được ca ngợi là điều đương nhiên; nhưng sau khi biết tôi là nữ, đột nhiên giọng điệu chuyển thành "văn phong của nữ giới quả nhiên lạnh lùng, cô ta chắc mắc bệnh tâm lý hay có tật nào đó", những lời hoài nghi xuất hiện.

Xin lỗi, chắc làm mọi người thất vọng rồi, tôi có sức khỏe tốt ăn được ngủ được, mấy bệnh lặt vặt cũng không mắc, cuộc sống sinh hoạt hiện tại khiến tôi rất hài lòng.

Nếu trách văn phong của tôi quá lãnh khốc, vậy thì phải cảm ơn sự lạnh lùng của thế giới này ban tặng, mới có một Dung Thành công tử như hôm nay.

...

Là giới tính nữ thì tại sao phải xin lỗi?

Sinh ra mình như thế chẳng lẽ là tội? Hay là những người phụ nữ không muốn ở nhà lo việc nước việc cơm làm một người vợ hiền, mà thích ra ngoài lam việc cho xã hội, độc lập nguồn kinh tế của mình, thoát khỏi cảnh bị nuôi dưỡng, làm nô dịch, thoát khỏi sinh hoạt chèn ép cũng là một sai lầm sao?

...

Bài báo đầu tiên của Dung Thành công tử ở 「Trình báo」 là lên tiếng bênh vực một người phụ nữ không quen biết, mà hôm nay, khi tôi đã có sức ảnh hưởng lớn tới người đọc, tôi thấy viết văn chương là một việc rất có y nghĩa.

Nữ giới, chỉ có tự mình lên tiếng mới không bị gia đình, chồng, xã hội giẫm đạp. Có năng lực sinh tồn, có nhân cách độc lập, không phải con gái nhà ai, không phải vợ của ai, không phải mẹ của ai, không bị biến thành một món đồ, hiểu được như vậy sẽ không dễ dàng gì chịu đựng việc làm cảnh trong vườn hoa sau nhà mãi mãi.

Làm một người độc lập, có tư tưởng có chủ kiến riêng, vận mệnh của mình tự mình nắm lấy!

Đêm dài qua đi, một Dung Thanh công tử nhận được vô số lá thư của người đọc gửi cho, như vậy trong tương lai có thể xuất hiện mười, trăm hoặc hàng ngàn hàng vạn Dung Thành công tử đứng lên bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ thì sao?

Tôi mong rằng ngày đó sẽ mau tới!"

...

Năm ngày gần đây, hai quân Dung Thành và Ngọc thành khó có khi ăn ý ngừng chiến, Phùng Cù ngồi trong doanh trại sưởi ấm, Ứng Siêu bên cạnh bày ra đĩa đậu phộng, cầm cái đĩa đó đến gấn Phùng Cù đang cầm báo trầm tư: "Sư tòa, trên đó viết cái gì vậy?"

Phùng Cù nhìn chằm chằm áng văn ‹Xin lỗi, Dung Thành công tử là một cô gái› ngẩn người một hồi lâu, bỗng tầm mắt xuất hiện một cái lông xù xù, hắn suýt chút theo bản năng sờ súng bên hông.

"Tự cậu không xem được à?"

Ứng Siêu hơi xấu hổ: "Sư tòa, tôi không biết chữ!"

Tiểu tử này có mắt như mù, nhìn nửa tiếng đồng hồ mới tìm thấy chữ mình biết, coi như là việc không dễ gì rồi.

Phùng Cù cốc trán hắn một cái: "Đứng qua một bên."

Cậu nghe thế lập tức lăn qua một bên.

Đường Bình không chỉ gửi báo mà còn viết lại tỉ mỉ những việc có liên quan tới Dung Thành công tư cho Phùng Cù, từ chuyện cô mặc tây trang kiểu nam dự tiệc của Phong Thanh Danh đến chuyện cô mạnh mẽ chất vấn Đồ Lôi, làm hắn không biết nói gì, những văn nhân ngày đó có trong buổi tiệc đều không dấu diếm gì kể hết ra.

Có lẽ là do Dung Thành công tử mắng Đồ Lôi khiến người khác khắc sâu ấn tưởng nên được truyền tai nhau rộng rãi ở Thượng Hải.

Phùng Cù cầm báo trên tay, như là đang cầm chiến báo, hắn luôn có dự cảm không tốt – Cố Mính càng nổi tiếng, cô càng dễ rời xa hắn.

Tuy mấy lời đó là cô hỏi Đồ Lôi nhưng nó cũng tạo nên từng cơn sóng lớn trong lòng Phùng Cù.

"... Đặt giới tính qua một bên thì tôi anh gì đều là người, mà sao chỉ thêm một chữ "nữ" thôi là đã hủy diệt một cái tư tưởng..."

...

"Làm một người độc lập, có tư tưởng có chủ kiến riêng, vận mệnh của mình tự mình nắm lấy!"

Trong đầu Phùng Cù hiện ra cảnh lúc hai người ở bên nhau, không thể không thừa nhận – kẻ lừa đảo này chưa từng thật lòng với hắn một câu nào!

Đúng là khiến người khác bực bội.

Trong lòng cô có lẽ không lúc nào không suy nghĩ việc rời khỏi hắn, có cuộc sống độc lập.

Chắc hẳn kẻ lừa đảo đã phân hắn và Cố Bảo Bân vào cùng một loại người?

Lòng Phùng Cù chứa hụt hẫng, cảm thấy không thể mất mặt như vậy, ước gì đánh giặc nhanh hơn cho xong.

Hắn đặt báo xuống đứng dậy, hô lớn đối với ngoài cửa: "Người đầu!"

Ứng Siêu chạy chậm vào: "Sư tòa, có việc gì căn dặn không ạ?"

"Chuẩn bị chiến đấu!"

"Dạ?" Ứng Siêu theo không kịp: "Sư tòa, buổi sáng ngài không nói... Nếu bên kia không manh động thì chúng ta nghỉ hai ngày ăn Tết mà?"

"Có hả?" Phùng Cù nghiêng đầu: "Tôi nói thế khi nào? Ứng Siêu, lá gan cậu càng ngày càng to nhỉ, dám tự sửa quân lệnh!"

Ứng Siêu bị dọa đến mặt mày trắng bệch, suýt chút thì quỳ xuống luôn.

*

Trong ngục giam của quân Chính phủ Dung Thành, nay có thêm một đàn ông trung niên đầu trọc đeo kính vào phòng cách vách.

Lúc hắn mời vào đây, dưới tà áo dài còn cộm lên cái bụng như người mang bầu. Xét qua thức ăn của quân Chính phủ, qua mấy tháng cái bụng như sinh non, chẳng những mỡ bụng biến mất mà thịt cũng không thấy.

Nhà chính trị Phạm Nhan cách vách rảnh rỗi không có việc gì hỏi hắn: "Này, lão Lữ, ông rốt cuộc làm gì vậy? Sao lại bị nhốt vào đây?"

Đây cũng là nổi khổ của Lữ Lương, là chủ biên của 「Phẩm báo」, nghĩ nát óc cũng không biết mình đã lam sai việc gì.

Mấy tháng trước, Đường Bình kêu người tống Lữ Lương đang nằm trong ổ chăn vào ngục giam, xuất phát từ cảm giác vi diệu không muốn bị Thiếu soái diệt khẩu nên Đường Bình cũng không tra khảo Lữ Lương, mà chờ Phùng Cù về tự mình thẩm vấn.

Phùng Cù chỉ yên tâm đối chính bản thân hắn, với người khác thì không.

❀❀❀❀❀

Hoạ: [Góc PR]

Tui đào hố mới rồi, tên là "Bênh vực người mình", thoả mãn tâm hồn cần được yêu thương rồi hị hị


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện