Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Phòng ngủ lầu trên, Phùng Cù cởi bao đựng súng xuống, tiếng động "loảng xoảng" trên tủ dầu giường, kéo cái ghế dựa trước bàn trang điểm qua, ngồi xuống, sắc mặt băng lãnh, bày ra tư thế thẩm vấn tội phạm: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cố Mính bị hắn kéo về, cúi đầu ngồi trên giường, lặng lẽ liếc nhìn bao đựng súng một cái, cẩn thận cân nhắc ở tình thế chuẩn bị rơi đầu này, vẫn là nên giả ngu: "Chuyện gì là chuyện gì?" Âm thầm đoán mò hắn đã biết được bao nhiêu thứ.
Phùng Cù cười lạnh: "Trước mặt tôi mà Công Tây Uyên lôi kéo em, nghĩ tôi là đứa ngu à?" Càng nói càng giận, đột nhiên đứng dậy, thật sự rất muốn tét mông cô hai cái.
Cố Mính phản ứng cũng nhanh, thấy hắn đột ngột đứng dậy đã "vèo" ôm cái bao súng đặt trên tủ vào ngực, sắp khóc tới nơi: "Nói đạo lý thì nói đạo lý, không cần dùng súng đâu!" Trong lòng kinh ngạc: Thì ra Phùng Cù không chú ý tới Tạ Dư à?
Hoặc là thấy nhưng không thèm để vào mắt.
Phùng Cù thấy bộ dáng ôm súng co rúm lại góc của cô, đôi mặt đảo qua đảo lại, chính là sợ muốn chết nhưng vẫn ninh ninh bướng bỉnh, quả thực tức cười!
Hắn tiến một bước, Cố Mính đứng trên giường không khỏi lui về sau mọt bước, đôi mắt nhìn hắn đang lại gần: "Đừng... đừng tới đây!"
"Em nghĩ tôi sẽ nghe em à?"
Phùng Cù là nhân vật nào?
Ở Dung Thành, ngoại trừ Phùng Đại soái dám chỉ tay mắng mỏ hắn ra thì con có kẻ nào có thể ngăn cản quyết định của hắn?
Thân thể cao lớn của hắn quả thực là thứ vũ khí khiến người khác cảm thấy bức bách, biểu cảm trào phúng đó chính là ác mộng của Cố Mính, làm cô từng bước lui về sau, ném binh bỏ giáp, quân lính tan rã, chỉ thiếu tước vũ khí giương cờ trắng đầu hang.
"Đừng tới đây! Đ... để tôi nói là được chứ gì?"
Cố Mính ôm súng dịch tới mép giường, chỉ kém ngã xuống, cắn môi quyết định nửa thật nửa giả nói: "Công Tây tiên sinh là bạn của thấy Vương lớp văn của tôi, thấy ấy đề cử tôi cho Công Tây tiên sinh, có ý định mời tôi về tòa soạn của hắn viết báo."
Cảnh giới cao nhất của nói dối là khiến người khác nhất thời không thể phân biệt được thật giả, huống chi Công Tây Uyên thật sự muốn mời cô về, bạn bè với thầy Vương cũng là thật.
"Thật không?"
"Thiên chân vạn xác!" Cố Mính gật đầu như giã tỏi, vì muốn cho Phùng Cù tin mà cô hận không thể tự bẻ cổ để chứng minh: "Thầy ấy rất thích tôi." Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phùng Cù, thông minh sửa lại: "Thầy Vương rất thích mấy bài văn của tôi."
Đầu năm nay, chuyện thầy giáo vứt bỏ vợ của mình để ở bên nhau với một nữ sinh không phải không có, xưng danh "tình yêu", tựa như theo đuổi tình yêu là hành động chí thiêng liêng tốt đẹp, lấy nó ra làm một cái chùi nghiền nát xiềng xích trách nhiệm hôn nhân, ba chữ "rất thích tôi" có thể bị hiểu theo nghĩa khác, hiện tại Cố Mính không dám tùy tiên kích động Phùng Cù.
"Vậy cái phong thư hắn đưa cho em xem là gì?"
"Cái đó là tiền nhuận bút tiêu chuẩn do tòa soạn đưa ra." Cố Mính nói hươu nói vượn: "Chắc là Công Tây tiên sinh cảm thấy tôi yêu tiền như mạng nên mới ùng thứ này để tôi lung lay."
Âm thanh Phùng Cù cao hơn: "Em yêu tiền như mạng?" Sự tức giận cũng giảm xuống: "Tôi thế mà nhìn không ra đấy."
Cố Mính cười lấy lòng: "Thì cũng do tôi giấu kỹ!"
Đối với Phùng Cù, người đang nắm giữ cái mạng nhỏ của cô, nịnh vài câu cũng không hề gì.
Ở thời đại mà sinh tồn là nhất, còn sống được thì là kẻ thắng, mấy thứ như tiết tháo liêm sỉ gì đó thì dẹp qua một bên đi.
"Vậy, trả súng cho tôi."
Phùng Cù duỗi tay.
Cố Mính ôm chặt không buông: "Tôi giúp Thiếu soái bảo quản nó cho."
Cố nói muốn bảo quản thì nhất định sẽ bảo quản, ôm súng không buông, dù biết mình sẽ không dùng thứ này.
"Tôi còn cần em giữ hộ?" Phùng Cù càng nghĩ càng sinh khí: "Mới nãy em còn hẹn gặp Công Tây Uyên, ngay trước mặt tôi mà cấu kết với thằng khác làm bậy, tưởng tôi chết rồi hả?"
"Thiếu soái đừng nóng giận!" Cố Mính nhanh nhảu vuốt mông ngựa: "Tôi với Công Tây Uyên hẹn nhau cũng là bàn chuyện chính sự. Lần trước Thiếu soái cũng nói tôi rất khó làm giáo viên, nhưng nếu làm ở tòa soạn... chắc là không mất mặt lắm. Với lại Dung Thành công tử cũng nói, phụ nữ trong gia đình dù gì cũng phải có quyền kinh tế, mà Thiếu soái đó giờ đều nuôi tôi cũng không tốt lắm, vẫn nên tự kiếm tiền thì tốt hơn."
Phùng Cù cười ra tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh trêu ghẹo: "Vậy em có thể kiếm được bao nhiêu?"
Chính phủ Dung Thành giàu nứt khố đổ vách, nằm ven biển, đường vận chuyển mậu dịch hô mưa gọi gió, đối với mấy người thường thì thù lao ở tòa soạn được xem là khá tốt, nhưng với Phùng Cù cũng không bằng hạt mè đen.
Mặt Cố Mính đỏ lên: "Thiếu soái dừng có coi thường tôi! Tuy tiền thu nhập từ tòa soạn không nhiều lắm nhưng cũng đủ ăn đủ mặc!"Còn cười thẹn thùng: "Còn có thể mua tặng ngài cái áo sơ mi này nọ."
Bộ dáng nhớ nhung của cô làm Phùng Cù không khỏi mềm nhũn, ngữ điệu cũng chậm lại: "Ai nói em kiếm tiền mua đồ cho tôi?"
Mặt mày Cố Mính chân thành: "Tôi vẫn luôn ăn chực của Thiếu soái, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên kiếm tiền mua cái gì đó tặng ngài. Biết ngài không thiếu gì nhưng... dù gì cũng là một chút tấm lòng của tôi."
Cô có khuôn mặt khiến người khác dễ mến, thêm khả năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói dối như thật, thể hiện một chút tâm ý đối với Phùng Cù, hắn hình như cũng không còn nóng giận, lời nói cũng mang theo ý an ủi: "Em chỉ là một cô gái nhỏ, ai thèm bắt em kiếm tiền?"
Mẹ nó, rốt cuộc cửa ải này cũng khó qua quá đi!
Trong lòng Cố Mính thả lỏng, nước mắt lạch bạch rớt xuống: "Ba tôi nói... tôi ăn của ngài, ở của ngài. Tôi nghĩ... nghĩ là mình tự kiếm tiền sau đó..."
Phùng Cù lành lạnh tiếp lời: "Sau đó thì có thể không cần nghe lời của tôi?"
Cố Mính lắc đầu: "Tất nhiên là không thể có chuyện đó!" Vội vàng tỏ lòng trung thành: "Người cả Thiếu soái đương nhiên là phải nghe ngài. Thiếu soái nói đông tôi không dám đi tây, kêu tôi đánh chó tôi tuyệt đối không đuổi gà!"
Phùng Cù suýt chút bị nha đầu này chọc