Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Đồng môn tương tàn


trước sau

Văn Nhân Lạc lại nói, "Lần trước ngươi không phải cũng nói thái độ phu nhân đối với ta vô cùng khác biệt sao?"

Hắn bình tĩnh nói, "Ta thấy, đối với ngươi mà nói, phu nhân đối xử ai đều 'vô cùng khác biệt' hết!"

Tuy hắn không nói rõ ra nhưng biểu tình, ánh mắt đều như biểu đạt ý "Ngươi có bệnh", Nam Cung Tĩnh lần đầu tiên không có tâm tình mỉa mai phản bác lại.

"Là như vậy sao?", hắn do dự một chốc, đang muốn tự hỏi xem phải chăng bản thân đối với phu nhân quá mức nhạy cảm thì đã thấy Tống Giản vươn tay ra, nhẹ nhàng giúp Đông Phương Ẩn vén một sợi bị gió thổi dính trên lông mi ra sau tai.

Cả người hắn lập tức đều thấy khó chịu, "Không phải! Tuyệt đối không phải là vấn đề của ta! Là nàng...!"

Văn Nhân Lạc bình tĩnh nhìn hắn nói, "Nếu nàng thật sự có thể tìm được một người thiệt tình thích mình, nàng cũng thiệt tình thích người đó thì có gì không tốt chứ?"

Nam Cung Tĩnh đột nhiên nhìn hắn, gằn từng chữ một nói, "Vậy nếu người ta chỉ nguyện 'sinh cùng khâm, chết cùng huyệt', không đồng ý để nàng thành 'Nhất Nhất' của ngươi thì sao?"

Văn Nhân Lạc, "..."

"Ta...", hắn há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói đó là quyền tự do của Tống Giản nhưng trong lòng trước sau luôn lấn cấn ở đâu đó khiến hắn không thể nào thoải mái thốt thành lời, "..."

...

Khi Đông Phương Ẩn tỉnh lại, Tống Giản đang ngồi ngay bên cạnh hắn. Những ngón tay thon dài trắng nõn bưng một chén canh gà, nàng cẩn thận dùng muỗng liên tục múc nước canh vàng ươm lên rồi lại đổ xuống để nó có thể nguội nhanh một chút.

Đối với việc Tống Giản cố ý đi mua một con gà để hầm canh, Nam Cung Tĩnh mặt ngoài mỉm cười ôn hoà, không nói bất kì điều gì đáng nghi, nhưng Văn Nhân Lạc lại lo lắng, cả ngày nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, sợ hắn nhất thời nghĩ không thông mà lén thả độc vào canh.

Tống Giản hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Khi nàng lơ đãng nâng mắt lên liền đối diện với một đôi con ngươi trong trẻo như ánh sao, không khỏi giật mình. Sau khi cẩn thận đặt canh gà xuống, nàng liền quay đầu về phía sau, nơi Văn Nhân Lạc đang sắc thuốc, "A Lạc!! Cậu ấy tỉnh rồi!!"

Gọi xong nàng mới quay đầu lại, quan tâm hỏi, "Ngươi có thấy nơi nào không thoải mái không? Có thấy nơi nào đặc biệt đau không?"

Nhưng Đông Phương Ẩn ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

"Sao vậy?", Tống Giản không khỏi có chút mờ mịt.

"Ngươi..."

"Hửm?"

"Thật đẹp"

"Phốc", Tống Giản nhịn không được bật cười, "Cảm ơn!"

Nàng nghĩ hắn hiện tại có chút giống với người vừa tỉnh lại sau khi tiêm thuốc mê, đang trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Văn Nhân Lạc lúc này đã đi đến, Tống Giản vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho hắn. Nhưng bất luận nàng đi đến đâu, tầm mắt của Đông Phương Ẩn liền theo tới đó.

"Thương thế không còn gì đáng ngại", Văn Nhân Lạc kiểm tra xong, thấy hắn vẫn luôn nhìn Tống Giản, không khỏi nhíu mày, "Nhưng e rằng có bệnh khác"

Tống Giản vừa nghe liền hết sức khẩn trương hỏi, "Bệnh gì?"

Văn Nhân Lạc lạnh lùng đáp, "Quả nhân có tật, quả nhân háo sắc*... Bệnh tương tự như vậy"

(*Ta có bệnh: Ta háo sắc)

Tống Giản có chút sửng sốt, lại thấy người thanh niên trên giường không có phản ứng gì... Đầu óc của cậu dường như chưa khôi phục đến trình độ có thể giải nghĩa ẩn ý của câu nói kia.

Cậu không dời tầm mắt, thu lại tình cảm của bản thân, dù thanh âm còn chút suy yếu nhưng ngữ khí lại kiên định quả quyết, thẳng thắn nói với Tống Giản, "Tiếng ca của ngươi cũng rất êm tai"

Đây chẳng khác gì được fans bày tỏ tình yêu ở kiếp trước, Tống Giản vô cùng có kinh nghiệm nhoẻn miệng cười với hắn, lại lần nữa nói, "Cảm ơn"

Đông Phương Ẩn ngơ ngác nhìn nàng hỏi, "Ngươi là nữ nhi của Văn Nhân tiền bối sao?"

"Không phải. Sư phụ Văn Nhân có hai đồ đệ, đây là Văn Nhân Lạc, đại đệ tử của sư phụ Văn Nhân, ngoài ra còn có một tiểu đồ đệ tên Văn Nhân Tĩnh. Nhưng A Tĩnh hiện đã ra ngoài xem bệnh rồi, ta là họ hàng của A Tĩnh, vì trong nhà không còn ai nên bọn họ hảo tâm thu lưu ta"

Sau khi đơn giản giới thiệu xong, Tống Giản lại nói, "Là A Lạc phát hiện và cứu sống ngươi"



Đông Phương Ẩn lúc này mới chậm một nhịp lộ ra vẻ mê mang, tựa như gặp phải khó khăn khi phân tích hàm nghĩa những lời này của nàng. Vì thế cậu nghiêm túc nhìn Văn Nhân Lạc, chân thành nói, "Đa tạ Văn Nhân sư huynh, đại ân này không lời nào có thể nói hết được. Sau này nếu có việc gì cần đến ta, ta nhất định vượt lửa qua sông, tuyệt không chối từ"

"Người quen cũ giúp đỡ lẫn nhau bất quá cũng là lẽ thường thôi, không cần như thế", Văn Nhân Lạc đáp, "Chỉ là tại sao ngươi lại bị thương thành như vậy?"

"Ta...", Đông Phương Ẩn mấp máy môi, có chút xuống tinh thần đáp, "Lẻn vào Ma giáo để ám sát giáo chủ Ma giáo nhưng thất bại"

Tuy thất bại nhưng hắn có thể một người lẻn vào Ma giáo nơi cao thủ nhiều như mây thành công tiếp cận giáo chủ, lại sau khi ám sát thất bại toàn thân mà lui... Một người có võ công nhường này, cơ hồ đã đủ nghe rợn cả người.

Hơn nữa, trong kịch bản không miêu tả chi tiết lý do vì sao Đông Phương Ẩn lại đi ám sát Nam Cung Thuần. Vì muốn làm rõ ràng điểm này, Tống Giản liền mở miệng hỏi, "Ngươi và giáo chủ Ma giáo... Có thù hận gì sao?"

Đông Phương Ẩn lại thẳng tắp nhìn về phía nàng, ánh mắt như lửa thiêu đốt, không chút giấu giếm nói, "Sư phụ của sư phụ ta chết dưới tay giáo chủ Ma giáo... Cho nên thù này, quyết không đội trời chung!"

Hắn rõ ràng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt còn mang theo ngây ngô nhưng câu nào câu nấy đều là "vượt lửa qua sông, quyết không chối từ", "không đội trời chung"... nghe vô cùng trầm trọng.

Nhưng không phải vì cậu không hiểu được sức nặng của những từ ngữ này mà ngược lại, cậu thoạt nhìn quả thật có loại quyết tâm này... Là loại nói được làm được, mọi lúc đều chuẩn bị trọng nặc phí hoài bản thân mình, hơn nữa còn cảm thấy đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa.

Xem ra giáo dục trong sư môn của cậu... có chút quá cứng nhắc...

"Như vậy ư...", Tống Giản cũng không tiện nói thêm gì nhiều, có một số việc vì tư tưởng bất đồng, rất khó nói được ai đúng ai sai. Nàng chỉ có thể cố tìm cái chung, gác lại cái riêng mà cười hỏi, "Hôm nay có chút lạnh, đợi chút nữa còn có thể sẽ mưa, ngươi có lạnh không? Ta đi lấy chăn cho ngươi đắp nhé?"

"Cảm ơn ngươi", Đông Phương Ẩn nghiêm túc nói, "Ta... không hiểu lắm cách ở chung với nữ tử, nếu có nơi nào làm không tốt, ngươi nhất định phải nói thẳng với ta"

Tống Giản cười, "Được"

Thấy thế, cậu chậm rãi chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Nếu ta có thể cưới ngươi làm vợ thì tốt rồi"

Hiện tại cậu rõ ràng còn chưa khôi phục lý trí, từ đầu tới cuối đều toát ra một vẻ ngu đần, đại khái trong đầu nghĩ gì liền sẽ nói y hệt. Tống Giản tự nhiên sẽ không để trong lòng, trong nhiều video, bệnh nhân lúc chưa hết thuốc gây tê còn bắt lấy bác sĩ muốn kết hôn nữa mà.

Nàng chỉ thấy trò này thật vui, lại có chút buồn cười, hơn nữa cũng thấy thật yên tâm... Cậu thoạt nhìn rất có tinh thần, như vậy thế giới này sẽ không vì thiếu mất một nhân vật nam quan trọng mà lại lần nữa có nguy cơ sụp đổ.

Một thế giới lại xuất hiện tình trạng sụp đổ hai lần, để xảy ra sự cố như vậy, dù Tống Giản từ trước đến nay Phật hệ cũng sẽ vô cùng xấu hổ.

Nghe thấy được những lời trên, hai mày Văn Nhân Lạc khẽ động, "Xin lỗi, nhưng đồ đệ của sư phụ đều là nam tử"

"Hả?", Tống Giản vừa nghe liền cảm thấy nhất định còn có giả thiết gì đó rất thú vị mà mình chưa khai quật, "Sao lại nói như vậy?"

Đông Phương Ẩn như một đứa trẻ, dùng ngữ khí mềm mại, tràn đầy ỷ lại nhìn nàng nói, "Sư phụ nói, nếu Văn Nhân tiền bối có nữ nhi hay thu nữ đồ đệ, người đó chính là vị hôn thê của ta, ta phải liều chết bảo vệ nàng cả đời"

"Oa...", thấy đây là một đề tài cần tâm sự kĩ càng, Tống Giản vội chạy vào nhà, ôm một tấm chăn ra. Nàng cẩn thận đắp chăn lên người Đông Phương Ẩn sau đó thiệt tình hỏi, "Việc ngươi muốn liều chết bảo vệ nàng cả đời là vì sư phụ ngươi yêu cầu hay do chính ngươi quyết định như vậy?"

"Sư phụ ta nói sau này nếu ta có thê tử thì phải xem mạng sống của nàng quan trọng hơn cả bản thân. Cho nên ta nghĩ, nếu ta có vị hôn thê đương nhiên phải liều chết bảo vệ nàng cả đời"

"Thật lãng mạn", nàng xinh đẹp cười, trong lòng có chút đáng tiếc nói, "Ngươi tốt thật đấy"

Đáng tiếc... Đứa trẻ tốt như vậy cuối cùng vẫn bị Nam Cung Thuần...

Aiz...

Bất quá, đây là thuần ái văn, chỉ cần có hôn ước, hai bên đều là nam tử căn bản không có vấn đề. Nói cách khác, đây ngược lại càng thích hợp.

Nhưng nói như vậy, lúc trước Tống Giản quyết định tác hợp cho CP sư huynh sư đệ, bây giờ chẳng lẽ phải tách ra?

Trong ba người này, cuối cùng hai người nào mới có thể cọ ra lửa đây?

Tống Giản không khỏi chống cằm ngồi bên cạnh Đông Phương Ẩn, cười tủm tỉm giao lưu với cậu, muốn nhờ vậy mà hiểu biết thêm về đối phương.

Mà nhìn bộ dáng bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, Văn Nhân Lạc lâm vào trầm tư.

Làm sao bây giờ, hắn lần đầu tiên cảm thấy, Nam Cung Tĩnh cũng không hề bệnh như mình nói...

Hắn cũng cảm thấy, thái độ Tống Giản đối với Đông Phương Ẩn hình như thật sự có chút khác biệt.



...

Đến gần giữa trưa, Nam Cung Tĩnh đi khám bệnh trở về, Đông Phương Ẩn mới dần khôi phục thanh tỉnh.

Tống Giản vào bếp chuẩn bị cơm trưa, chờ đến khi nàng bưng đồ ăn ra, thanh niên vừa rồi vẫn luôn nhìn nàng, thần sắc nhu hòa chân thành tha thiết như một đứa trẻ, tựa hồ đã quên mất chuyện vừa rồi, cậu chỉ lo nhìn chằm chằm không trung, biểu tình trầm tĩnh lạnh lùng.

Tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tống Giản múc riêng đồ ăn cho cậu đặt trong một cái chén. Nàng ngồi bên cạnh cậu tính đút cậu ăn. Nàng nghĩ, nếu Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh xem là bác sĩ, vậy nàng hẳn là y tá phụ trách chăm sóc người bệnh.

Nam Cung Tĩnh thấy thế liền muốn tiếp nhận cái chén trong tay nàng, "Phu nhân, để ta làm cho"

Nhưng Tống Giản lại không đồng ý, nàng kiên trì nói, "Ngươi vừa khám bệnh trở về, cứ nghỉ ngơi đi. Ta bất quá chỉ có thể giúp các ngươi một ít việc nhỏ này thôi"

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh nhìn thoáng qua Đông Phương Ẩn đang im lặng rũ mắt bên cạnh, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn và Văn Nhân Lạc cùng ngồi xuống bàn, nhìn Tống Giản cẩn thận thổi nguội mỗi một muỗng đồ ăn, từng chút từng chút, chậm rãi đút vào miệng Đông Phương Ẩn, nhìn chẳng khác gì đang tận tình chăm sóc một đứa trẻ.

Nam Cung Tĩnh thấp giọng lên tiếng, tựa như những nhân viên đặc thù bàn bạc nhỏ với nhau, "Lúc ta không ở nhà, phu nhân đã nói với cậu ta những gì?"

Văn Nhân Lạc nghiêm túc đáp, "Nhất Nhất đối với cậu ta, quả thật rất quan tâm"

"Phu nhân không phải Nhất Nhất", Nam Cung Tĩnh kiên trì sửa lại, "Sao rồi, ngươi không nói ta có bệnh nữa à?"

Văn Nhân Lạc ngược lại không hề để bụng, "Dù sao ta cũng có bệnh, nói không chừng chúng ta là bị chung một bệnh"

"Ta mới không muốn bị chung bệnh với ngươi! Bệnh của ta là phu nhân, ngươi đừng hòng có bất kì ý tưởng gì không an phận với nàng!"

"Ta không có gì ý tưởng không an phận, ta chỉ muốn thân thể của nàng"

"..."

Văn Nhân Lạc không nghĩ mình nói sai gì cả, hắn chẳng khác gì trước đây, gắp một đũa đồ ăn lên nhưng vừa ăn một ngụm lại lập tức nhíu mày, phun ra, "Sư đệ, vì sao ngươi lại hạ độc ta?"

Nam Cung Tĩnh mặt không cảm xúc nhìn hắn, "Ta cũng không biết, chỉ là nghe ngươi nói ra câu kia xong, tay của ta nó bỗng nhiên tự có suy nghĩ rồi tự mình động"

"Hôm nay lúc ngươi ra ngoài", Văn Nhân Lạc lại vô cùng hiểu biết tử huyệt của hắn, lập tức mặt vô biểu tình đâm thẳng vào tim hắn nói, "Nhất Nhất và Đông Phương Ẩn trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Theo ta thấy, nàng và Đông Phương Ẩn tựa hồ là nhất kiến chung tình, chưa biết chừng rất nhanh liền sẽ lưỡng tình tương duyệt"

"!!!!"

"Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau vậy cũng không tồi. Ta có ơn cứu mạng với Đông Phương Ẩn, ta cũng không cần cậu ta vào sinh ra tử, chỉ cần cậu ta đồng ý sau khi Nhất Nhất chết liền đem thân thể của nàng cho ta là được. Nếu như vậy, ta không có ý kiến gì"

"..."

"Nếu cậu ta thật sự thành thân với Nhất Nhất, ngươi phải gọi cậu ta là gì nhỉ? Cha nuôi?"

"Sư huynh, sư phụ mới qua đời không lâu..."

"Hửm?"

"Ít nhất qua một năm nữa, ngươi hẵng bức ta đồng môn tương tàn, được không?"

...

Ngồi cạnh Đông Phương Ẩn, Tống Giản ngẫu nhiên sẽ quay đầu xem tình huống của Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc, khi thấy bọn họ vai sát vai ngồi cạnh nhau, cúi đầu nói chuyện, bộ dáng thoạt nhìn rất thân mật, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

"Cảm tình giữa họ thật tốt nhỉ?", Tống Giản cảm khái nói, "Nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi..."

Chỉ là không biết hiện tại, hai trúc mã - trúc mã này, rốt cuộc có thể đánh bại hệ trời giáng* không?

(*Một vấn đề khá cổ xưa, nói về hai người từ nhỏ chơi thân với nhau, sau này đột nhiên xuất hiện một người thứ ba, không cần biết hai người đó cảm tình tốt ra sao, chỉ cần người kia xuất hiện, một người chắc chắn sẽ phải thua)

Đông Phương Ẩn nhờ tập võ nhiều năm, nội lực thâm hậu, tai thính mắt tinh, nghe được toàn bộ đối thoại của họ lúc này, "..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện