Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 19: - Lần thứ ba


trước sau


- Editor: BlackObs
Ngày hôm sau, hai người rời giường chuẩn bị cho lớp học. Mục Tiểu Phàm sắp xếp bàn ghế còn Hứa Hạ làm điểm tâm.
​Mục Tiểu Phàm dọn bàn xong, lấp ló nơi cửa bếp nhìn nữ thần mặc tạp dề đỏ, đầu óc không khỏi tưởng tượng tới cảnh 18+ làm máu mũi lại chảy ra, tay chân luống cuống vội đi tìm khăn giấy. Hứa Hạ mang đồ ăn đi ra liền thấy lỗ mũi người nào đó nhét một cục giấy to, nàng cau mày hỏi, "Nóng trong người sao?".
​"Đúng a, quá nóng." Mỹ nhân mỗi ngày ở trước mặt lượn lờ qua lại, mà chỉ có thể nhìn không thể ăn hỏi sao không phát hoả cho được, đã vậy còn là dục hoả.
​Hai người ăn sáng xong, học sinh cũng tới lớp.
​"Tiểu Phàm, cậu đến sớm quá vậy". Bạch Xảo nâng gọng kính nói.
​"Phải sớm thôi." Nữ thần ở đây, không muốn sớm cũng phải sớm, nghĩ đến hình ảnh tuyệt diệu tối hôm qua, Mục Tiểu Phàm lại đỏ mặt khiến Bạch Xảo khó hiểu liếc nhìn cô.
Ba ngày học thêm nhanh chóng trôi qua, mọi người chính thức trở về quỹ đạo.
​Bởi vì muốn nhảy lớp, Mục Tiểu Phàm đi học cực kỳ chăm chỉ làm ánh mắt các giảng viên nhìn cô cũng thay đổi, biểu cảm ngạc nhiên đúng kiểu "Ồ hoá ra gỗ mục cũng có thể điêu khắc được" làm cho Mục Tiểu Phàm hoài nghi chẳng lẽ trước đây cô làm ra tội ác tày trời lắm hay sao!
​Cứ như vậy, Mục Tiểu Phàm vừa học tập vừa ngắm học tỷ vượt qua từng ngày.
​"Mục Tiểu Phàm, bên ngoài có người tìm". Do Mục Tiểu Phàm cải tà quy chính nên hiện giờ sinh viên trong lớp không còn mấy người sợ cô, thậm chí có kẻ lớn gan tiến lên bắt chuyện, thật sự Mục Tiểu Phàm có một gương mặt rất khả ái hơn nữa dáng người điện nước đầy đủ, trực tiếp bắt cóc trái tim cả trai lẫn gái.
​Suốt cả tháng nay, hết bạn cùng lớp lại đến các sinh viên ban khác đến thổ lộ tình cảm với cô, thậm chí có cả các chị gái khoá trên, điều này làm cho cô bắt đầu thắc mắc sao mà đời trước lại có nhiều người ghét cô đến vậy rồi lập tức nghĩ đến danh xưng 'Bá vương', thế là cô chỉ có thể thở dài không còn gì phản đối.
​Mục Tiểu Phàm ngán ngẩm không biết ai lại đến tìm cô nữa đây, vừa ra tới cửa phòng học liền thấy Dương Dao Dao, cô hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Có việc gì không?".
​"Đương nhiên có, không có thì tôi đến tìm làm cái gì?" Dương Dao Dao đanh đá trả lời.
​Mục Tiểu Phàm: "..." Bà chị này xinh thì có xinh mà sao hung hăng dữ vậy?!
​"Có dám đi theo tôi đến một chỗ không?" Dương Dao Dao hất cằm hỏi. Mục Tiểu Phàm vốn cao hơn Dương Dao Dao một cái đầu nên cô ta có muốn lên mặt từ trên sỉ nhục xuống cũng không được, vì thế cô ta khó chịu hừ một tiếng.
​"Không dám". Mục Tiểu Phàm trả lời không suy nghĩ.
​Dương Dao Dao thiếu điều muốn sặc, không thể tin nhìn Mục Tiểu Phàm, khinh bỉ nói: "Thì ra bá vương mà ai ai cũng sợ lại là đồ thỏ đế".
​Mục Tiểu Phàm chỉ mỉm cười nhìn đối phương. Cô không để mình bị đẩy vòng vòng bởi ba cái trò khích tướng này đâu.
​Dương Dao Dao nói: "Nếu như liên quan đến Hứa Hạ thì sao?".
​Vừa nghe tới nữ thần, Mục Tiểu Phàm liền thay đổi nét mặt, nãy giờ cô vẫn lười biếng đứng dựa lưng vào tường, hiện tại đứng thẳng người nghiêm túc hỏi: "Chị đã làm gì học tỷ?".
"Tôi không nói thì cô có cầu xin tôi không?". Nét mặt Dương Dao Dao bỗng chốc trở nên hung tợn, nghiến răng nói: "Tôi không có được thì cô cũng đừng mơ tới".
​Mục Tiểu Phàm bị ánh mắt điên cuồng của Dương Dao Dao làm cho giật mình, loại ánh mắt này trước đây cô thấy qua nhiều rồi, mỗi lần bắt gặp ánh mắt như thế của bọn cướp giật, để phòng ngừa bọn chúng manh động giở trò cô sẽ nhanh tay rút roi điện xử chúng trước.
Mà giờ khắc này, đầu óc cô nhất thời trống rỗng chẳng tính toán được cái gì. Nữ thần có đúng là đang bị ức hiếp hay không? Có đúng là đang chờ cô đến cứu chị ấy? Mục Tiểu Phàm cũng không cần biết gì khác, cô chỉ biết rằng mình nhất định phải cứu nữ thần.
"Được, tôi đi với chị". Cô đáp không chút do dự.
​Dương Dao Dao thấy Mục Tiểu Phàm rốt cuộc đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, "Sớm đáp ứng không phải đã xong rồi sao?". Làm hại mình phải nhọc công như vậy.
​Mục Tiểu Phàm không muốn cùng người này cãi nhau, răm rắp bước theo Dương Dao Dao, dù giữa đường cảm thấy hình như có gì đó không đúng nhưng đầu cô lúc này bị xoay vòng bởi hình ảnh nữ thần nên vẫn tiếp tục bước đi. Song khi cô theo Dương Dao Dao vào đến nhà vệ sinh nữ bỏ hoang ở tầng năm, cô liền biết được không đúng chỗ nào nhưng đã muộn rồi.
​Cô vừa bước vào WC thì có một đám nam sinh nữ sinh hô hào hô ngăn chặn cửa đề phòng cô chạy trốn.
​Mục Tiểu Phàm quét mắt đánh giá bọn họ, dựa vào đồng phục biết được bọn người này không phải sinh viên trường mình, có thể là Dương Dao Dao thuê từ nơi khác qua, tuy rằng đầu tóc cách ăn mặc như dân anh chị nhưng vẫn còn non lắm, vừa nhìn đã biết tất cả đều là học sinh.
Quan sát xong, Mục Tiểu Phàm khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn Dương Dao Dao cười nói: "Dương học tỷ đây lại muốn chơi đùa cái gì vậy? Nhiều người thế này tính liên hoan ở WC hay sao?" Nói đến đây, Mục Tiểu Phàm dừng một chút, liếc mắt sang vài tên con trai đang si mê nhìn mình, nụ cười càng rộng hơn, cô nói trêu: "Còn dắt theo mấy bạn trai dễ thương nữa à?".
Mấy đứa con trai lúc đầu vốn rất bài xích không muốn vào nhà vệ sinh nữ, nhưng vì dãy WC này bỏ phế, bọn họ cũng đành cắn răng đi vào, nghĩ hồi nữa đánh xong sẽ tản đi nhanh, nào ngờ cả bọn được thuê đánh một người đẹp xuất sắc, vượt xa hoa khôi trường họ.
​"Mục Tiểu Phàm, dẹp ngay kiểu cười híp mắt đó của cô đi, vừa nhìn đã mắc ói". Dương Dao Dao căm ghét nói, "Suốt ngày ở trước mặt Hứa Hạ làm ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, diễn cho ai xem? Có ai mà không biết cô đã từng chơi đùa qua cả tá nữ sinh, đánh nhau thì ôi thôi đếm không hết, quả đúng là tiện nhân".
Người được xưng là tiểu bạch thỏ - Mục Tiểu Phàm: "..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện