Nữ Thần Quốc Dân

Bắt quả tang


trước sau

Advertisement

Quả nhiên ngay sau đó cô ta liền thấy Mộ Ngạn Bân nhíu mày lại.

Cảnh Diệp Nhã âm thầm thở phào một hơi.

Dù gì thì gì, anh ấy vẫn để tâm đến cô.

Biết cô chịu ấm ức hẳn anh sẽ trút giận dùm cô chứ!

Nào ngờ Mộ Ngạn Bân chỉ hạ giọng nói với cô ta: “Sau này thấy cô ấy em hãy tránh xa đi.”

Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, cô ta mở to mắt đầy kinh ngạc.

Dường như cô ta không thể nào ngờ rằng Mộ Ngạn Bân sẽ nói ra những lời như vậy, cô ta nhìn anh với vẻ khó tin, hỏi lại: “Anh, anh nói gì cơ?”

Mộ Ngạn Bân cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Lần nào hai người gặp nhau cũng phải ồn ào cãi cọ một lúc, bề ngoài thì trông có vẻ như cô ấy vô lý ngang ngược, nhưng thật ra em luôn là người gây sự với cô ấy trước, Diệp Nhã, hai chúng ta ở bên nhau đã là sai trái rồi, cô ấy hận em cũng phải, việc gì em phải chủ động chìa mặt ra tự gây phiền phức cho mình chứ?”

Cảnh Diệp Nhã nghe thế thì ngây ra như phỗng.

Cô ta nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, không thể tin chính anh ta là người đã nói ra những lời như vậy.

Mắt cô ta rớm lệ.

“Anh Bân, anh cho là… Là em cố ý tới gây sự với chị ấy so?”

Mộ Ngạn Bân nhíu này.

Anh ta giải thích vời vẻ mỏi mệt: “Anh không có ý đó, nhưng chỉ muốn bảo em hãy tránh xa cô ấy một chút thôi.”

“Sao em tránh chị ấy được? Chẳng lẽ sau này chỗ nào có Cảnh Ngọc Ninh thì em không được đến đó sao? Mộ Ngạn Bân, sao anh có thể nói như vậy chứ? Em biết em có lỗi với chị ấy, nhưng em đã cố hết sức để đền bù lại rồi, anh còn mốn em phải làm sao nữa?

Chẳng lẽ em phải chết cho chị ấy vui thì anh mới hài lòng sao? Nếu đã vậy thì việc gì anh phải trêu đùa em? Nếu anh thích chị ấy như thế thì cứ vui vẻ ở bên chị ấy là được mà?”

Cảnh Diệp Nhã tuyệt vọng nói.

Khuôn mặt của Mộ Ngạn Bân bỗng tái đi.

Anh ta vội bịt miệng cô lại rồi ngó nhiêng xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Em nói bé thôi!”

Cảnh Diệp Nhã vẫn cứ rơi lệ, dường như cô ta đang ấm ức đến nổi không nói nên lời vậy.

Mộ Ngạn Bân thấy cô ta như vậy thì cũng thấy hơi xót.

Anh ta ôm Cảnh Diệp Nhã vào lòng rồi an ủi: “Anh không có ý như vậy, sao anh có thể thích cô ấy được chứ? Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, nói thế cũng chỉ vì không muốn hai người gây gỗ thôi.

Em cũng biết tính em rất yếu đuối mà, mỗi lần gây nhau thì em sẽ là người chịu thiệt, mỗi lần như vậy anh đều rất đau lòng, em đã hiểu chưa?”

Cảnh Diệp Nhã nức nở nói: “Em thấy hình như anh xót chị ta hơn đó.”

“Làm gì có chứ?”

Mộ Ngạn Bân nhẹ giọng dỗ dành: “Tất nhiên là anh xót em rồi, nói gì thì nói, em không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là mẹ của con anh nữa.”

Dứt lời liền đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô.

Cảnh Diệp Nhã cũng không có ý muốn gây đến cùng với anh ta, sau một hồi an ủi thì cũng biết điều mà ngừng.

Thế nhưng cơn tức giận và sự ghen ghét nơi đáy lòng lại cứ như một ngọn núi núi lửa đang sôi trào vậy, không thể nào kìm nén được nữa.

Cảnh Ngọc Ninh, cô ta dựa vào đâu chứ?

Đã chia tay rồi sao cô ta còn chiếm lấy trái tim của người đàn ông này như vậy?

Vì cớ gì mà cô ta đã bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy nhưng kết quả vẫn là trắng tay?

Nhưng cũng may.

Ả kia thật quá ngu xuẩn, lại dám ngạo mạn tự kiêu đến mức đó.

Chỉ cần cô ta có thể lấy được bức phác thảo thật kia, tối nay dù ả ta có nói như thế nào thì cũng sẽ không thoát được cái danh ăn cắp, hãm lại người khác.

Nghĩ đến đây thì Cảnh Ngọc Ninh hít vào một hơi thật sâu, kìm nén nỗi hận vào nơi đáy lòng.

Phía bên kia.

Lầu mười hai, phòng dành cho khách.

Nguyễn Kiều Kiều lén lút bước ra thang máy, tìm ra căn phòng số 1202.

Vừa nãy cô ta đã hỏi bên tiếp tân, căn phòng này chính là phòng của Cảnh Ngọc Ninh.

Thẻ phòng này là

Advertisement
do Cảnh Diệp Nhã nhờ người làm hộ, cô ta chỉ cần vào đó sao bức phác thảo kia từ trong máy tính ra là được.

Nghĩ đoạn, Nguyễn Kiều Kiều liền đặt thẻ phòng lên ô mở cửa.

Một tiếng “tích” vang lên, của đã mở.

Cô ta vui vẻ nhìn quanh, sau khi đã chắc chắn sẽ không có ai trông thấy mới vội chui vào phòng.

Bên trong phòng vô cùng tối tăm.

Nguyễn Kiều Kiều không dám bật đèn, cô ta bật đèn pin điện thoại lên lọ mọ tìm máy tính rồi bật lên.

Việc khởi động máy tính tốn chút thời gian, cô ta kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nghe thấy có một tiếng động rất nhỏ văng lên sau lưng.

Nguyễn Kiều Kiều hoảng hốt vô thức quay đầu lại, khẽ hô lên: “Ai đó?”

Căn phòng vân tối mịt, không có bất cứ thứ gì.

Mặt cô ta tái đi, tim đập liền hồi, trong lòng cứ có một cảm giác bất an.

Nhưng mọi việc cũng đã đến mức này rồi, giờ đâm lao phải theo lao thôi, đã đến rồi đâu thể đi về tay trắng được, nhất định phải lấy được thứ đó.

Nghĩ vậy, Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt tay, tự nhủ bản thân hãy can đảm lên, đoạn cô ta lại tiếp tục tìm bản phác thảo trong máy tính.

Chiếc máy tính mà Cảnh Ngọc Ninh mang đến hôm nay cũng là chiếc mà cô hay dùng ở nhà.

Trong đó cũng không có nhiều thư mục, không lâu sau Nguyễn Kiều Kiều đã tìm thấy một file trông có vẻ như là bản phác thảo.

Cô ta vui khôn tả, vội vang lấy USB ra rồi sao chép file kia vào.

Nào ngờ đâu vào đúng lúc này…

“Cạch!”

Đèn trong phòng bỗng sáng lên.

Một giọng nữ lạnh lùng trong trẻo vang lên từ sau lưng.

“Cô đang làm gì?”

Nguyễn Kiều Kiều sợ tới mức hồn vía lên mây, vừa quay đầu nhìn lại thì liền thấy một cô gái trẻ tuổi đứng trước cửa, đó không phải Cảnh Ngọc Ninh, là Hoa Mộng Dao.

“Cô, sao lại là cô?”

Hoa Mông Dao cười khẩy.

“Đây là phòng tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”

“Phòng của cô? Đây không phải…”

Cô ta chợt trừng to mắt như đã nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Hoa Mộng Dao.

“Các người lừa tôi?”

“Hừ! Giờ mới biết à, muộn rồi.”

Nguyễn Kiều Kiều thấy có gì đó sai sai thì liền vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng vừa chạy tới cửa thì đã bị mấy người bảo vệ đứng canh từ trước ngăn lại.

Hoa Mộng Dao lạnh lùng nhìn cô ta rồi nhếch môi cười.

“Được rồi, đừng phí công nữa, nếu tôi đã biết cô sẽ tới thì chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng thôi. Ngoan ngoãn đầu hàng đi.”

Sảnh lớn ở lầu hai.

Bầu không khí trong phòng tiệc vẫn vui vẻ ồn ã như vậy.

Điều làm Cảnh Ngọc Ninh ngạc nhiên là trong buổi tiệc hôm nay, ngoài những người có tiếng tăm trong Nam Thành ra thì còn có sự tham gia của nhà thiết kế thời trang mà cô thích nhất- Amy

Nghe nói Amy là bạn của cháu gái hiệu trưởng, lần này tới nước H vốn là để du lịch, vừa hay ở đây có tổ chức tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, thế nên anh đã nhận lời mời tham gia bữa tiệc này.

Đối với Cảnh Ngọc Ninh thì đây quả thật là một tin tốt khiến cô vô cùng hừng khởi.

Thế nhưng từ khi Amy bước vào thì không ngừng có người muốn làm quen với anh ta, Cảnh Ngọc Ninh muốn chào hỏi một câu nhưng ngặt nỗi không thể tìm được cơ hội.

Đúng lúc này thì có một nhận viên phục vụ chạy xuống từ trên lầu.

Anh ta bước đến cạnh quản lý nói điều gì đó, mặt người kia cũng tái xanh lại, vội vã đi khỏi.

Cảnh Ngọc Ninh lặng lẽ nhếch môi.

Cô đưa tay đặt ly rượu xuống rồi cất bước đi vào thang máy.

“Chị này.”

Giọng nói của Cảnh Diệp Nhã vang lên từ sau lưng cô.

“Chị à, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc mà, chị muốn đi rồi á?”

Cảnh Ngọc Ninh quay đầu lại nhìn cô ta, môi nở một nụ cười châm chọc.

“Tôi thấy mệt, muốn về phòng, có sao không?”

Nụ cười trên môi Cảnh Diệp Nhã hơi cứng đơ.

“Không có, chỉ là bây giờ hãy còn sớm, tối này có rất nhiều người có tiếng tới dự tiệc, chị không tính ở lại thêm chút sao?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện