Thông tin truyện Nuông Chiều Thành Họa

Nuông Chiều Thành Họa

Tác giả:

Lượt xem:

253

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

lustaveland
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 16904 lượt

REVIEW TRUYỆN NUÔNG CHIỀU THÀNH HOẠ


Tác giả: Quân Ước
Thể loại: Cổ đại, song trùng sinh, có chút cung đấu, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, ngược nhẹ, giả incest, thâm tình 2 kiếp, HE.
Độ dài: 75 chương
Tình trạng: Hoàn dịch.
Kiếp trước, Kỷ Du chết trong đêm tân hôn, không rõ nguyên nhân, không rõ hung thủ.
Kiếp này, sống lại cùng tất cả những ký ức đau thương và đầy hoài nghi đó, nàng quyết định đi tìm câu trả lời. Bởi vì thời điểm mà nàng trùng sinh, vừa vặn vào lúc mọi chuyện chưa kịp diễn ra.
Kỷ Du là nhi nữ của Quận vương phủ, có một huynh trưởng tên Kỷ Tuyên và một muội muội tên Kỷ Thấm, cả hai người đều là huynh muội cùng cha khác mẹ với nàng. Tuy nhiên, điều này không quan trọng, bởi vì từ nhỏ họ đã sống bên nhau rất hoà hợp, mặc kệ những ân oán dây dưa không rõ ràng của đời trước. 
Một mặt khác, mẫu thân của Kỷ Du vì sinh nàng quá khó khăn mà qua đời, cho nên những năm tháng còn lại của nàng, là cùng với mẫu thân của Kỷ Tuyên và Kỷ Thấm. Nàng cũng gọi bà một tiếng “mẫu thân".
Thế nhưng, trong lúc nàng từng bước tìm hiểu về cái chết ở kiếp trước của mình, dường như lại lờ mờ nhận ra điều gì đó rất khác lạ. Cái chết đó quá đau đớn, nàng không hề muốn lại gặp phải cảnh ngộ như vậy trong kiếp này, cho nên cố hết sức tránh đi những mối quan hệ có thể dẫn tới hậu quả tương tự. Đi một vòng thật lớn, cuối cùng, Kỷ Du phát hiện người đã hại mình, không phải ai xa lạ, mà lại chính là người huynh trưởng mà mình từng tin tưởng và ỷ lại nhất.
Bởi vì thân phận của Kỷ Tuyên không rõ ràng, bởi vì sợ sự tồn tại của nàng sẽ là uy hiếp đối với địa vị của mẹ con bọn họ, người mà nàng vẫn luôn gọi là “mẫu thân" kia đã nhẫn tâm tính kế trên người nàng và người thực hiện nó không ai khác, chính là Kỷ Tuyên.
Khi phát hiện được sự thật đau đớn này, Kỷ Du không biết phải làm sao để đối mặt, bởi vì cũng vừa lúc đó, nàng còn biết một chuyện bất ngờ khác: người sống lại không chỉ có một mình nàng.
Đúng vậy, người đã hại chết nàng ở kiếp trước, người huynh trưởng giả mạo mà nàng từng hết lòng yêu thương, người duy nhất nàng không hề nghi ngờ cho tới tận lúc này,... cũng trùng sinh.
Và huynh ấy biết tất cả.
Thế nên, thái độ của huynh ấy mới thay đổi hoàn toàn so với kiếp trước như vậy? Cách mà huynh ấy bảo vệ nàng, che chở cho nàng, còn đối xử tốt với nàng hơn cả trước kia, còn cả nụ hôn vội vàng tham lam đó... là vì cái gì?
Nhưng cho dù là vì bất cứ nguyên nhân nào đi nữa, sau khi Kỷ Du biết được sự thật, nàng cũng không muốn tha thứ. Thứ mà huynh ấy lấy đi của nàng không chỉ là mạng sống, mà còn là niềm tin, còn là tình cảm huynh muội bao lâu nay. Vì thế, Kỷ Du chọn cách tàn nhẫn nhất để đối mặt với Kỷ Tuyên, không thèm để ý đến chàng nữa.
Kỷ Tuyên vô cùng đau lòng. Kiếp trước là vì không đủ cứng rắn để phản kháng, không đủ năng lực để cứu nàng, cho nên kiếp này, chàng mới muốn bù đắp tất cả, nhưng lại bị từ chối. Kỷ Tuyên cũng không trách nàng, chàng có tư cách gì để hận nàng kia chứ? Thế nên chỉ có thể buông xuôi, chờ ngày phán quyết.
Nhưng… ngày đó không đến. Ngoài việc không muốn nhìn thấy chàng, Kỷ Du không hề có một động thái nào khác. Không tiết lộ bí mật thân thế của chàng, không đòi lại những thứ vốn chỉ thuộc về nàng, không giận cá chém thớt lên những người có quan hệ với chàng. Một cô nương phải lương thiện đến mức nào mới có thể làm được những chuyện này?
Kỷ Du càng bao dung, Kỷ Tuyên càng áy náy. Chính vì thế, sau khi nàng giận bỏ vào cung dù phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, Kỷ Tuyên không nhịn nổi nữa. Chàng quyết định, “Muội trở về đi, nếu muội không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ đi.”
Kỷ Du rất giận chàng, nhưng khi nghe chuyện này không hiểu sao trái tim lại nhói đau. Mặc kệ là tình cảm huynh muội tốt đẹp, mặc kệ là những cảm xúc ngổn ngang khi nhận ra hai người không có quan hệ huyết thống, mặc kệ là sự xao động khi nhìn thấy ánh mắt vừa đau thương vừa nóng bỏng của chàng, Kỷ Du vẫn không ngăn cản. Nhưng đến khi biết được nơi chàng đến là vùng biên giới đầy rẫy hiểm nguy và khắc nghiệt, nàng đã không thể ngồi yên được nữa.
Cọng rơm cuối cùng trên lưng lạc đà đã tới. Người “mẫu thân" đã tính kế nàng kiếp trước, một lần nói rõ. Bà cho nàng biết tất cả sự thật sau khi nàng chết đi, Kỷ Tuyên đã hối hận như thế nào, hận bà như thế nào và tại sao chàng cũng sống lại.
Bởi vì không lâu sau cái chết của nàng, Kỷ Tuyên cũng lựa chọn đi theo nàng. Có lẽ là chính từ lúc đó, Kỷ Tuyên đã hiểu rõ lòng mình, từ rất lâu rồi, tình cảm dành cho Kỷ Du đã không còn là tình huynh muội.
Mọi bức tường thành mà Kỷ Du cố gắng xây dựng để ngăn cách bản thân mình với chàng, sau bức thư ấy đã không còn đứng vững nữa. Hận, đúng là có một chút, nhưng mà nhiều hơn trong lòng nàng lúc này chính là lo lắng, bất an. Thế nên, trong nửa năm chàng đi khỏi Quận vương phủ, Kỷ Du đã lần lượt ngẫm nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước lẫn kiếp này. Suy cho cùng, đối xử lạnh nhạt với Kỷ Tuyên như vậy, là đúng hay sai?
Nhưng nàng còn chưa tìm được câu trả lời thì tin dữ đến, Kỷ Tuyên trọng thương. Thế nhưng mặc dù hoàng thượng và tứ gia có khuyên nhủ thế nào chàng cũng nhất quyết không về. Ương ngạnh cho đến khi nhận được bức thư ba chữ của Kỷ Du, chàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lần trở về này, Kỷ Tuyên nhận ra được Kỷ Du có chút thay đổi. Không nói đến vẻ ngoài xinh đẹp đó, dường như bên trong nàng cũng đã trưởng thành hơn. Không còn gay gắt, thêm chút ưu lo, giống như, đã tha thứ.
Kỷ Tuyên vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng không dám quá đà, chỉ có thể dè dặt thăm dò thái độ. Cho đến khi lần lượt có người vào cửa xin đề thân (hỏi cưới) nàng, chàng mới không thể nhịn được nữa.
“Kỷ Du, ta biết mình rất xấu xa, chúng ta là huynh muội nhiều năm như vậy. Mà ta… ta lại mơ tưởng muội.
Nhưng cho dù như vậy là sai ta vẫn không muốn quay đầu lại. Kỷ Du, nếu trong lòng muội không có ai, vậy… có thể cho ta một cơ hội hay không?”
Thật lâu sau…
“Nếu muội không muốn cũng không sao, chúng ta… chúng ta lại tiếp tục làm huynh muội, muội đừng khóc.”
“Như vậy huynh sẽ không khổ sở sao?”
“Sẽ khổ sở, nhưng… không sao, miễn là muội đừng khóc.”
“Ca ca, muội… không muốn huynh khổ sở…”
Không muốn huynh khổ sở, cũng không muốn dối gạt mình. Kỷ Du biết, từ lúc Kỷ Tuyên quay lưng với mẫu thân của chàng, nàng đã thật sự động lòng. 
Động lòng rồi, mọi chuyện tiếp theo cứ tự nhiên sẽ đến. Kỷ Tuyên muốn ở bên Kỷ Du, chỉ còn cách thay đổi thân phận, tuy rằng phải chịu nhiều đau đớn nhưng kết cục này, đối với cả hai đều đáng giá.
Ở cả hai kiếp, ta đều yêu nàng, nhưng kiếp trước là lực bất tòng tâm. Thế nên, mọi bất hạnh của nàng, ta sẽ dành trọn kiếp này để gánh lấy, đổi cho cuộc đời của nàng, vĩnh viễn chỉ còn lại hạnh phúc và yêu thương.


Advertisement

Bình luận truyện