Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 5: - Không nỡ


trước sau


- Editor: BlackObs
"Cảm ơn em". Hứa Hạ mím môi cụp mắt xuống, siết chặt nắm tay.+
​Mục Tiểu Phàm nghe tiếng cảm ơn mà cả người lâng lâng, cô lập tức khoát tay nói: "Học tỷ không sao là tốt rồi, không cần khách sáo đâu."
"Em...." Hứa Hạ giương mắt nhìn Mục Tiểu Phàm, đối diện đôi mắt sáng đang chuyên chú nhìn mình của đối phương, nàng mân môi cảm thấy thật khó mở lời. Một mặt nàng muốn hỏi em ấy có đúng là thích mình hay không, một mặt lại sợ mình đã nghe nhầm, cuối cùng chỉ có thể nuốt suy vấn vào trong bụng, buông ra ba chữ hết sức bình thường: "Không có gì".

​Mục Tiểu Phàm đợi nửa ngày tưởng rằng người ta muốn hỏi gì rốt cuộc lại không hỏi, làm cho tâm tình cô thất lạc đôi chút.
Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc có điểm ngượng ngùng mất tự nhiên.
​"Muộn rồi, phải về ký túc xá thôi." Hứa Hạ lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Ừ". Mục Tiểu Phàm gật đầu, đi tới chân tường ngồi xổm xuống: "Chị đến đây đi."
Hệt như hôm trước, Mục Tiểu Phàm khom lưng trụ vững, chỉ khác ở chỗ mái tóc nhuộm đỏ đã không còn nữa. Hứa Hạ cũng y vậy, cẩn thận cởi giày ra, đạp lên bả vai của Mục Tiểu Phàm leo lên đầu tường, nàng không lập tức nhảy xuống mà ở trên đó chờ cô.
​Mục Tiểu Phàm cảm thụ được độ ấm còn lưu lại trên vai mình, lòng kích động không thôi, ngẩng đầu thấy nữ thần đang chờ mình phía trên, cô nhoẻn miệng cười, lui vài bước chạy lấy đà phóng lên tường.
Nhìn thân thủ cô linh hoạt, Hứa Hạ nghiêng đầu hỏi: "Ba em dạy cho em hả?".
"Sao cơ?". Mục Tiểu Phàm không theo kịp ý nàng, quay mặt qua chạm trúng ánh nhìn trong veo của Hứa Hạ thì con tim lại ngẩn ngơ.
"Thân thủ của em là ba em dạy sao?" Hứa Hạ lặp lại lần nữa.
"Đúng mà cũng không đúng." Mục Tiểu Phàm xấu hổ trả lời.
​Hứa Hạ chăm chú nhìn cô chờ nghe giải thích. Mục Tiểu Phàm bị nàng nhìn làm cho bối rối, lí nhí nói: "Hồi nhỏ em thường không nghe lời nên ba rất hay giáo huấn em, mỗi lần như thế chạy trốn ra ngoài ba em đều đuổi theo, dần dần luyện được kỹ năng vậy đó".
Trong đầu hiện ra hình ảnh một bé gái nghịch ngợm vừa chạy trốn vừa quay đầu lại làm mặt quỷ với người đàn ông trung niên đuổi theo phía sau, khoé miệng Hứa Hạ không khỏi cong lên.
Giờ khắc này Mục Tiểu Phàm đã thấy nụ cười thật sự của nữ thần rồi, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi sống lại đến giờ, cô thấy được nụ cười ngọt ngào trên gương mặt vốn lạnh băng của nữ thần.
Hứa Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, lúc này thấy đối phương ngơ ngốc nhìn mình, nàng mới cấp tốc trở về kiểu mặt lạnh thường ngày, nhấp môi nói: "Đi thôi". Dứt lời nàng nhảy xuống, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não, dĩ nhiên là Mục Tiểu Phàm không thể nào thấy được.
​"Học tỷ, chị thích mẫu người gì?"
​"Em hỏi chuyện này làm gì?"
"Em là người tò mò mà, chị nói em biết đi, rốt cuộc chị thích mẫu người gì a?" Mục Tiểu Phàm dai dẳng hỏi.
​"Cảnh sát." Hứa Hạ trả lời.+
"Ô, sao chị lại thích cảnh sát vậy?" Mục Tiểu Phàm tiếp tục hỏi.
​"Không nói với em."
"Nói cho em nghe đi mà". Mục Tiểu Phàm giở giọng mè nheo.
​"Không muốn nói."
​"Nói chút xíu thôi...".
Thanh âm đôi bạn trẻ dần dần đi xa, ánh trăng chiếu theo hai cái bóng kéo dài dường như muốn chạm vào nhau.
-------
Ngày hôm sau.
​Tôn Bình Lam và đồ đệ đi ra ký túc xá, dọc đường đều bị người ta xì xầm.
"Ối...đây là đám bá vương đó hả?".
"Chắc vậy...ủa mà có phải không?" Mọi người giương mắt ngó không dám khẳng định.
​"Không ngờ dung nhan của họ cũng đẹp mắt vậy a". Sự thật là mặt mũi của nhóm Tôn Bình Lam vốn rất có đường nét, có điều lúc trước luôn tạo dựng hình tượng thiếu nữ bất lương nên khiến người ta hoảng sợ, hôm nay không trang điểm phấn son trông khá là gần gũi thân thiện.
​"Lam tỷ, lần đầu em nghe người ta nói mình đẹp". Một nữ sinh đi sau Tôn Bình Lam ngượng ngùng lên tiếng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện