Nữ Vương Bức Hôn

Chương 06


trước sau

Advertisement

"Cô có danh thiếp không? Đưa cho tôi."
Lúc xuống xe, Phương Y Ái đòi Lâm Tử Quỳ đưa danh thiếp.
"Danh thiếp? Ở trong áo khoác đó, cô tính toán hết tất cả tổn thất, đến lúc đó tôi sẽ bồi thường đủ cho cô. Còn có cám ơn cô đêm nay đã đưa tôi về."
"Không cần." Thốt ra hai chữ này, Phương Y Ái vẫn còn lưu luyến chưa muốn quay trở về xe mình.
Mắt nhìn tiễn đưa Phương Y Ái bước lên chiếc Bentley màu trắng, dần dần xa khuất, mãi cho đến khi bóng xe biến mất trong màn đêm, Lâm Tử Quỳ vừa lắc đầu vừa thở dài, trời ơi, hôm nay làm gì mà xui quá vậy a!
Suốt đường đi, Phương Y Ái đều hồi tưởng lại từng chút một khoảnh khắc đêm nay với Lâm Tử Quỳ, bánh kem, áo khoác, đụng xe, còn có một đại tác gia lẫy lừng. Rõ ràng vẫn là một đứa con nít, tại sao bản thân không thể nào quên được.
Xe chạy bon bon trên đường, vượt qua hết trụ đèn này đến trụ đèn khác, từng ánh đèn đường lần lượt soi rọi lên gương mặt Phương Y Ái, mỗi lần quét qua đều có thể nhìn thấy một thứ gọi là hạnh phúc ngọt ngào được phóng đại vô cực trên gương mặt xinh xắn.
Địa điểm, nhà họ Phương
Từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ xa hoa sang trọng mà cổ điển, quản gia nhanh chóng mở cửa để đón Phương Y Ái vào nhà: "Cô chủ, cô đã về, cả đêm ông chủ ở trong nhà chờ cô về ."
"Con biết rồi, chú Lý, con đi lên đây." Vẻ mặt vô cảm của Phương Ý Ái, đưa túi xách trong tay cho quản gia rồi nhanh chóng đi lên phòng sách trên lầu, nếu không phải là người kia, đêm nay cô sẽ không về trễ như vậy, xem ra chắc chắn là bị ba dốc hết tâm huyết ra dạy dỗ một phen cho coi.
"Cốc cốc cố" gõ nhẹ lên cửa phòng, "Ba, con đã về."
"Vào đi " giọng nói nghiêm trang của một người đàn ông trung niên từ trong phòng sách vang lên, giọng điệu tương tự như Phương Y Ái, mang đầy màu sắc ra lệnh.
Đẩy cửa phòng ra, bước nhanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện chiếc bàn của người đàn ông: "Ba, trễ như vậy, ba tìm con có chuyện gì? "
Chiếc đèn trùm xa hoa phát ra những tia sáng chói lóa làm cho hình bóng của hai người này vô cùng chói mắt.
Nhìn đứa con gái từ trên xuống dưới, gương mặt trở nên hiền từ: "Nói cho ba biết tại sao con về trễ như vậy? Còn nữa, cái áo khoác này của ai vậy? "
Ít khi lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, thế mà trên mặt lại hiện nét ửng hồng, dưới ánh đèn chói chang không cách nào che giấu được: "Ba à, cả đêm nay con mệt lắm, nếu không có chuyện gì quan trọng để nói, con về phòng trước nha!" Thả đôi chân xuống thảm, lúc chuẩn bị đứng dậy thì bị Phương ba ngăn lại.
"Được rồi, con không muốn nói ba cũng không ép, thật ra hôm nay gọi con về là có chuyện quan trọng,", mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra 1 xấp giấy A4, đẩy đến trước mặt PHương Y Ái, "Con xem đi, chuyện này rất khó khăn."
Cầm xấp giấy trên bàn, có chút ngạc nhiên khi thấy ảnh của Lâm Tử Quỳ hiện ngay ở trang thứ nhất.
"Ba, đây là..."
"Đây là đại tác gia Lâm Tử Quỳ, nhất định con đã từng nghe qua phải không?"
"Dạ, con dĩ nhiên biết cô ấy, chỉ có điều ba đưa tư liệu của cô ấy cho con làm gì, tại sao lại điều tra cô ấy. " Giọng điệu có chút bất mãn đối với ba của mình, bản thân cũng không biết tại sao nữa?
