Nữ Vương Bức Hôn

Chương 04: Hồi ức - Bức hôn (2)


trước sau

Trong lòng Lâm Tử Quỳ có chuyện không nói, còn Phương Y Ái thì lại không biết là chuyện gì, nhưng dù sao hai người đầu ấp tay gối cũng đã 4 năm, ít nhiều cũng có cảm giác.
Thật ra, con người có thể cùng người mình yêu trải quả một cuộc sống tình yêu thật không dễ dàng, Lâm Tử Quỳ xuất hiện như một chiếc cầu vồng lung linh trong cuộc sống hai mươi mấy năm nhạt nhẽo của Phương Y Á..
Kể từ đó, mọi thứ đã thay đổi, Phương Y Ái không còn sống một cách máy móc, nhàm chán nữa, không còn ngoài giờ đi làm, nghỉ ngơi ra thì cùng bạn bè dạo phố, shopping, đi club. Cô bắt đầu bận rộn yêu đương, bận đợi điện thoại và tin nhắn, bận đi xem film, bận chờ mong hết ngày này qua ngày khác, một người kiêu ngạo như cô, thế mà Lâm Tử Quỳ là mối tình đầu cũng là một tình duy nhất của cô.
Nhưng mà mỗi ngày cô có nơi cố định để đi làm, thời gian cố định để nghỉ ngơi, Lâm Tử Quỳ thì không như vậy, cô ấy là một nhà văn , khi có linh cảm thì viết lách, khi linh cảm chưa đến thì ra ngoài chơi, khao khát tự do, khao khát không bị trói buộc, nhưng tài năng của cô ấy cũng khiến cô ấy không dễ gì thỏa mãn, ngày qua ngày các tác phẩm biên kịch điện ảnh hay phim truyền hình của cô ấy càng thu được nhiều thành công, cuộc sống của cô ấy bắt đầu xuất hiện hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác
Cũng may mắn là hai người họ vẫn cùng một chỗ, cùng nhau nắm tay vượt qua phong ba bão táp.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Phương Y Ái nhìn trăng mà hồi tưởng lại khoảng thời gian này vào năm đó.
Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, mọi người hẹn nhau đi đến nhà hàng XX để tham gia tiệc rượu, toàn bộ hội trường, các màn nhảy múa tưng bừng, ánh sáng rực rỡ, sang trọng, xa hoa tạo nên hình ảnh đối lập với màn đêm ở bên ngoài, những màn nhảy múa quyến rũ ăn mừng, xa xỉ của các nhân vật nổi tiếng trong xã hội được bắt đầu.
Đứng dựa vào lan can, người đẹp mặc chiếc váy màu đen lộ lưng trong bóng tối càng thêm bắt mắt hơn, đã thu hút được sự chú ý của Lâm đại tác gia.
Đang ở trong khu vực ẩm thực thưởng thứ mỹ vị, Lâm Tử Quỳ liếc mắt, không tự giác mút vội miếng bánh kem đang cầm trong tay, trên miệng vẫn còn đang ngậm chiếc muỗng, lặng lẽ đến gần, cô chỉ là tò mò, cô gái kia trong đêm tối mặc thiếu vải như vậy có thấy lạnh hay không đây.
"Chào cô, " đợi người đẹp vừa quay đầu lại, Lâm Tử Quỳ liền vươn bàn tay đang cầm miếng bánh kem nho nhỏ ra: "Có thể giúp lấy xuống không?"
Phương Y Ái sững sờ, đây không phải là tên không thèm vỗ tay cho mình trong đêm trao giải sao, trong miệng vẫn còn chiếc muỗng, răng không hé mở không biết đang nói cái gì. Không thể giải thích được chỉ sau một vài giây ngắn ngủi ngắm nhìn, phục hồi lại vẻ vô tình, quay mặt lẫn vào trong bóng tối vô tận ở dưới sàn nhảy.
Cảm thấy khó hiểu, cau mày như đang tự hỏi, ngơ ngác đứng sau lưng Phương Y Ái, trong lòng Lâm Tử Quỳ khó chịu.
Thì ra cô gái này bị điếc, hoặc bị cả câm lẫn điếc, nếu vậy không thèm tính toán với cô ấy, không khách sáo bước lên nắm lấy tay người đẹp, dường như tốc độ quá nhanh, sức lực quá mạnh, trong lúc nhất thời có vẻ vô cùng đường đột , Phương Y Ái cả kinh, vội vàng muốn rút tay về, nhưng không ngờ miếng bánh kem nho nhỏ đã được đặt trên tay, người này muốn làm gì vậy? !
Ngay sau đó, chiếc muỗng dính nước bọt rơi ra từ miệng Lâm Tử Quỳ, rồi cũng đặt vào tay kia của Phương Y Ái, trong nháy mắt, biểu hiện của Phương Y Ánh lạnh lùng đến cực độ, ánh mặt nhíu lại vài phần ghét bỏ.
Cởi áo vest màu đen của mình, không để ý người đẹp có chịu hay không, ga-lăng bảnh bao đặt lên đầu vai trống trơn của người đẹp, che đi một mảng cảnh xuân lồ lộ ra trong bóng tối.
"Lưng lộ nhiều như vậy cô cũng không ngại lạnh sao?" Lẩm bẩm lầu bầu, lấy lại miếng bánh kem và chiếc muỗng đang tạm thời đặt trong tay người đẹp, không thèm dừng lại, chuẩn bị đi về chỗ cũ.
"Khoan đã." Hơi thở thơm mùi hoa lan, giọng nói thanh như bạc hà.
Dừng bước, quay đầu lại, mở miệng, hưng phấn: "Thì ra cô không bị câm và điếc a!"
Vịnh vào cánh tay, siết chặt áo vest trên vai, thật không thể tin được người này cho rằng cô là người khuyết tật: "Người điếc? Câm điếc? Tại sao cô đưa áo cho tôi?"
Nếu nói là đang hỏi cũng phải, nói là mệnh lệnh cũng chẳng sai, giọng nói nghe rất giống ra lệnh, như mệnh lệnh không cho phép khả năng cự tuyệt trả lời.
"Bởi vì cô lạnh a!"
Chỉ là một câu nói, nhưng thật ra đã khiến cho Phương Y Ái cong khéo môi gợi cảm, dở khóc dở cười: "Ai nói cô là tôi lạnh? Ta không lạnh."
Thế nhưng Lâm Tử Quỳ là ai a, vẻ mặt bất cần được trưng ra, một tia xấu hổ cũng chưa từng có, bước chân thong thả tiến tới trước mặt người đẹp không biết ơn, mãi cho đến khi khoảng cách hai chóp mũi đụng vào nhau mới dừng lại: "Tôi nói cô lạnh, thì cô lạnh."
"Phốc" chưa thấy qua người nào bá đạo như vậy, Phương Y Ái cũng không chấp khoảng cách của 2 người gần như vậy, khẽ cười.
Thoát khỏi người đẹp nguy hiểm, lần thứ hai lúc Lâm Tử Quỳ muốn bỏ đi, lại bị Phương Y Ái gọi.
"Cô tên là gì."
"Vậy cô tên là gì?"
"... Cô, không biết tôi sao?" Vừa mới bước lên sân khấu nhận giải lẽ nào người này không nhìn thấy?
"Vậy cô cũng không biết tôi." Gia đình Lâm Tử Quỳ xuất thân thường thường bậc trung, bằng vào tài năng của mình, với chừng này tuổi có thể xuất hiện tại nơi xa hoa như vậy, lại còn có thể giao thiệp với cái siêu sao, đại gia, nói không kiêu ngạo tất nhiên là không có khả năng
Lúc nãy khi Phương Ái nhận giải, thật sự Lâm Tử Quỳ không có để ý, bản thân là nhà văn, luôn luôn nắm bắt những ý tưởng, khe hở trong các quyển sách, trừ khi là thiên tai, liên quan đến sống chết của bản thân mới có khả năng thu hút sự chú ý của cô.
Đêm trao giải năm nay, Lâm Tử Quỳ tuy chỉ 19 tuổi nhưng cũng được đề cử, cũng bị được mời ngồi ở vị trí khách quý, nhưng số lượng người biết cô không ít, các công ty điện ảnh và hãng phim truyền hình lớn, các nhà xuất bản đều nối đuôi nhau muốn ký hợp đồng với cô. Nhưng hình như cô gái trước mắt này không biết cô, lẽ nào không có đọc qua truyện của cô, trong xã hội hiện nay, nếu không đọc qua truyện của Lâm Tử Quỳ thì sẽ bị mọi người dùng ánh mắt "Hương ba lão" nhìn khinh bỉ.
"Cô không thấy tôi lãnh giải lúc nãy?" Chẳng lẽ đây là người ngoài hành tinh, không biết tại sao Phương Y Ái cho rằng cô ấy hoàn toàn bị vây trong thế giới của mình. Chả trách lúc cô lãnh giải, người này không thèm vỗ tay.
Lâm Tử Quỳ không thèm trả lời, lần này là thật sự bỏ đi.
Lưu luyến nhìn bóng lưng Lâm Tử Quỳ đu vào ở khu ăn uống, theo tiềm thức Phương Y Ái siết chặt chiếc áo trên vai trần, nghiêng đầu ngửi, nhàn nhạt hương cỏ cây, cũng phát giác bản thân từ đầu đến cuối đều mỉm cười quyến rũ.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Lúc đêm khuya.
Vệ sĩ mặc bộ vest màu đen, tai đeo Bluetooth, tìm thấy Phương Y Ái ở khu nghỉ ngơi, nhanh chóng tiến lên: "Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, ngoài ra ông chủ đang ở nhà chờ cô đó?"
"Chờ tôi?" Ngẩng đầu nhìn tên vệ sĩ hơi cúi người nói chuyện với mình, lạ thật, nếu không có chuyện gì quan trọng ba nhất định sẽ không chờ cô đến khuya như vậy, chuyện như thế này xảy ra không có bao nhiêu lần.
Từ sopha đứng dậy, gỡ xuống chiếc áo khoác trên người cả đêm, song song vẫn quay đầu nhìn về khu ăn uống, sao lại vậy, chỉ trong lúc nói chuyện với vệ sĩ mà giờ không thấy người nọ đâu.
Cất bước đi tới, đi một vòng quanh khu thực phẩm, phát hiện không có ai, nhanh chóng bước đến nhà vê sinh.
"Cô chủ, tiệc tối đã kết thúc, ông chủ còn đang chờ cô đó."
Cũng không thèm quan tâm vệ sĩ ở phía sau lo lắng nhắc nhở, đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ đang chuẩn bị há miệng hô một tiếng, nhưng do dự, cô dĩ nhiên không biết tên người ấy.
"Người cho tôi mượn áo khoác có ở trong đó không?"
"Có không? Tôi muốn trả lại áo khoác cho cô."
Đáp lại chỉ là một mảnh vắng vẻ, lo lắng thở dài, dứt khoác đem áo khoác trên tay mặc lại lên người, bước chân lạc lối, vệ sĩ vẫn đi theo phía sau, vào thang máy, ra thang máy, vào bãi đậu xe.
"Alo, mẹ, dạ dạ, con về liền. Đúng rồi, tiệc tối đã kết thúc." Bãi đậu xe lớn như vậy, xung quanh đều là tiếng vang của Lâm Tử Quỳ.
Phương Y Ái vừa ra thang máy, đã bị thu hút bởi giọng nói của Lâm Tử Quỳ , vội vàng nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, tuyệt đối là cô ấy, chắc chắn không sai.
"Không có, mẹ yên tâm, con ngoan như vậy, khẳng định không có không nghe lời của mẹ... Thực sự không có ăn đồ ngọt, bánh kem và kẹo, vân vân con cũng không có ăn... Ai da, mẹ có thể đừng lấy chuyện răng sâu lúc sáu tuổi của con ra nói không a?"
Khi tìm được Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái nhanh chóng cười đến sốc hông, chỉ thấy người nọ đặt miếng bánh kem mới khác trên đầu xe, vừa nói điện thoại vừa liên tục múc thưởng thức, miệng luôn đảm bảo với mẹ mình tuyệt đối không ăn đồ ngọt, thật không biết xấu hổ.
Cảm giác được có người ở gần, Lâm Tử Quỳ nghiêng đầu vừa nhìn, đúng là hot girl "đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo" trong tiệc tối nay mà.
"Alo mẹ mẹ, không nói nữa, con phải lái xe." Cúp điện thoại, không nói gì nhìn Phương Y Ái che miệng nghẹn cười, "Tại sao cô ở đây, không về nhà sao?"
Ổn định hơi thở, tràn ngập trêu tức nhìn Lâm Tử Quỳ: "Cô đúng là người nói dối mặt không đỏ tâm không rung hả?"
"Sao cô biết tôi nói dối."
"Tôi nói cô nói dối, là cô nói dối." Dựa trước cửa xe, đôi chân thon đẹp dưới ánh đèn mờ ảo trong bãi đỗ xe, tràn đầy sự cám dỗ, mê hoặc.

**** Lời editor ****
Dạo này B hơi bận, nên không thường edit, hi vọng mỗi tuần duy trì update 2 chương. Bạn nào lỡ nhảy hố thì ráng ở lại chung với B cho vui nha. hihi
*********************


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện