Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Phùng Cù lấy báo xem, vừa uống cà phê vừa đọc, ngụm cà phê bỗng phun ra: "Khụ khụ khụ... Công Tây Uyên kiêm đâu ra cái tên điên cuồng thế này?"
Từ ngày đồng ý cho Cố Mính làm việc ở tòa soạn của Công Tây Uyên sau khi tốt nghiệp, trong nhà ngày nào cũng có báo của [Hăm hở tiến lên], rảnh rảnh thì Phùng Cù sẽ lấy ra đọc, tùy thời để ý tới hướng đi của Công Tây Uyên.
Cố Mính không hiểu nổi hành vi này của hắn, cũng lười hỏi.
"Công Tây tiên sinh làm sao thế?" Cô ngồi trên sô pha tay cầm cuốn tiểu thuyết đọc say sưa, đầu cũng chưa nâng.
"Tòa soạn của hắn đăng thêm một bài hịch của Dung Thành công tử, đọc cũng được, em muốn đọc không?"
Cố Mính lười biếng vươn vai, không để ý lắm nói: "Dung Thành công tử? Là người làm mông của Chu nhị công tử nở hoa đó hả?"
"Ừ, đúng vậy." Phùng Cù cười rộ lên: "Người này rất khá đấy." Hắng hắng giọng đọc cho cô nghe.
Kỳ thật hắn không cần đọc Cố Mính cũng nhớ rõ bài đó viết cái gì, dù gì cũng là sản phẩm chính mình vắt hết óc viết ra mà.
Chủ đề bài hịch thứ ba được Dung Thành công tử đặt: Thuật nuôi dưỡng.
Giọng Phùng Cù trầm thấp, có chút diễn cảm, nghe rất êm tai, khi hắn đọc cứ như một giọng nam trong radio, đối với thính giả thì là một loại hưởng thụ.
"... Hôm nay tòa soạn nhận được một câu chuyện về việc đoạn tuyệt quan hệ cha con, Công Tây tiên sinh muốn tôi nói vài câu nhận xét, tôi luôn nghĩ, cuối cùng vẫn có một số điều không nói không được."
Ai cũng biết thuật nuôi dưỡng của Hoa Hạ bắt nguồn từ lâu, ban đầu chỉ là nuôi gia súc gia cầm, sau đó thành nuôi dạy nô ɭệ, tiếp theo là nuôi vợ từ khi còn bé, trải qua những điều đó, từ giam cầm tới bó chân, thuật nuôi dưỡng này mưu mô xảo quyệt.
Xã hội đàn ông mới có quyền, đàn bà con gái đều là tài sản của gia đình, nếu lâm vào hoàn cảnh nghèo khó thì bán vợ bán con chỉ là chuyện bình thường, thấy nhiều không trách. Mà theo những hành vi này có thể thấy rõ, địa vị giới tính nam nữ ra sao rồi.
Thời phong kiến, Hoàng đế thuần phục thần tử, trượng phu thuần phục thê tử, phụ thân nuôi dưỡng con gái, giống như con người nuôi nấng một con khỉ, hành vi như thế như nuôi một kẻ đầy tớ.
Tự do và bình đẳng được tuyên truyền những năm gần đây, mà Đại Thanh(*) cũng đã sụp đổ, nhưng thuật thuần dưỡng vẫn còn tồn tại, không biết lúc nào mới biến mất.
((*) Đại Thanh hay nhà Thanh, là triêu đại phong kiến cuối cùng của lịch sử Trung Quốc (Đài Loan và Mông Cổ.)
Nguồn: Wikipedia.)
Trong một gia đình, hầu như phái nữ không thể tự mình lựa chọn con đường của bản thân, theo lẽ thường là làm vật hy sinh cho gia đình được ấm no, chỉ cần một câu oán giận thì bị nói là bất hiếu. Mà sự hy sinh này bao gồm việc lấy thân gán nợ làm thiếp, vì trả nợ nần mà tôn nghiêm với thân thê đều bị giẫm đạp, nhận thức đúng đắn cũng bị phá hủy, có lẽ do từ lúc bé đã chịu ảnh hưởng của thuật nuôi dưỡng mà không có cơ hội để bản thân trưởng thành.
Công Tây tiên sinh biết được nội tình chuyện đoạn tuyệt quan hệ này, cha của Cung tiểu thư cờ bạc thiếu nợ người khác, há bút ký tên ép bức con gái còn đang tuổi học hành hạ mình làm thiếp cho người khác, con gái giận dữ định dùng nhờ vả vào tòa soạn, muốn thoát khỏi hoàn cảnh bắt cóc mua bán này.
Động vật non khi nhỏ đều phải bú sữa lớn lên, tới tuổi thành niên là lúc thú thoát dây cương, chim vươn cánh chao liện, chỉ là điều tự nhiên thôi, đã làm cha làm mẹ nhưng lại muốn dùng công ơn nuôi nấng để đàn áp, phá hủy cuộc đời của con, sao có thế nhẫn tâm như thế?
Nếu Cung tiểu thư có thể nhận được sự giúp đỡ cả Thái Ất chân nhân(*), mượn củ sen tái tạo lại thân thế, kêu cô xả thân lóc thịt chỉ để có một cuộc sống bình đẳng tự do, nếu như vậy cô ấy nhất định nguyện ý.
((*) Thái Ất chân nhân – Nguyên Thủy Thiên Tôn là vị thần tiên tối cao của Đạo giáo, đứng đầu trong Tam Thanh với ngôi vị Ngọc Thanh. Đứng thứ hai là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và đứng thứ ba là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân))
Bởi vậy mới nói, những người được truyền lại thuật nuôi dưỡng tốt nhất nên tỉnh táo lại, loại này không kém cạnh gì huấn luyện chono lệ
Hôm nay chồng thuần dưỡng vợ con, ngày mai cường quốc khác thuần dưỡng nhân dân ta, tháng rộng năm dài quen thói là nô ɭệ, diệt vong cách Hoa Hạ chúng ta không còn xa.
...
Phùng Cù đọc xong, ánh mắt suy tư nhìn Cố Mính, nặng nề: "A Mính?"
Hắn nói: "Bỗng nhiên tôi thấy hơi hối hận khi đã cho em đi làm chỗ Công Tây Uyên."
Cố Mính từ trên sô pha bò dậy, đề phòng: "Thiếu soái muốn đổi ý à?"
"Lại đây." Phùng Cù giang hai cánh tay.
Cố Mính đi đến, ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, cánh tay cường tráng ôm chặt cô, hít một hơi thật sâu có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa nhài, là mùi của dầu gội, ngửi quen mới thấy thơm.
Thật lâu sau, hắn nói: "Tòa soạn của hắn toàn đăng những thứ mê hoặc lòng người, em tốt nhất là không nên bị lừa!"
Cố Mính rất nghe lời hứa hẹn: "Tôi đều nghe theo Thiếu soái." Nghĩ thầm: Lão nương mê hoặc không ít người, kẻ nào mới lừa được lão nương chứ?
*
Công Tây Uyên có một phong cách riêng, tin Cung Thu Lan đoạn tuyệt quan hệ cha con được đăng ở chỗ dễ thấy nhất, phía dưới tiêu đề là bút danh Dung Thành công tử.
Sau khi bày bán thì nhận được rất nhiều sự hưởng ứng.
Nếu nói hai bài trước của Dung Thành công tử như kính chiếu yêu, cho Chu Tư Huy xấu mặt tới bây giờ vẫn còn ở nhà dưỡng bệnh, khiến Chu Khiếu Bách xưa nay thích xem buổi diễn của Tiểu Lan Tiên đến nổi bỏ giữa chừng chạy về trừng phạt con cái, thì bài hịch thứ ba này như đồng minh của đại đa số cô gái trẻ, thậm chí còn xuất hiện trường hợp con trai lớn trong nhà đấu tranh cha mẹ, không muốn bị cha mạ nuôi dưỡng, như là muốn nhấc lên một trào lưu trốn nhà đi bụi.
Có nhiều người viết thư