Tuy rằng trong lòng thắc mắc tại sao đứa con gái luôn giữ bình tĩnh của mình lại nổi giận vô cớ, nhưng cũng không mở miệng hỏi, há mồm trả lời nghi vấn của cô: "Hợp đồng của cô ấy và nhà xuất bản XX chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc, hiện tại các công ty điện ảnh và các nhà xuất bản nổi tiếng đều muốn ký hợp đồng với cô ấy, nhưng cô ấy tính tình lập dị, lại yêu cầu rất cao. Năm cô ấy 16 tuổi đăng tuổi thuyết trên mạng, vô tình rơi vào mắt của công ty XX, chỉ như vậy thôi, mà may mắn không sao tả, tuy cô ấy chỉ ký hợp đồng 2 năm với công ty XX, nhưng nhờ có cô ấy, chỉ trong 2 năm ngắn nguổi, công ty XX nhanh chóng có 1 vị thế vững chắc trong ngành xuất bản nội địa, sau đó cô ấy do dự ký hợp đồng một năm với công ty Thịnh Khai, tiếp theo con cũng biết rồi, công ty Thịnh Khai ngày nay đã vượt xa chi nhánh của tập đoàn Phương thị trong lĩnh vực điện ảnh và xuất bản.."
"Một năm? Chỉ ký một năm?"
"Đúng vậy, bây giờ chỉ còn có hai tháng, các tập đoàn khác cũng đang rục rịch sôi sục, cô ấy là miếng mồi béo bở, cũng là cây hái ra tiền, và càng quan trọng hơn cô ấy cũng là một con chim khôn, chim khôn sẽ biết chọn cành mà đậu, bây giờ cô ấy không còn là đứa trẻ không hiểu sự đời năm xưa, mà đã bay lên cây thành con phượng hoàng, nhất định có hoài bão tung cánh bay xa trên bầu trời, mà tập đoàn Phương Thức của chúng ta, hùng hậu về tiền tài, nhân lực, và còn có rất nhiều điều kiện tốt sẽ giúp tạo ra một bầu trời rộng lớn cho cô ấy. Tiểu Ái à, chuyện khác của công ty ba sẽ giúp con giải quyết, bây giờ ba muốn con toàn tâm toàn lực tập trung vào chuyện của Lâm Tử Quỳ, con hiểu không?"
"Có cần phải như vậy không ba?" Chỉ vì một nhà văn, mà có thể làm cho ba cô phải ra tay, trong công ty xuất bản của chi nhánh tập đoàn Phương Thức có một đội quân nhà văn hùng hậu, cho dù Lâm Tử Quỳ lợi hại như vậy, cũng không cần phải giống trống khua chiên như vậy.
"Đương nhiên là cần thiết rồi , " Tâm trạng Phương ba kích động hẳn lên, đứng dậy khỏi chiếc ghế ông chủ, đi đến trước mặt cô, đứng ngay ngắn để cô nhìn thẳng vào mình, "Ba đã nhờ một công ty thẩm định qua. Không chỉ làm cho công ty điện ảnh và xuất bản của chi nhánh chúng ta, mà còn khiến cho cổ phiếu của toàn Phương thị sẽ tăng cao trong một thời gian ngắn. Cả tập toàn, tất cả các ngành nghề đều sẽ đạt được những vinh quang, sáng tạo mới. Tiểu Ái à, bây giờ con là giám đốc điều hành tối cao của công ty, nếu như con ký được hợp đồng với Lâm Tử Quỳ, thì chỉ trong vài năm ngăn ngủi, con sẽ đạt được thành tựu mà ở độ tuổi của con, người ta có bắt thang cũng leo không tới, con hiểu không?"
Do dự gật gật đầu, "Con hiểu rồi ba."
"Được, tạm thời con nghỉ ngơi vài ngày tìm cách cho tốt, mấy ngày này ba sẽ ra mặt dùm con."
Phương Y Ái cúi thấp đầu, đăm chiêu suy nghĩ, đôi chân mày nhíu chắt, như đang vô cùng lo lắng một chuyện sống còn nào đó. Lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn trực diện ba mình, dường gì đã nghĩ thông suốt, đôi mắt sáng rực không ít, mơ hồ lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự tin: "Ba yên tâm đi, con đảm bảo cô ấy nhất định sẽ ký hợp đồng với Phương thị của chúng ta."
Không hiểu ý của con gái là gì, tại sao chỉ trong chốc lát Phương Y Ái lại có thể khẳng định như vậy.
"Bởi vì, con vẫn còn giữ chứng minh nhân dân của cô ấy ở đây."
Trong bóng đêm mịt mờ, Phương Y Ái cười đến quỷ mị, cười đến giòn giã, bình tĩnh nhẹ nhàng lấy chứng minh nhân dân từ trong túi áo khoác của Lâm Từ Quỷ ra, ông trời đối xử với Phương Y Ái cũng không tệ a, cũng may lúc ở trên xe cô có hứng thú trêu chọc Lâm Tử Quỳ, len lén lấy chứng minh nhân dân của cô ấy.
Ứng với câu thơ cổ: "Bỏ công bỏ sức tìm người khắp nơi, thì ra người đó đã hiện hình dưới ánh đèn."
Hay là ứng với câu tục ngữ kia " đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, không tốn sức nào lại tìm ra."
Lại có thể là câu kia: "Là của mình thì người khác muốn lấy cũng lấy không được."
Là Lâm Tử Quỳ sao? Phương Y Ái tôi đây muốn xem cô tài năng đến đâu.
Đây thật sự là một niềm vui khôn cùng, bản thân Phương ba bị con gái mình làm cho giật mình không ít. Khiếp sợ, nhìn tờ chứng minh nhân dân trong tay con mình, ảnh chụp rõ ràng là Lâm Tử Quỳ.
Khiếp sợ!
Khung cảnh thay đổi đến nhà Lâm Tử Quỳ bên này.
"Quỳ Quỳ đã trễ như vậy sao con còn chưa ngủ, đang làm gì đó?" Lâm mẹ ngồi trên ghế sofa ngáp ngắn ngáp dài, nhìn Lâm Tử Quỳ luống cuống lục tung chiếc ba lô màu đen của cô.
"Mẹ đi ngủ trước đi, lạ quá, hộ chiếu của con vẫn còn mà chứng minh nhân dân biến đâu rồi a?" Trong lòng lo lắng không ít, nếu như để Lâm mẹ biết tìm không ra chứng minh nhân dân, khẳng định sẽ bị lải nhải không yên.
Như lúc trước đã nói, Lâm đại tác gia có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (rối loạn lo âu), đối với việc sắp xếp đồ đạc, nhất là đồ vật càng nhỏ thì yêu cầu càng hà khắc, hơn nữa không cùng màu sắc, chủng loại thì không để cùng một nơi, chứng minh nhân dân đã được quy là loại vật nhỏ nhất nhất định sẽ được mang theo khi ra ngoài, về đến nhà cũng sẽ ngay lập tức được đem cất về vị trí cũ.
Không đúng, chờ một chút, nâng thẳng lưng lên, tái hiện từng cảnh trong ngày, đêm nay, ngoài trừ Phương Y Ái lục lội ba lô của cô ra, thì dường như không có ai khác. Cô gái kia chắc hẳn không rảnh rỗi đến mức lấy đồ của cô đâu! Suy nghĩ xa vời, chắc chắn là không rồi, gru.. không phải là làm rớt rồi a.
Trời ơi, rối loạn lo âu của tôi, đêm nay phải làm sao mới ngủ được a.
"Quỳ Quỳ, không phải con làm đã rớt đồ chứ."
"Không có a, con chỉ sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô thôi. Mẹ đi ngủ đi."
Lâm mẹ lười biếng vẫy vẫ ytay: "Mẹ đi ngủ đây. Đừng ngồi đó ngớ ngẩn lâu quá."
"..."
Sau khi rửa mặt, Lâm Tử Quỳ nằm trên giường, nhưng mọi suy nghĩ đều không liên quan đến giấy chứng minh nhân dân, bản thân cũng hiểu được đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu như theo thói quen trước đây, cô nhất định sẽ vì tìm không ra đồ mà mất ngủ. Thế nhưng đêm nay toàn nghĩ đến cô gái xinh đẹp mà bá đạo kia thôi, hình như, còn chưa biết, cô ấy tên gọi là gì nữa a?
Hai tay đặt sau đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay đẹp thật.
**** Lời editor ****
B đang bận bận bận bận bận.
Thấy nhiều chữ bận là biết B rất là bận bận bận.
Đã vậy còn gặp "tác giả bay bướm" thích dùng "thành ngữ tục ngữ", nếu để nguyên thì sợ mọi người không biết B phán gì. Thành ra Bi bị tác giả này hành quá.
Có tin vui dành cho mọi người, chúng ta đã chạm mốc 1/16 của toàn truyện. hihi
B cố gắng hết sức đẩy nhanh tốc độ.
**********************************


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện