Edit + beta: Hạ Lam.
Bệnh viện Nhân Tế, phòng bệnh số 27.
Quản Bình Bá mặc đồ bệnh nhân, ghé vào trên giường đọc báo, còn lanh lảnh đọc ra miệng, không biết đọc được cái gì hay mà cười to, "... Mỹ Quân, tìm điện thoại của chủ biên ngay, cha ra giá hai trăm khối đồng đại dương để mắng chết tiểu tử Quản Bằng Cử trên báo mới được!"
Tờ báo là do Quản Mỹ Quân đưa, cố ý làm cho Quản Bình Bá thoải mái.
Quản Bình Bá vì con gái ra mặt, đại náo ở công ty Quản Bằng Cử, không ngờ hắn to gan lớn mật, sợ mất tiền đồ của mình mà ra tay đẩy Quản Bình Bá.
"Cha, họ Chu đó rất phiền toái, không chừng còn tìm phiền toái cho Quản Bằng Cử."
Sau khi Quản Mỹ Quân đọc xong áng văn đó, liền biết ngay là bút tích của Cố Mính, gọi điện qua cho Cố Mính, "A Mính, tớ biết chắc là do cậu làm mà, cảm ơn nhé!" Thuận tiện mắng luôn Quản Bằng Cử.
"Cũng không phải xa lạ gì." Cố Mính ở trong điện thoại cười, "Quản Bằng Cử muốn làm một con chó bên người họ Chu, nếu chủ nhân không cao hứng thì hắn có thể sống tốt sao? Mắng Quản Bằng Cử ở trên báo còn không bằng đi mắng họ Chu, chặt đứt cầu thang của hắn còn tốt hơn tốn miệng lưỡi với hắn!"
Quản Bình Bá liên tục khen, "Vẫn là con gái cha thông minh!"
"Là Dung Thành công tử thông minh." Hai mắt Quản Mỹ Quân sáng lấp lánh, vui sướng.
"Đúng đúng đúng, Dung Thành công tử không chỉ thông minh mà hành văn còn sắc bén, chua ngoa." Quản Bình Bá cảm thán, "Nếu có cơ hội nhất định phải làm quen với hắn."
Quản Mỹ Quân cúi đầu cười trộm, "Nhất định sẽ có cơ hội."
Mấy nhà suиɠ sướиɠ mấy nhà sầu.
Bài báo của Dung Thành công tử đối với Quản gia là chuyện tốt, hình tượng tam tiểu thư Quản gia không sợ quyền quý lập chí hướng hiến thân vào sự nghiệp giáo dục quốc gia, nhưng đồng dạng Chu gia không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hai người anh của Chu Khiếu Bách là quan viên chính phủ, chỉ duy nhất ông ta không biết theo phe nào trong hoàn cảnh chính trị bấy giờ, nên ở lại bên cha mẹ tẫn hiếu, phá lệ chú trọng thanh danh.
Con trai lớn Chu Tư Ích đặc biệt thông tuệ, học tập chăm chỉ, lớn lên thành bộ dáng quân tử khiêm nhường, được hai người anh lớn coi trọng, sớm muốn mang hắn đi Bắc Bình.
Con thứ Chu Tư Huy thì đúng chuẩn một cậu ấm ăn chơi trác táng, thỉnh thoảng phải ra tay phủi mông cho.
Chu Khiếu Bách mặc ái dài màu xanh lá, mang kính đen, ngồi trên bàn gỗ hoa lê, vỗ bàn, quát hỏi Chu Tư Huy, "Nói xem đây là có chuyện gì?"
Chu Tư Huy sớm đã đọc được, trong lòng đã đem Dung Thành công tử đến chết, hận không thể rút gân lột da hắn, gọi đến hỏi phương thức liên lạc với Dung Thành công tử thì bị Công Tây Uyên cự tuyệt.
Chu Tư Huy nhờ được anh cả giới thiếu, đã sớm nhận thức Công Tây Uyên.
"Anh Công Tây, lời nói của Dung Thành công tử trên báo vốn đều là do hắn bị mù, ngang nhiên phỉ báng thanh danh của tôi, tôi khoan hồng độ lượng không so đo với hắn, chỉ là muốn gặp hắn nói chút đạo lí, hay là anh cho tôi địa chỉ của hắn đi?"
Công Tây Uyên cười lạnh một tiếng, "Bang" cúp điện thoại, càng nghĩ càng giận, trực tiếp gọi cho Chu Tư Ích mắng vốn.
"... Nhị công tử nhà ngài gọi tôi hỏi phương thức liên lạc của Dung Thành công tử, nguyên lai chuyện nhị công tử nhà ngài bức bách nữ sinh là thật. Hiện tại thì tôi cũng hiểu tại sao Dung Thành công tử không để lại địa chỉ. Có thể do gia thế của hắn kém Chu gia, nhưng thấy chuyện bất bình thì không thể không rút đao tương trợ, thật sự bội phục tâm địa nghĩa hiệp của hắn!"
Hai người quen biết nhiều năm, xưng hô "ngài" vậy mà cũng dùng, có lẽ là bị chọc tưca điên lên rồi.
Chu Tư Ích cười nịnh nọt giảng hoà, "Anh Công Tây, thật sự khôngvphair như vậy. Tôi lúc đó cũng không biết là nhắc đến em trai mình, giờ mới biết hắn như vậy hồ nháo, tất nhiên là muốn hắn ra mặt xin lỗi nữ sinh kia rồi, còn muốn cho cha trách tội hắn, anh ngàn vạn lần không thể hiểu lầm tôi!"
Công Tây Uyên tức giận nói, "Tôi trước kia tự nhận mình cũng hiểu được con người của Chu đại công tử, nhưng giờ mới biết, tôi cũng không hiểu hết ngài."
Hắn cúp điện thoại, chỉ còn tiếng tút tút.
thành lập được ba năm, văn chương du học hiểu biết có, văn chương cực đoan cũng đăng, ngóng trông có thể hấp dẫn nhiều tác giả để gột rửa hết thẩy quan niệm cổ hũ mà cùng nhau hăm hở tiến lên.
Hắn nhìn lại hịch văn của Dung Thành công tử, mắt không thấy chân nhân liền tự suy đoán tuổi tác nghề nghiệp, sự quan tâm đối với những cô gái trẻ thấy được hắn là một người từ bi, có lẽ là một trưởng giả khai sáng, hoặc là công việc có liên quan đến giáo dục nữ sinh.
Không lẽ hắn là thầy giáo của trường nào?
Công Tây Uyên như thấy được con đường rạng đông, tức khắc nhảy nhót không thôi.
Chưa bao giờ Cố Mính mang tâm lý may mắn, cô chỉ dựa vào một chút sức lực nhỏ bé cùng với ngòi bút cùn mà thôi.
Nhưng mà, khi cô nhìn Phùng cù đưa qua tờ báo , trong lòng đã lạnh một nửa - vận khí cũng thấp quá rồi!
"Thiếu soái?" Cố Mính quyết định muốn chơi xấu.
Phùng Cù hứng