[Nữ Tôn] Nam Chủ Bạch Liên Hoa

Ở Lại


trước sau

Advertisement
Sau khi ăn xong lương khô thì Đồng Sơn liền bị thúc giục đi ra ngoài, trước khi đi Quan thị còn dặn dò lại lần nữa, nhiều lần nhắc nàng phải hỏi nơi múc nước trong thôn và thôn trấn ở cách lân cận.

Dù sao nàng cũng là một người bán bánh bao, không có một chỗ tốt thì sẽ không bán được.

Đồng Sơn đi ra sân, nam tử ở phía sau đi theo ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm bảo nàng đừng quên.

Nếu như không phải không thích hợp, chỉ sợ hắn hận không thể đi theo nàng thì mới tốt.

Kỳ thật Đồng Sơn cảm thấy chẳng sợ nàng sẽ quên hỏi những điều này, chẳng phải trong thôn còn rất nhiều người để hỏi sao, đâu phải chỉ có mỗi thôn trưởng?

Tuy là nghĩ như vậy, trên mặt cũng không có một tia không kiên nhẫn khi bị dong dài, nam tử mỗi lần nói một câu nàng đều ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, thẳng đến khi bóng lưng nàng đi xa, nam tử lải nhải lẩm bẩm mới ngừng lại được, nhìn nữ nhi đã lớn và trưởng thành, hắn vui mừng thở dài, xoay người vào sân.

Từ trong nhà mới ra đến liền thấy một con đường nhỏ chạy dọc theo thôn, Đồng Sơn nhịp chân nhẹ nhàng, thuận đường đánh nhẹ cành cây cong xuống ở bên đường, bóng cây trước mắt đung đưa xuyên tán lá là ánh nắng chói chang.

Từng khối đất được trồng hoa màu ở hai bên, tuy nói hiện tại chính là lúc mặt trời thường xuyên nóng bỏng gay gắt, thế nhưng vẫn có thể nhìn đến bóng người đang bận rộn trong vườn. Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất cùng mùi hoa màu phiêu lãng trong không khí ập tới, làm Đồng Sơn nghĩ quyết định ở lại đây là đúng đắn liền cong môi cười.

Nhấc chân vừa định tới gần người đang bận rộn trong vườn để chào hỏi, bên tai lại nghe được âm thanh đồng dao quen thuộc.

Đồng Sơn nhịn không được quay đầu nhìn xem.

Chỉ thấy một đám các bé gái nối thành một hàng dài đi tới, tay nhỏ cầm vạt áo của nhau, ở trên đường thôn trang nhảy nhót đi lại. Đi ngang qua Đồng Sơn từng đôi mắt nhỏ tròn xoa ngước nhìn nàng, bên trong tràn đầy tò mò thuần túy.

Đồng Sơn đôi mắt cong lên vui vẻ đối với các bé gái nhếch miệng cười, hàm răng trắng nõn dưới ánh mặt trời lóe lên, vốn dĩ ngũ quan bình thường không quá xinh đẹp giờ khắc này lại giống như ánh nến trong bóng đêm le lói làm ánh mắt người khác không tự chủ bị hấp dẫn, tươi cười thuần túy không hề có một tia tạp chất, khiến người khác không khỏi sinh ra hảo cảm.

Nữ tử nụ cười thân thiết nháy mắt lây nhiễm một đám hài tử, các cô bé thiên chân vô tà cười ra cùng với nàng, cũng không sợ người lạ, vây quanh nàng nhảy cà tưng, giống như lúc nãy vừa vui đùa vừa hát đồng dao.

Một người lớn cùng một đám đứa nhỏ nháy mắt vui thành một đoàn, từ xa nhìn lại lại làm cho người khác cảm thấy không hề không thích hợp, chỉ vì trên người cô gái hơi thở quá mức tốt đẹp thanh thuần, làm cho trong thâm tâm nhịn không được đi tới gần.

Các bé gái vòng quanh nàng hát hai vòng, sau đó lại nối đuôi nhau nhảy nhót chạy tới nơi khác vui đùa.

Đồng Sơn ở sau lưng đưa mắt dõi theo ở xa xa, mãi cho đến bóng dáng của mấy đứa nhỏ biến mất, giọng trẻ con non nớt dường như vẫn còn vang bên tai. Nàng trong mắt nổi lên hoài niệm, nhớ rõ nàng trước kia khi còn nhỏ tuy rằng rất nghe lời, thế nhưng ngẫu nhiên vài lần cũng sẽ thèm ăn, mỗi lần thèm muốn ăn chút đồ vặt nàng cũng sẽ không cùng cha nói thẳng, chỉ là vây xung quanh hắn vừa nhảy nhót vừa hát đồng dao.

Mỗi khi lúc này cha nàng vốn dĩ thương nàng nên sẽ chiều chuộng nàng, rõ ràng ngân lượng trong nhà vốn là ít, rất tiết kiệm chắt chiu, hắn cũng cứng rắn mua cho nàng một khối điểm tâm ngọt.

Chỉ là trưởng thành hơn lại hiểu chuyện biết như vậy là một điều không tốt, cho nên cũng không còn vòng quanh cha, cũng không còn vừa nhảy nhót vừa hát đồng dao.

" Cô nương bên kia là con nhà ai thế?"

Tại lúc Đồng Sơn đang ở trong hồi ức thì một giọng nữ vang dội đem suy nghĩ nàng kéo về, nàng xoay người nhìn lại, chính là bóng người nữ trung niên vừa nãy còn đang bận việc ở dưới ruộng, nàng đang cầm cây cuốc chống đỡ xuống đất nhìn nàng. . Chap mới luôn có tại { TRUМ trцyen. m e }

Thấy Đồng Sơn xoay lại nhìn mình nữ tử trung niên lại nói: "Ta nhìn khuôn mặt ngươi thật lạ, ngươi là thân thích nhà ai mới tới thế?"

Đồng Sơn phản ứng kịp liền vội vàng tiến lên cùng nàng vui vẻ nói: "Ta là vừa chuyển đến trong thôn, đại nương hãy gọi ta là Đồng Sơn."

Đại nương khuôn mặt ôn hòa, nghe nàng vừa nói như vậy không khỏi có chút kinh ngạc: "Trong thôn này cũng đã một thời gian dài rồi không có người ngoài chuyển vào." Nói xong nhìn nàng lại ha ha cười ra: "Nếu chuyển vào, về sau liền hãy gọi ta là Lưu đại nương, ở thôn này thôn trưởng và người trong thôn chúng ta rất dễ ở chung, về sau có chỗ nào không hiểu thì cứ tự nhiên đi hỏi."

"Vâng, cám ơn Lưu đại nương."

"Hi" Lưu đại nương không thèm để ý khoát tay: "Ta là một người thô thiển, ngươi khách khí như vậy ta còn thấy không quen đâu." Dứt lời, ánh mắt đột nhiên bình tĩnh dừng ở trên khuôn mặt nữ tử không di chuyển.

Đồng Sơn bị nhìn chằm chằm cũng có chút mất tự nhiên, gãi gãi đầu cũng không có ngắt lời nàng.

Lúc nãy nàng ở dưới ruộng thấy Đồng Sơn cười đến vẻ mặt sáng lạn thì chỉ thấy cô nương này xinh đẹp cực kì, hiện tại nhìn gần thì thấy lại là ngũ quan đoan chính, chỉ là không có mới vừa trong nháy mắt kinh diễm như lúc nãy, Lưu đại nương thấy mình đã nhìn chằm chằm tới mức làm người ta cúi đầu xuống, mới ha ha cười nói: "Ngươi cô nương này lớn lên thật xinh đẹp, ta nhịn không được nên nhìn chòng chọc. "

Nghe nàng như vậy vừa nói, Đồng Sơn nhịn không được quẫn bách ửng đỏ mặt, này, đây là lần đầu tiên nghe được trừ cha nàng thì là người ngoài khen nàng xinh đẹp.

"Cô nương xinh đẹp ngươi đây là muốn đi đâu?" Lưu đại nương hai tay chống đỉnh cán cuốc, hài hước hỏi nàng.

Đồng Sơn da mặt mỏng, bị nàng cứ trêu trọc gọi thì mặt càng ngày càng nóng rân rân, vội cùng nàng nói chi tiết: "Ta muốn đi tới nhà thôn trưởng một chuyến..." Nàng nhìn Lưu đại nương một chút, mím môi có chút ngại ngùng: "Lưu đại nương gọi ta Đồng Sơn hoặc là A Sơn đều được." Cứ gọi nàng như vậy, nàng da mặt mỏng quả nhiên là chịu không nổi.

Thấy bộ dáng nàng ngại ngùng như vậy ngược lại làm Lưu đại nương vui vẻ cười ha hả, không nhịn được khen: "Người này xinh đẹp tên cũng xinh đẹp!" Thẳng cho đến khi ý cười đều tràn ra khóe miệng, ý vui vẻ trong mắt đông đầy đối Đồng Sơn: "Một cô nương ngại ngùng như vậy đây là lần đầu tiên ta thấy đấy."

Biết được nàng chắc cũng là có việc gấp, Lưu đại nương cũng không có mãi nói đùa nàng, liền chỉ cho nàng một con đường: "Ngươi hướng con đường đó đi, cứ đi thẳng nhìn thấy một con đường thì rẽ phải, ngoài cửa có một cây sơn trà lớn chính là nhà của thôn trưởng."

Đồng Sơn lúc trước đến xem nhà cũng từng đi qua nhà thôn trưởng, tất nhiên là biết được vị trí ở nơi nào, bất quá cũng hướng nàng nói tiếng cám ơn, mới rời đi dọc theo đường nàng chỉ.

Lưu đại nương đứng ở bên đường nhìn theo nữ tử trẻ tuổi bóng dáng cao ngất, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô nương này ngược lại là một người tốt." Đáng tiếc trong nhà nàng lại không có nam nhi có thể xuất giá.

Đồng Sơn đi tới dưới tàng cây sơn trà, quét mắt nhìn trái phải mới nâng tay gõ cửa.

"Đến đây đến đây, ai vậy?"

Tiếng gõ cửa vừa dứt thì cổng nhà liền truyền đến thanh âm nam tử nhẹ nhàng, Đồng Sơn ngẩn người, nhất thời không nghĩ đáp lại mình lại là giọng nam, tay không khỏi gãi gãi đầu, thanh âm có chút rối loạn: "Ta là, là tìm đến Lưu thôn trưởng!"

Cửa gỗ từ bên trong mở ra, một khuôn mặt nam tử trung niên với làn da hơi đen nhưng đầy tinh thần chắc là sắp ba mươi tuổi ló đầu ra nhìn phía về nàng: "Ngươi tìm nàng chuyện gì thế?"

"Ta là người vừa chuyển vào thôn, tìm đến thôn trưởng để ở lại."

Nam tử trung niên thấy nguyên lai là như vậy gật gật đầu, quan sát trên dưới nàng một phen: "Ngươi chính là Đồng Sơn?"

Mấy ngày nay hắn đều nghe thê chủ nói người này như thế này như thế kia, hiện tại nhìn thấy đúng là một người cao ráo lại còn trông rất đoan chính.

"Vâng." Đồng Sơn gật đầu xác nhận, ánh mắt nhìn về phía cửa gỗ ở bên trong: "Thôn trưởng có ở tại nhà không ạ?"

"Có có, mau đi vào thôi." Nam tử trung niên dựa vào bên cạnh cửa khẽ nghiêng thân thể cho nàng đi vào, đồng thời kêu lớn với người bên trong: "Lão Lưu có người tìm ngươi!" Kêu phải là hết sức thuận miệng.

Đồng Sơn có chút kinh ngạc nhìn phía hắn, tuy rằng đã muốn đoán được người này hẳn là phu lang của thôn trưởng, bất quá hắn xưng hô như vậy với thôn trưởng ngược lại là... Rất mới lạ.

"Đều là vợ chồng già, ở chung lâu thì mọi thứ sẽ không giống tuổi trẻ như các người." Nam tử trung niên giống nhìn thấu ý nghĩ của nàng, ánh mắt đều là điềm đạm bình thản, vừa nói xong vừa dẫn nàng vào nhà.

Vừa mới tiến sân liền nhìn thấy giữa sân Lưu thôn trưởng đang ngồi ở trên xích đu, nàng lúc này vẻ mặt thích ý từ từ nhắm hai mắt, cầm trong tay cây quạt hương bồ khi có khi không quạt, nhìn bộ dáng giống ngủ.

Nam tử trung niên đi lên trước không khách khí trực tiếp đoạt lấy cây quạt hương bồ trên tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu Lưu thôn trưởng: " Kêu lớn tiếng như vậy cũng không đáp, chắc là lại ngủ quên rồi." Trong lời nói tuy là oán giận, nhưng trên mặt mày lại là ý cười dịu dàng cùng nhu tình.

Vỗ nhẹ như vầy nhưng thiệt ra là có hiệu quả, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn của người ngủ trên xích đu khẽ nhăn lại, theo thói quen nâng tay tính vỗ nhẹ vào tay nam tử trung niên, nàng ngồi dậy vươn người lười biếng duỗi eo, nửa hí mắt khâu lại nhìn thấy thân ảnh trẻ tuổi cao lớn trước mặt.

"Đồng Sơn ngươi đã tới."

Lưu thôn trưởng ngáp một cái, cười ha hả chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Ngồi một chút, vừa mới nãy chỉ nghĩ chợp mắt thôi, kết quả là ngủ quên mất." Tay nàng đè bả vai: "Ai, già đi."

Đồng Sơn ngồi lên ghế đẩu ở đối diện thôn trưởng, từ trong túi áo lấy ra một cái túi tiền đưa cho nàng: "Lưu thôn trưởng, đây là mười lượng bạc, ngài nhìn rồi đếm thử."

Lưu thôn trưởng mắt nhập nhèm buồn ngủ liếc túi tiền trên tay Đồng Sơn một cái, hai ngón tay không thèm để ý cầm lên vứt xuống một bên trên bàn, cầm lấy cây quạt hương bồ khẽ vẫy nam tử trung niên bên cạnh: "A Đan ngươi đi trong phòng đem cái hộp gỗ bên cạnh bếp lò lấy ra."

Nam tử trung niên A Đan bị gọi nhéo nhéo cánh tay Lưu thôn trưởng, nói câu giận dỗi: "Lúc nào cũng sai sử người ta." Dứt lời, nghe lời xoay người trở về phòng lấy hộp

Tóc mai Lưu thôn trưởng lộ ra vài sợi trăng trắng khóe miệng nàng hiện đầy nét mỉm cười, nàng phẩy quạt hòa ái nhìn Đồng Sơn, không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi hôm nay mới tới sao?"

"Vâng, mới vừa cùng cha chuyển qua đây." Đồng Sơn quy củ ngồi ngay ngắn ở bên trên ghế đẩu, một đôi chân dài cong vòng ở trước người.

Lưu thôn trưởng chậm rãi gật gật đầu, nhìn về phía nơi cửa đột nhiên nhập thần: " Thạch Đầu thôn của chúng ta đã có một đoạn thời gian thật dài không có người ngoài thôn chuyển vào, trước kia bên ngoài quá loạn, một ít người ngoài thôn đều thích chuyển đến nơi này thanh tịnh, lâu ngày liền ở lâu dài tại đây." Nói xong nàng lại đưa mắt nhìn sang Đồng Sơn: "Ngày sau ngươi ở đây nếu có gì không biết liền hãy hỏi thẳng, trong thôn này của chúng ta mọi người đều rất dễ ở chung."

Những lời này Đồng Sơn hôm nay nghe qua hai lần, vừa mới ở dưới ruộng Lưu đại nương cũng là cùng nàng nói như vậy.

Đồng Sơn nhếch miệng lên hai bên, con ngươi trong vắt lấp lánh, rất giống vãn bối nghiêm túc nghe chỉ dạy, hai tay đặt ở trên đầu gối, biểu tình thận trọng gật gật đầu.

- -------------

Đôi chút lời editor: Truyện wiki bê đi nhanh đó:)) mới edit 1 2 chương thôi mà chơi kỳ ghê

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện