Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Bài

Lục Ninh


trước sau

Advertisement
Editor: Aimee

Ôn Du đến trường từ rất sớm.

Vì vào thời gian này nên trong lớp không có nhiều học sinh. Cô vốn là tuýp người không thích phô trương, những bạn đến sớm đều đang vùi đầu học hành, đến tận lúc Ôn Du băng qua lối đi rồi ngồi lên ghế mà vẫn không ai ngẩng lên nhìn một cái.

Mặc kệ sau khi sửa tóc, mẹ nuôi có lấy cớ “Tiêu tiền phung phí” để răn đe hay như thế nào thì lúc này đây, tâm trạng của Ôn Du vẫn rất tốt.

Tay nghề của thầy Tony rất hoàn hảo, không chỉ cắt gọn phần mái lộn xộn và dày đặc trên trán cô mà còn dọn sạch mớ tóc con rối bời chẳng khác gì những cành cây nhỏ. Mái tóc bù xù như đống cỏ khô ban đầu được cắt ngắn ngang vai, trông rất sạch sẽ và thanh mát, tóc mái xoăn tít che trước trán cuối cùng cũng biến mất, khiến cô sinh ra ảo giác cả người trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tiết đầu tiên là tiết vật lý. Đại biểu môn Trần Hạo nằm trong số những ban cán sự chăm chỉ nhất, cậu ta đã lấy đề kiểm tra hàng tháng từ lâu rồi. Môn tự nhiên là điểm yếu của Ôn Du, ngay cả những ký hiệu vật lý đơn giản nhất mà cô cũng không biết thì cửa ải này chẳng khác nào cực hình đối với cô. Ôn Du đã sẵn sàng đón nhận điểm số, khi cô vừa lật trang đầu tiên sách vật lý vừa chờ bài thi tới, bỗng cô nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

Để tiết kiệm thời gian và đẩy nhanh tiến độ, Trần Hạo đã nhờ đứa bạn có mối quan hệ tốt với mình là Lý Dương Phàm phát bài chung. Lý Dương Phàm là một người tùy tiện, không biết giữ mồm giữ mép, lúc phát bài thi còn buông lời bình tràn đầy ‘yêu thương’, bài thi của Ôn Du chính là một trong những nạn nhân bị lôi ra thi hành công khai.

“Ồ men! Đồng chí này không hề viết một chữ nào trong bài kiểm tra hết, xứng đáng là một chiến binh! Không lẽ cô ấy không có công thức? Để tui xem tên tuổi ra sao nào… đó chính là Ôn Du! Tui biết ngay là cậu ta mà, hoàn toàn xứng đáng với vị trí áp chót, hô hô hô.”

Không khí trong phòng vốn rất yên tĩnh, tuy giọng nói của cậu ta không oang oang, nhưng trong hoàn cảnh như này lại vô cùng chói tai. Thoáng chốc, rất nhiều học sinh đồng loạt ngẩng đầu, tất cả đều tập trung tầm mắt lên người Ôn Du.

Đã chuẩn bị tâm lý về bài kiểm tra tệ hại của mình từ sớm là một chuyện, nhưng điểm số ấy bị phô ra làm trò hề cho nhiều người lại là một chuyện khác. Suy cho cùng, da mặt của cô gái nhỏ rất mỏng, gương mặt cô bỗng đỏ ửng khi cảm nhận được mấy ánh mắt đầy vẻ ác ý.

Không biết là ai thì thầm nhạo báng một câu: “Trông kìa, vẻ sung sướng trong tiết ngữ văn của cậu ta đâu rồi, bây giờ bị đánh trở về nguyên hình đấy thôi.”

Tuy không cam tâm, nhưng cô nộp giấy trắng môn vật lý là sự thật không thể chối cãi. Ôn Du nén giận và uất ức lại, đứng dậy ngẩng đầu nhìn Lý Dương Phàm, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Vậy, giờ cậu trả bài thi cho mình được chưa?”

Cô vừa ngẩng lên, hai tên con trai đứng đối diện lập tức sững người.

Ôn Du không đeo kính, mái tóc ngắn gọn gàng mềm mại che đi đôi gò má trắng nõn nhỏ nhắn, toàn thân cô toát ra khí chất tao nhã dịu dàng, lúc này, tấm lưng cô thẳng tắp dưới ánh nắng chói chang của sớm mai, mang đến cảm giác như đã qua mấy đời.

Đây… là đồ nhà quê không hề thấy tồn tại của lớp họ hả? Cậu ta dùng mấy ngày cuối tuần để sửa sang nhan sắc ư? Trong những cuộc chuyện trò thâu đêm suốt sáng lúc trước, bọn họ và đám con trai luôn cười nhạo cô chỉ là vịt con xấu xí, bây giờ hình như không phải cô ấy xấu, mà là đám con trai mù hết cả rồi.

Trần Hạo hồi phục tâm trí trước, giật lấy tờ giấy kiểm tra vật lý từ tay Lý Dương Phàm, cẩn thận đưa nó cho cô. Trước khi Ôn Du kịp đưa tay nhận thì Lý Dương Phàm – người vẫn còn đang bàng hoàng và bối rối, nhanh chóng giật lại tờ giấy trong tay anh em tốt của mình rồi đưa cho cô với nụ cười ngô nghê.

Trần Hạo:???

“Bạn Ôn Du à, bài kiểm tra lần này có tệ cũng không sao, lần sau có thể tiến bộ hơn mà! Nếu sau này có vấn đề gì thì cứ đến tới hỏi tui, tui tư vấn đôi chút về ngữ văn và phương pháp học Anh cho nha.”

Quần chúng hóng hớt chung quanh:???

Ôn Du không có ấn tượng tốt với cậu ta, lịch sự “Cảm ơn” rồi nhận lấy bài thi. Cô còn chưa kịp quay lại chỗ ngồi, giọng nói quen thuộc của Hạ Tiểu Hàn vang lên cách đó không xa: “Tiểu Du ơi! Một ngày không gặp mà như cách ba thu, mình muốn chết quá đi thôi… Á á á, sao cậu thay đổi nhiều thế kia, y như ba năm không gặp thật vậy!”

Ôn Du mỉm cười bất lực, cô nhìn kẻ dở hơi đang dùng ánh mắt lấp lánh như thấy kho báu ngó mình, tựa như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Cuối cùng, Hạ Tiểu Hàn nhịn hết nổi nữa, nhào đến ôm Ôn Du như một con gấu.

“Mình biết chỉ cần cậu trang điểm thật xinh thì chắc chắn chính là một đại mỹ nhân! Nếu mình là con trai là được rồi, nhất định sẽ cưới cậu hốt về nhà!”

“Bọn mình còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp cơ mà.”

“Việc đó không quan trọng!” Hạ Tiểu Hàn ngẩng lên từ bộ đồng phục thơm mùi hoa oải hương, âm thanh vui vẻ như một đứa trẻ, “Mình đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ đó! Không phải mấy bữa nay cậu đang muốn nâng cao điểm số sao? Mình đã tìm một học sinh xuất sắc ghi chép đầy đủ tất cả các môn cho cậu, từ lúc bắt đầu học đến giờ toàn bộ kiến thức đều dính hết vào não, không một chữ nào bị rơi ra ngoài đâu.”

Ôn Du nhướng mày, cô đoán được sơ sơ tiếp theo sẽ có sự kiện gì rồi.

Quả nhiên, Hạ Tiểu Hàn vừa dứt lời thì chuyển hướng về phía cửa lớp ngay tức thì, vỗ vỗ tay nói: “Vào đi!”

Ôn Du trông thấy một chàng thiếu niên ôm chồng tài liệu chất đống như ngọn đồi nhỏ, dáng cậu ấy cao cao gầy gầy, bộ đồng phục khoác trên người nhìn vô cùng tỉ mỉ. Vì bị chồng sách vở che khuất nên cô không thấy rõ diện mạo cậu ấy trông như thế nào, nhưng mà, cô biết thân phận của người này.

Nam phụ khổ vì tình trong nguyên tác, là chú cún dính người ngàn năm không đổi kiêm top một trời sụp cũng vững như kiềng ba chân, Lục Ninh.

Lục Ninh lẳng lặng đặt chồng tài liệu cao hơn nửa người xuống bàn Ôn Du. Không có sách vở che khuất, khuôn mặt trẻ trung trắng nõn xinh đẹp của chàng trai đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.

Không giống như Hứa Sí mang theo vẻ hung dữ, sắc sảo và lạnh lùng, cậu ấy là kiểu anh trai nhà bên điển hình. Mặt mũi cậu rất thanh tú, vẽ nên hình dáng khuôn mặt gầy và dịu dàng, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen trong veo, ôn hòa, nhưng lại tồn tại vẻ khó tiếp cận.

Trong lớp có rất nhiều nữ sinh là fans nhỏ của cậu, cả bọn ồn ào ngẩng đầu trong phút chốc, dùng sách vở hòng che gương mặt mình, rồi lại lặng lẽ ngắm cậu chàng.

Ôn Du nhìn Lục Ninh, từ tận đáy lòng nhiều thêm chút thương cảm, cậu bé đáng thương này sở hữu toàn bộ tiêu chí làm nam chính ngôn tình. Giai đoạn đầu, cậu móc tim móc phổi cho Hạ Tiểu Hàn, sau khi cô gái ấy yêu nam chính, cậu còn muốn độc thân cả đời, ở bên cạnh cô như một người bạn tốt nhất.

Nói như Lỗ Tấn thì, tuy trên mặt Lục Ninh đầy chữ “Thánh học đẹp đẽ”, nhưng nếu soi kỹ trong từng kẽ hở thì mới ngộ ra rằng, toàn bộ mọi thứ đều đầy ắp chữ “Con chó thất bại”. Thử nghĩ mà xem, thân hình gầy gò ốm yếu của cậu ấy mà phải chịu vận mệnh chó dính người chết không được tử tế, đúng là gánh nặng mà cuộc đời không thể gánh nổi.

Đương nhiên, Lục Ninh không biết tiếng lòng phức tạp mãnh liệt của Ôn Du lúc này, mặt cậu không chút cảm xúc chỉnh sửa bản ghi chép của mình. Tuy cậu ấy rất cưng Hạ Tiểu Hàn, nhưng khi đối xử với các nữ sinh khác, vô hình chung đều tạo nên tường chắn, thật sự rất lạnh nhạt.

Lúc đọc tiểu thuyết, ấn tượng của Ôn Du về Lục Ninh khá tốt, mới gặp mặt nhưng hảo cảm đã tăng thêm nhiều, lịch sự mỉm cười nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu nha.”

“Không cần đâu.” Lục Ninh hơi ngừng lại, ánh mắt dừng trên người Hạ Tiểu Hàn, dùng giọng điệu bất lực, nói, “Đành phiền cậu vậy, khi học hành nhớ giúp đỡ cậu ấy một tí, đầu óc con nhóc này không được linh hoạt cho lắm, học thế nào cũng không khá lên nổi.”

Hạ Tiểu Hàn không vui, vỗ một cái lên đầu Lục Ninh: “Tên mọt sách ngốc nghếch này, im ngay đi!”

Lục Ninh không nổi nóng, quay đầu lại nhìn Ôn Du: “Nhưng nếu cậu ấy thật sự không muốn học thì cũng không nên ép buộc quá, sống thật vui trong mấy năm này cũng không quá tệ.”

Cậu ấy nói nhẹ tênh, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đong đầy quan tâm và yêu chiều cô gái bên cạnh, đó là tình cảm sâu nặng không thể khống chế của người con trai.

Ôn Du hốt hoảng nhớ lại, trong nguyên tác, Lục Ninh từng nói với Hạ Tiểu Hàn rằng: “Cậu học không giỏi thì cũng không sao hết, hãy cứ làm những gì mình muốn, sau này tôi sẽ nuôi cậu.”

Không xong rồi, cô là phản diện của quyển sách, nhưng hình như… cô đột nhiên muốn ghép đôi nam phụ với nữ chính lại với nhau, có phải cô trúng tà giáo rồi không?

Trước khi Ôn Du thoát khỏi cuộc tranh chấp giữa các thế lực trong người, cô bỗng nghe thấy một tiếng hét bên ngoài lớp học, tiếp sau đó, toàn bộ hành lang dần náo nhiệt hẳn lên.

Bạn học ngồi gần cửa nghiêng người xem xét tình hình, rồi dùng giọng điệu tiêu chuẩn không chê vào đâu được của một người hít drama: “Có người đánh nhau trên hành lang, hình như là Hứa Sí A10 đấy!”

Ôn Du nghe thấy thì đột ngột ngẩng đầu, cái tên này tựa như một nắm tay nện bang bang lên đầu, cô vội vàng nói với Hạ Tiểu Hàn: “Mình đi ra xem thử.”

Nói đến cũng lạ, tuy tính tình của Hứa Sí trong nguyên tác không tốt lắm, nhưng cũng không thường xuyên đánh nhau như thế này, đúng là y chang đứa bé thích gây chuyện muôn nơi.

Cho đến khi cô tới được hành lang, cuộc ẩu đả đã gần đến hồi kết. Hứa Sí bị đám bạn tốt khổ sở túm chặt lấy, hai con mắt giăng đầy tơ máu đỏ sẫm, toàn thân tràn ngập sát khí. Đối diện cậu có một nam sinh ngồi trên mặt đất gào khóc thảm thiết, máu mũi dính đầy cả mặt.

Nhìn sơ qua có vẻ không giống đang đánh nhau, mà là đơn phương tác chiến thì đúng hơn.

Ôn Du rất ghét bạo lực, cô cau mày theo bản năng. Vừa ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt của Hứa Sí.

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ lấp lánh màu hổ phách dưới cái nắng, khi trông thấy cậu, cô cứ như đang nhìn một đứa bé không biết nghe lời, vừa dịu dàng lại bất đắc dĩ, hòa tan trong nắng đông ấm áp, tựa như một hồ nước tĩnh lặng, dịu dàng dập tắt lửa giận trong cậu.

Tơ máu trong đáy mắt Hứa Sí dần rút đi, cơ thể căng chặt cũng thả lỏng theo, làm Sầm Dương liều mạng giữ lấy cậu ở đằng sau thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không nói gì, nhướng mày nở nụ cười về phía cô, xem đó như chào hỏi.

Nụ cười này, làm nam sinh bị cậu dần tơi bời sợ tới mức thét chói tai liên hồi, lấy tay che đầu như đối mặt với kẻ thù.

Hứa Sí không để ý tới cậu ta, giãy khỏi xiềng xích phía sau rồi rời đi. Sầm Dương thấy hướng cậu đi không phải là về lớp học, ngơ ngác hỏi: “Anh Sí, anh đi đâu đó?”

Giọng điệu Hứa Sí lười biếng, đáp lại lời ít ý nhiều: “Văn phòng.”

Ôn Du không nhịn được cười khi nghe thấy câu nói ấy. Lần nào cũng vậy, sau khi gây chuyện xong, cậu đều bị giáo viên chủ nhiệm lớp hoặc chủ nhiệm khối lôi đến văn phòng giáo huấn một trận. Lúc này tạo được tính tự giác, không cần đợi giáo viên nhắc nhở cũng có thể chủ động đến văn phòng nhận phạt… quả thật là rất giống một đứa bé mà.

Sầm Dương nhìn theo bóng dáng cậu rời đi mà chẳng hiểu mô tê gì cả, chọc vào bả vai người anh em bên cạnh: “Tụi mày có biết vì sao anh Sí lại đánh tên kia không?”

“Ai mà biết? Nhìn sơ qua thì không giống người mà anh Sí quen, rõ ràng là chẳng phát sinh chuyện gì hết, ai ngờ anh Sí tự dưng xông lên cơ chứ.”

“Thì chắc là do ngó thấy phiền, đám đực rựa kia trông chướng mắt thiệt, tao dòm là muốn đấm cho một trận rồi.”

“Tao thấy chuyện này hơi lạ à nha.” Có người thong thả ung dung làm ra động tác tiêu chuẩn khi suy luận của Conan, thấp giọng nói, “Tao nghe thấy cậu ta thảo luận với bạn mình về điểm bài kiểm tra hàng tháng rồi khinh bỉ thốt ra vài câu, kiểu như cái người được 149 điểm Anh văn là đồ chó gian lận không biết xấu hổ, anh Sí nghe xong câu này là lập tức phóng đến đấm nó.”

Không gian thinh lặng.

Một người khác thấp giọng hỏi như có âm mưu: “Được 149 là ai cơ?”

Sầm Dương nghĩ ngợi một lát, dùng giọng điệu không chắc chắn lắm, nói: “Ôn… Du?”

Truyện convert hay : Thái Cổ Long Tượng Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện