Edit: Tây Họa
❀❀❀❀❀
Sau khi cuộc nổ súng xảy ra ở Tiên Nhạc Đô, làm oanh động cả Thượng Hải, ngoại trừ ca vũ đầu bảng Trần Vãn Hương tủ vong thì còn người nước ngoài, khiến ai cũng chú ý, mấy ông lớn Tô Giới lại động tâm, điện báo dò hỏi.
Cục trưởng cảnh sát Quách Kim Xuyên vội vàng quỳ liếm, một bên phân nhiệm vụ cho cấp dưới đi xác minh thân phận người nước ngoài, một bên vội vã truy lùng tội phạm, sợ bị mấy công sức nước ngoài gằn hỏi.
Tiên Nhạc Đô là hiện trường thảm án, đã được phong tỏa, trước cửa lớn thưa thớt lẻ tẻ, nhưng vẫn có phóng viên bí mật tới tìm tòi, muốn phát hiện ra tin giật gân khác.
Lúc Trần Vãn Hương còn sống, danh tiếng vang khắp Thượng Hải, không biết có bao nhiêu đàn ông tự nguyện vung tiền như rác để được cô ấy để mắt tới, hay nhảy chung một khúc. Sau khi cô ấy mất, những người đó ba giây xót thương cũng không có, quay mặt ôm ấp người khác.
Nhưng mấy phóng viên nhiều chuyện bắt đầu phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình, dò hỏi nơi làm việc khi cô ấy còn sống, lại "tự mình phỏng vấn những người hâm mộ của cô ấy", soạn rất nhiều bài báo về chuyện tình của cô, rồi đi truyền bá khắp nơi.
Ban đầu là một trận nổ súng chết người, cuối cùng biến chuyển thành chuyện tình phong lưu.
Trần Vãn Hương còn sống, rất nhiều nhà báo ngợi ca cô, không biết dùng bao nhiêu lời khen về dung mạo và giọng hát, giờ đây xương cốt còn chưa lạnh, tiếng mắng xé trời đã lao đến, trong thời gian ngắn, Trần Vãn Hương thành chủ đề phổ biến nhất, tiêu biểu cho thế hệ phụ nữ mới vừa lẳng lơ vừa dâm tiện, bị bắn cũng đúng lắm.
Dư luận ảnh hưởng tới dân tình, người dân dễ bị mê hoặc bởi những tin nhà báo đưa ra, không rõ đầu đuôi bèn vỗ tay vui mừng, thiếu nước khen ngợi hung thủ vì dân diệt gian.
Mỗi ngày Cố Mính đọc được rất nhiều bài tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Trần Vãn Hương, mấy người họ tự coi mình là cha là mẹ người khác, rồi bao che cho con mình, thanh danh con cái nhà ai mà xấu đều ngụy biện rằng do bị hồ ly tinh câu dẫn, đúng là mặt dày không xấu hổ, đọc thấy mà sợ - rốt cuộc mấy tên nhà báo này nhận bao nhiêu tiền mà không biết thương tiếc đi chà đạp người đã khuất thế này.
Dường như cô với Trần Vãn Hương còn chưa gặp mặt bao giờ, ấn tượng cuối cùng vẫn là hình ảnh đối phương đứng trên sân khấu biểu diễn, không kiềm được giận dữ, xuất bút viết một bài hịch, rồi gửi cho tòa soạn có lực ảnh hưởng nhất là 「Trình báo」.
「Trình báo」 chú trọng vào tính thông tục, tin tức xã hội đều dừng lại giới hạn bình dân, dù là luận văn chính trị hay tin tức xã hội đều thu hút, mỗi ngày doanh số không ít.
Từ lúc những bài phê bình đổ nước bẩn lên đầu Trần Vãn Hương xuất hiện, Cố Mính chú ý 「Trình báo」 luôn giữ thế trung lập, không nghị luận gì về Trần Vãn Hương, cũng không có các tin tức lung tung hồng phấn suy diến gì, chỉ đưa tin chính xác chuyện ở Tiên Nhạc Đô từ đầu đến cuối, và những tiến triển trong điều tra.
Còn bây giờ, Cục trưởng cảnh sát Thượng Hải Quách Kim Xuyên, đại diện cục cảnh sát đường hoàng phát biểu, thực sự thưởng thức một phen.
Phóng viên 「Trình báo」mới vừa ra cục, Quách Kim Xuyên liền không màng hình tượng dậm chân trong văn phòng: "Mẹ nó! Nhất bang đúng là vô dụng, một tên phóng viên cũng không cản lại được! Từ đầu Đại soái đã bắt ông đây phá án nhanh lên, bọn họ như đám ruồi muỗi thấy thịt thơm cứ on gong bên tai suốt ngày!"
Còn có mấy nhà báo cũng muốn phòng vấn Cục trưởng, nhưng bọn họ còn không phải loại "bịa đặt kiếm chuyện, không gió thì dậy song", Quách Kim Xuyên không dám đảm báo sau khi phỏng vấn xong ai biết lại có lời đồn chuyện tình giữa ông với Trần Vãn Hương nữa chứ.
Tron tình hình náo nhiệt như vậy, chủ biên Hoàng Đạc của 「Trình báo」 nhận một bài hịch văn có bút danh là Dung Thành công tử.
Bài viết có tên: Phương pháp trị như vậy.
"Ngay trước một thế hệ ca vũ Hoàng Hậu Trần Vãn Hương ngã xuống vì khủng bố, ban đầu là một chuyện thương tâm tàn khốc, không biết sao cuối cùng lại biến thành câu chuyện màu hồng phong lưu, nhiều kẻ tận lực đào mấy cái xưa lắc lơ khi Trần Vãn Hương còn sống lên mà nói say sưa, trong khi đó chuyện xấu thì không ai chú ý.
Ai ai cũng chỉ trích, thật sự kinh ngạc.
Hoa Hạ hôm nay, nơi nào cũng đàm luận về pháp trị dân chủ, thì ra pháp trị ở Thượng Hải gây ra cái chết của một người con gái xinh đẹp, người ta nỗ lực đào mộ, một hai phơi hết sự tình của cô khi còn sống trước công chúng, làm đề tài trò chuyện khi uống trà nhâm nhi, đó là pháp trị sao?
Thảm án Tiên Nhạc Đô, người chết không chỉ có Trần Vãn Hương, còn có vài tên đàn ông con trai khác, bất tri bất giác, khiến người suy nghĩ, tật xấu của dân là hay lấy phụ nữ ra làm đề tài nói chuyện, hẳn cái nam nữ bình đẳng đó để dụ dỗ những phụ nữ con gái ngây thơ khác?
Một trận nổ súng này vừa đủ nhìn rõ địa vị nam nữ.
Không cần biết sống hay chết, bị lấy làm chủ đề tám chuyện, bị lấy ra để chê bai, vẫn là phụ nữ. Thậm chí mọi người dùng cái lưỡi đầy đạo lý của mình thay Trần Vãn Hương giải thích, ăn mừng vỗ tay vì cái chết của cô ấy, khác gì cái lòng heo thời đại trước.
Thì ra tiến bộ chỉ là cái áo ngoài ngăn nắp ma thôi, trong xương trong cốt vẫn dừng ở thời đại cũ. Pháp trị như thế, làm người khác khinh rẻ sâu sắc.
Cuộc nổ súng hôm nay, người ngã xuống không phải chính anh chị, không phải tôi, không phải ai khác hay người thân trong nhà, nghĩ lại đâu ra "thân thích họ hàng, người lạ cũng xưng anh", tạo lời đồn tuyên truyền bịa chuyện, ở tòa cáo buộc Trần Vãn Hương, chưa gì đã định tội Trần Vãn Hương.
Nếu có một ngày, người ngã xuống là người thân bên mình, bạn bè thì sao?
Truy lùng bắt hung thủ hay đứng múa may trước thi hài người chết? Kể những chuyện xấu hổ của cô ấy, tự cho là đã chí công vô tư phạt người đúng tội?
...
Nhìn người khác rồi nhìn lại chính bản thân, không biến một thảm án thành câu chuyện nam nữ phong lưu, người đã khuất cũng có tôn nghiêm, ngươi đang sống, xã hội mau chóng tỉnh táo, pháp trị trong tương lai không thể dậm chân tại chỗ."
Hoàng Đạc đọc hết một hơi, lập tức hưng phấn không thôi: "Anh Phạm, anh đọc thử, Dung Thành công tử này không tệ đâu, không ngờ có một ý kiến bất đồng khác. Tôi thấy có thể xuất báo được, tối nay gửi liền qua xưởng in!"
"Ghê gớm vậy à." Phó chủ biên Phạm Điền của 「Trình báo」nhận bài đưa tới, cúi đầu đọc. Một hồi sau nhịn không được đọc thành tiếng. Nửa tiếng sau, hắn thương lượng với Hoàng Đạc: "Chủ biên, Dung Thành công tử hành văn cứng cỏi sắc bén, hay là mời người nọ đảm nhiệm vai trò phóng viên thư từ đặc biệt, ngài thấy thế nào?"
Hoàng Đạc cơ hồ muốn vỗ tay khen ngợi đề nghị của hắn: "Anh nói có lý! Hôm nay gửi thư mời liền đi, hoặc là... hẹn Dung Thành công tử gặp mặt một lần?"
Phạm Điền nhìn bài viết từ đầu đến cuối, chỉ có địa chỉ gửi thư, tức khắc hơi thất vọng: "Không có số điến thoại, xem ra chỉ có thể viết thư liên lạc thôi."
Hoàng Đạc: "Vậy chuyện này nhờ anh."
*
Tại Dung Thành, Phùng Cù sau khi trở về phủ Đại soái, thảo luận tình hình chiến đấu với Phùng Đại soái, rồi nhanh chóng chuẩn bị hành lý sẵn sàng ra chiến trường.
Đường Bình và dì Lâm cùng giúp hắn dọn hành lý, còn hắn thì ở thư phòng phê văn kiện, nửa đêm rời Dung Thành và cũng giao nhiệm vụ cho Đường Bình: "Lên Thượng Hải tìm Cố di thái, nhớ mang theo ảnh của em ấy, ghé vào Bùi gia, tay ông ta dài nên tìm