Quả nhiên ngay sau đó cô ta liền thấy Mộ Ngạn Bân nhíu mày lại.
Cảnh Diệp Nhã âm thầm thở phào một hơi.
Dù gì thì gì, anh ấy vẫn để tâm đến cô.
Biết cô chịu ấm ức hẳn anh sẽ trút giận dùm cô chứ!
Nào ngờ Mộ Ngạn Bân chỉ hạ giọng nói với cô ta: “Sau này thấy cô ấy em hãy tránh xa đi.”
Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, cô ta mở to mắt đầy kinh ngạc.
Dường như cô ta không thể nào ngờ rằng Mộ Ngạn Bân sẽ nói ra những lời như vậy, cô ta nhìn anh với vẻ khó tin, hỏi lại: “Anh, anh nói gì cơ?”
Mộ Ngạn Bân cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Lần nào hai người gặp nhau cũng phải ồn ào cãi cọ một lúc, bề ngoài thì trông có vẻ như cô ấy vô lý ngang ngược, nhưng thật ra em luôn là người gây sự với cô ấy trước, Diệp Nhã, hai chúng ta ở bên nhau đã là sai trái rồi, cô ấy hận em cũng phải, việc gì em phải chủ động chìa mặt ra tự gây phiền phức cho mình chứ?”
Cảnh Diệp Nhã nghe thế thì ngây ra như phỗng.
Cô ta nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, không thể tin chính anh ta là người đã nói ra những lời như vậy.
Mắt cô ta rớm lệ.
“Anh Bân, anh cho là… Là em cố ý tới gây sự với chị ấy so?”
Mộ Ngạn Bân nhíu này.
Anh ta giải thích vời vẻ mỏi mệt: “Anh không có ý đó, nhưng chỉ muốn bảo em hãy tránh xa cô ấy một chút thôi.”
“Sao em tránh chị ấy được? Chẳng lẽ sau này chỗ nào có Cảnh Ngọc Ninh thì em không được đến đó sao? Mộ Ngạn Bân, sao anh có thể nói như vậy chứ? Em biết em có lỗi với chị ấy, nhưng em đã cố hết sức để đền bù lại rồi, anh còn mốn em phải làm sao nữa?
Chẳng lẽ em phải chết cho chị ấy vui thì anh mới hài lòng sao? Nếu đã vậy thì việc gì anh phải trêu đùa em? Nếu anh thích chị ấy như thế thì cứ vui vẻ ở bên chị ấy là được mà?”
Cảnh Diệp Nhã tuyệt vọng nói.
Khuôn mặt của Mộ Ngạn Bân bỗng tái đi.
Anh ta vội bịt miệng cô lại rồi ngó nhiêng xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Em nói bé thôi!”
Cảnh Diệp Nhã vẫn cứ rơi lệ, dường như cô ta đang ấm ức đến nổi không nói nên lời vậy.
Mộ Ngạn Bân thấy cô ta như vậy thì cũng thấy hơi xót.
Anh ta ôm Cảnh Diệp Nhã vào lòng rồi an ủi: “Anh không có ý như vậy, sao anh có thể thích cô ấy được chứ? Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, nói thế cũng chỉ vì không muốn hai người gây gỗ thôi.
Em cũng biết tính em rất yếu đuối mà, mỗi lần gây nhau thì em sẽ là người chịu thiệt, mỗi lần như vậy anh đều rất đau lòng, em đã hiểu chưa?”
Cảnh Diệp Nhã nức nở nói: “Em thấy hình như anh xót chị ta hơn đó.”
“Làm gì có chứ?”
Mộ Ngạn Bân nhẹ giọng dỗ dành: “Tất nhiên là anh xót em rồi, nói gì thì nói, em không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là mẹ của con anh nữa.”
Dứt lời liền đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô.
Cảnh Diệp Nhã cũng không có ý muốn gây đến cùng với anh ta, sau một hồi an ủi thì cũng biết điều mà ngừng.
Thế nhưng cơn tức giận và sự ghen ghét nơi đáy lòng lại cứ như một ngọn núi núi lửa đang sôi trào vậy, không thể nào kìm nén được nữa.
Cảnh Ngọc Ninh, cô ta dựa vào đâu chứ?
Đã chia tay rồi sao cô ta còn chiếm lấy trái tim của người đàn ông này như vậy?
Vì cớ gì mà cô ta đã bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy nhưng kết quả vẫn là trắng tay?
Nhưng cũng may.
Ả kia thật quá ngu xuẩn, lại dám ngạo mạn tự kiêu đến mức đó.
Chỉ cần cô ta có thể lấy được bức phác thảo thật kia, tối nay dù ả ta có nói như thế nào thì cũng sẽ không thoát được cái danh ăn cắp, hãm lại người khác.
Nghĩ đến đây thì Cảnh Ngọc Ninh hít vào một hơi thật sâu, kìm nén nỗi hận vào nơi đáy lòng.
Phía bên kia.
Lầu mười hai, phòng dành cho khách.
Nguyễn Kiều Kiều lén lút bước ra thang máy, tìm ra căn phòng số 1202.
Vừa nãy cô ta đã hỏi bên tiếp tân, căn phòng này chính là phòng của Cảnh Ngọc Ninh.
Thẻ phòng này là