Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 7: Chỉ số IQ bồn địa


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Văn Văn.
[1] Chỉ số IQ bồn địa hay lưu vực: là chỉ số IQ bị lõm xuống như một lòng chảo, hạ thấp mức trung bình. Dùng để chửi người một cách ngu ngốc.
*
Đỗ Điềm cũng xem như tu dưỡng tốt, cô ta tự mình cầm rổ lên trên mặt đất, cười nói với Triệu Tự: "Không sao, chúng ta cùng nhau về thôi."
Đỗ Điềm có dáng vẻ mềm mềm yếu yếu, cô ta vén mấy sợi tóc rối bên tai, sắc môi có vài phần nhợt nhạt.
Hai người phụ nữ của nhà Đỗ Nguyệt Hương đều là người bên ngoài đến, không có đất, ngày mùa Đỗ Điềm cũng sẽ không xuống ruộng, Triệu Tự thấy mặt Đỗ Điềm bị phơi nắng đến đỏ, không khỏi nhíu mày, "Đỗ Điềm, hôm nào anh mời em ăn cơm."
Đỗ Điềm mím môi cười, gật đầu.
Khi Triệu Tự nói lời này, trên lỗ tai lại bị người kéo một chút, đại tiểu thư bất mãn nói: "Anh thật quá dài dòng, muốn nói gì thì không thể trở về nói sao."
Khuôn mặt Triệu Tự trầm xuống, mang theo 'con chồng trước' hướng về nhà đi.
Đỗ Điềm đi theo bọn họ không xa không gần.
Đại Ninh treo trên người anh, nhỏ giọng hỏi bên tai: "Triệu Tự, anh thích cô ta sao?"
Triệu Tự nhàn nhạt nói: "Cô đừng có nói bậy."
"Hai người bọn anh không xứng." Đại Ninh trợn tròn mắt nói dối, phân tích cho anh ta, "Anh nhìn nhà của anh đi, căn phòng đã dột nát như thế, còn mang theo gánh nặng bốn người. Tôi nghe nói Lý Tráng thích Đỗ Điềm, hắn là con trai trưởng thôn, so với anh có lực cạnh tranh hơn nhiều, anh tự nuôi mình còn khó khăn, sao có thể nuôi một cô vợ được chứ."
Triệu Tự tức muốn bóp chết cô: "Cô nói ai là gánh nặng? Cô mới là gánh nặng thêm vào trong nhà tôi đó."
Đại Ninh nghiêm túc cường điệu: "Tôi không phải là gánh nặng, tôi đặc biệt có tiền, anh là đồ quỷ nghèo."
Triệu Tự cười lạnh.
Đại Ninh gác cằm lên vai anh: "Nhà anh sao xa vậy, tôi nóng quá."
Chiếc cằm nhỏ của cô gái gác lên khiến thân thể Triệu Tự cứng đờ. Sau khi cãi nhau với cô, anh ta mới để ý thấy thân hình thiếu nữ đường cong lả lướt dán lên người mình, tuy rằng chán ghét cô nhưng cơ thể mềm mại khiến Triệu Tự bắt đầu bước đi không được tự nhiên.
Cô ấy rất thơm, khi nói chuyện miệng đều tản ra vị ngọt ngào.
Mặt anh ta không cảm xúc, "Nếu cô thấy nóng thì bước xuống từ trên người tôi."
"Không muốn."
Triệu Tự biết nói lý với cô cũng vô ích, nhưng vẫn không nhịn được nghiến răng: "Kỷ tiểu thư, cô là con gái còn tôi là một thằng con trai, cô làm vậy nhìn rất kỳ cục."
Đại Ninh phản bác: "Người này sao nghĩ nhiều thế, tôi chỉ xem anh như một đồ vật gì đó mà thôi."
Về phần là cái đồ vật gì, Triệu Tự không muốn hỏi tới, chắc chắn không phải thứ gì tốt, anh tức giận đến mức muốn ném cô gái này xuống đất cho bỏ tức.
Đỗ Điềm đi phía sau họ, nhìn bộ dáng không biết xấu hổ của Đại Ninh, ngón tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Thật lâu sau, Đỗ Điềm hít một hơi.
Đừng chấp nhặt với Kỷ Đại Ninh chi, lớn lên xinh đẹp thì sao nào, tính cách làm người chán ghét như vậy, ai sẽ thực sự thích cô ta? Trên đường vừa rồi, cô ta đang nhớ lại suất diễn trong văn nam chủ, Kỷ Đại Ninh, cuối cùng đã nhớ đến tên này quen tai ở đâu?
Kỷ đại tiểu thư còn không phải là vị hôn thê tương lai của Triệu Tự sao?
Nữ phụ pháo phôi trong sách vừa ngu ngốc vừa bị chết rất thảm.
Trong sách, Triệu Tự dùng Kỷ Đại Ninh làm bàn đạp, lấy hết mọi thứ của gia đình cô và đối xử với Kỷ Đại Ninh phải nói rất tàn nhẫn, đừng nói yêu Đại Ninh, chỉ đơn giản là nói vô cùng chán ghét.
Triệu Tự chán ghét đại tiểu thư, chỉ sợ những gì Kỷ Đại Ninh đang làm lúc này thoát không được liên quan.
Nghĩ đến đây, Đỗ Điềm cong môi cười.
Hóa ra là như thế này à, tương lai còn dài.
*
Cơm trưa nhà Triệu Tự như cũ đơn giản gồm cơm khô và cải bẹ, thấy hai đứa em mình thường xuyên hướng trong phòng Đại Ninh nhìn nhìn, Triệu Tự quát lên: "Lo ăn cơm đi!"
Trong lòng anh phiền muộn, lo đại tiểu thư ở trong nhà mình một thời gian lâu sẽ dạy hai em mình đều hư hết.
Triệu An An liếm liếm môi, nghe lời anh trai, vùi mặt đen gầy vào trong bát.
Vào buổi chiều, Triệu Tự mang theo lúa mì đi ra ngoài, lúa nhà anh đã thu hoạch xong và chất đống ngoài ruộng, bây giờ phải đi tuốt. Thời tiết vùng núi tháng bảy u ám, khó lường, trời có thể mưa bất cứ lúc nào.
Cần vận chuyển hạt kê về trước khi trời mưa để tránh bị thối ngoài ruộng.
Khi anh ta ra cửa, phát hiện Đại Ninh bên kia lại có rất nhiều động tĩnh không nhỏ.
Đại tiểu thư ngại ở quê nóng, bên này không có quạt, càng đừng nói đến có máy lạnh. Tuy đại tiểu thư có thể lấy được, nhưng điện áp trên núi không đủ, ngay cả đổi tần số máy lạnh vẫn không thể hoạt động.
Chú Tiền nghĩ ra một cách, nhờ người vận chuyển khối băng mỗi ngày lại đây.
Một rương tràn ngập băng được đưa vào phòng, nháy mắt mát mẻ như mùa thu. Chờ ngày hôm sau nó biến thành nước, lại đi đổi một khối băng khác.
Triệu Tự lau mồ hôi trên mặt, không nói gì, đi ra ruộng.
Đại tiểu thư cao quý, yêu kiều, buổi sáng đã ăn đủ khổ, đến chiều nói gì cũng không chịu đi theo anh ta lấy hạt kê.
Ngay khi Triệu Tự rời đi, hai người nhỏ tuổi trong nhà đều tò mò nhìn về phía nhà Đại Ninh.
Triệu An An nói: "Anh hai, không biết trưa đại tiểu thư ăn gì nhỉ?"
Mùi hương thịt kia khiến cô bé đến giờ nhớ mãi không quên.
Triệu Bình cũng không biết, cậu nói: "Anh muốn đi đào mấy con giun đất cho gà ăn, em ở nhà đừng để bị đại tiểu thư ức hiếp, chừng nào anh về sẽ mang hoa quả cho em."
Triệu An An gật gật đầu.
Không ngờ hai anh em vừa rời đi, cửa phòng đóng chặt phía sau mở ra, Đại Ninh vẫy tay: "Triệu An An, lại đây."
Triệu An An sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
Đại Ninh nói: "Nếu em không đến đây thì chị sẽ tức giận đó!"
Triệu An An chính là một quả hồng mềm [2], nghe vậy do dự đi qua, đến gần cửa Đại Ninh, khí lạnh ập vào trước mặt làm cho cô nhóc trợn to mắt.
[2] Quả hồng mềm: người dễ bị bắt nạt.
Triệu An An chăm chú nhìn vào, trong phòng khối băng có sương trắng bay ra, phòng tựa như tiên cảnh.
Triệu An An sáu tuổi không biết tiên cảnh là thế nào, nhưng vào lúc này, trong phòng của Đại Ninh ở trong mắt cô bé chính là khái niệm đó.
Chiếc giường công chúa màu xanh lam như băng, mặt trên có một đám thú bông xinh đẹp nhỏ nhắn, căn phòng thơm ngát, thảm trải sàn mềm mại, trong không khí mát lạnh thấm vào tận ruột gan.
Đại Ninh nói: "Giày đã cởi, vào trong đợi đi."
Triệu An An không dám nhúc nhích, Đại Ninh cầm lấy bím tóc của cô bé giật nhẹ, cô đành phải làm theo.
Cô nhóc được anh trai dạy dỗ rất tốt, tương đối yêu vệ sinh, đôi dép thoát ra, bàn chân sạch sẽ.
Đại Ninh khá hài lòng, cô kéo ra một cái đệm nhỏ, để Triệu An An ngồi xuống.
Cô bé vừa gầy vừa đen, thẹn thùng bất an nhìn cô, không dám chạm vào thứ gì, sợ làm hỏng đồ của đại tiểu thư.
Đại Ninh nói: "Chị cảm thấy em hơi ngốc, em cần phải thông minh hơn tí."
Triệu An An 'có hơi ngốc' ngơ ngác nhìn cô.
Đại Ninh chống cằm, dạy dỗ đứa trẻ: "Chị gái nhà bên kia, biết chị ấy tên gì không?"
"Chị Điềm."
"Đúng vậy, chị ấy để ý anh trai lớn của em." Đại Ninh nâng má phấn hồng, bắt đầu nói nhảm, "Em thấy nhà em nghèo như vậy, toàn dựa vào anh lớn của em, nếu chị ấy trở thành chị dâu của em, chắc chắn anh em sẽ không nuôi tụi em nữa. Đến lúc đó cha của em, ây da không phải, cả cha mẹ em liền phải cuốn gói cút đi. Anh hai em thì thành kẻ ăn mày, phải chết đói ở cửa thôn, tựa như vầy nè."
Cô làm một bản mặt chết thảm.
Vẻ mặt Triệu An An khiếp sợ, nước mắt gấp đến độ nhanh chảy ra.
"Phải làm sao bây giờ?" Cô bé không muốn cha mẹ mình bị ném ra ngoài, cũng không muốn anh hai chết đói.
Đại Ninh cười hì hì nói: "Em có thời gian thì cứ nhìn chằm chằm vào Đỗ Điềm. Nếu cô ta đến gần anh em, em lập tức lôi anh trai đi. Cô ta không làm chị dâu của em thì sẽ không có chuyện gì đâu."
Triệu An An vội vã gật đầu.
Thanh Đoàn ở trong biển ý thức (thức hải) của Đại Ninh vô cùng tuyệt vọng, tại sao nó lại chọn loại mặt hàng như vậy để giao kết hợp đồng? Trách không được Đỗ Điềm người ta có thể làm nữ chủ, Kỷ Đại Ninh chỉ có thể làm pháo hôi.
Nếu nam chủ biết cô lừa gạt em gái anh ta thế này, không biết có đánh chết cô ấy không?
Đại Ninh không hề có tí mặc cảm tội lỗi gì khi lừa một đứa trẻ, cô lười, lại thêm sợ nắng, cho Triệu An An theo dõi là cách hữu hiệu nhất, hơn nữa Triệu Tự rất thương em gái mình, so với Đỗ Điềm không có quan hệ gì như giờ chắc chắn sẽ nghe Triệu An An.
Triệu An An nhìn Đại Ninh, khẽ hỏi: "Đại tiểu thư, chị sẽ là chị dâu của em sao?" Đứa trẻ luôn ngây thơ, cô bé nghĩ Đại Ninh đã ở trong nhà mình rồi, nhưng cả cha mẹ và anh trai đều không sao hết. Nếu Đại Ninh là chị dâu, cô bé liền có thể bình an vô sự như cũ.
Đại Ninh khó có thể tin nói: "Nhóc nằm mơ hả, cho anh nhóc đi ăn phân còn được ấy!"
Triệu An An có chút ủy khuất.
Đại Ninh vẫn không quên uy hiếp cô bé: "Không được nói cho anh em những gì chị đã nói hôm nay, biết chưa? Nếu không, mông em coi chừng bị chị tét nát đó."
Triệu An An ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Ninh chọc vào đầu đứa nhỏ, Triệu An An quả thật là chỉ số IQ bồn địa của nhà họ Triệu, nhìn cô nhóc nhỏ gầy, đáng thương trước mặt. Đại Ninh thầm nghĩ, nếu tương lai của anh con nhóc này ảm đạm, cô sẽ mang Triệu An An trở về làm món đồ chơi cũng được.
*
Triệu Tự vất vả vài ngày, cuối cùng cũng dọn xong hạt kê quay về.
Mỗi ngày cô gái kia và An An đều bình bình yên yên, ở trong phòng chứa băng của đại tiểu thư, nhưng thật ra em gái anh ta có vài phần không thích hợp. Mỗi lần anh ra ngoài, đôi mắt cô bé đều nhìn chằm chằm, có lần Đỗ Điềm muốn hỏi anh một số chuyện, em gái gấp đến mức muốn kéo anh về.
Trong thôn có một nơi chỉ phơi hạt kê, ở đó có ánh nắng mặt trời tốt nhất, địa hình thoáng, Triệu Tự như cũ lấy hạt kê nhà mình vận chuyển qua.
Mùa mưa vẫn chưa đến, năm nay thu hoạch khá tốt.
Triệu Tự nhớ tới chuyện trước kia mời Đỗ Điềm qua nhà ăn cơm, anh cố ý rời khỏi núi một chuyến, ra ngoài mua thịt để mời mẹ con Đỗ Điềm để tối qua ăn.
Đỗ Điềm rất vui liền đồng ý, Đỗ Nguyệt Hương nhíu mày, liếc nhìn con gái một cái.
Trong thôn kết hôn sớm, một số nhà đến gia đình bà ta để lộ ra ý tứ muốn kết thân với nhau, nhưng Đỗ Nguyệt Hương đã gặp qua việc đời, bà cũng biết thân phận của con gái mình, những người đó đều không xứng với Điềm Điềm nhà bà ta.
Người được làm mai, có cả con trai lớn của nhà trưởng thôn.
Đối với Lý Tráng, Đỗ Nguyệt Hương còn chướng mắt, huống chi là Triệu Tự chỉ có hai bàn tay trắng.
Đỗ Điềm biết mẹ đang suy nghĩ gì, cô ta nói: "Mẹ, con tự có chừng mực, mẹ tin con đi."
Nếu bây giờ không có quan hệ tốt với Triệu Tự, tương lai muốn trèo cao cũng không nổi.
Đỗ Nguyệt Hương suy nghĩ, gần đây con gái của bà đã trở nên rất có năng lực, có ý nghĩ, đôi tay khéo léo, cố ý may mắn cũng tốt, vào núi một chuyến liền thu hoạch được rất nhiều. Cuộc sống của họ nhanh chóng tốt hơn, Đỗ Điềm đương nhiên trở thành trụ cột của gia đình.
Bà ta đè nén u sầu, buổi tối cùng Đỗ Điềm qua ăn cơm.
Hôm nay Triệu Tự tự mình xuống bếp.
Triệu Bình dù sao cũng là một cậu bé mười hai tuổi, để cậu ta nấu ăn thì được, nhưng xào rau thì có hơi miễn cưỡng, Triệu Tự thấy cô em gái nhỏ nhà mình luôn bồn chồn, cho đến khi mẹ con Đỗ Điềm qua đây, sự lo lắng của em ấy đã lên đến đỉnh điểm.
Triệu An An chạy ra ngoài, nhịn không được gõ gõ cửa phòng Đại Ninh.
Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt nói: "Đại tiểu thư, xin chị hãy cứu em, cứu cha mẹ và anh hai đi!"
Vẻ mặt Đại Ninh ngốc.
Cô là một người xấu tính, phải mất một lúc lâu sau mới nhớ lại những gì bản thân đã lừa gạt Triệu An An.
Triệu An An nói: "Chị Điềm đến nhà em ăn cơm, chị ấy có phải định làm chị dâu của em đúng không?"
Đại Ninh nghe vậy tức giận: "Nhà em còn chưa mời chị ăn cơm đâu, tại sao lại mời Đỗ Điềm đến ăn cơm, Triệu Tự đúng là tên quỷ hẹp hòi!" Cô đều có thể ngửi thấy mùi thịt đó.
Hai người ông nói gà bà nói vịt nhưng may mắn là họ có cùng mục tiêu.
Vì vậy buổi tối, chờ khi Triệu Tự bưng đồ ăn lên bàn, liền nhìn thấy đại tiểu thư ngay ngắn ngồi ở phía trên.
Một đôi mắt mèo xinh đẹp, sáng ngời có thần nhìn anh.
Em nhỏ cũng nhìn anh không chớp mắt.
Triệu Tự im lặng một lúc, anh kinh hãi phát hiện, chính mình thế nhưng không bất ngờ với việc Đại Ninh xuất hiện làm loạn, anh nói khẽ cảnh cáo Đại Ninh: "Cô đừng nháo."
Lời nói có tác dụng lớn bao nhiêu, chỉ sợ có mình anh biết.
Đại Ninh nói: "Tôi cũng muốn ăn."
Triệu Tự không nói thêm gì, anh ta không quá mức nhỏ mọn vậy. Hai ông bà đã được Triệu Bình cho ăn từ lâu, anh đưa một đôi chén đũa cho đại tiểu thư, nhìn về phía hai mẹ con Đỗ Điềm, nói mấy câu cảm ơn.
Đại Ninh chỉ nói thế thôi, cô mới không thèm đồ ăn nhà Triệu Tự, mục đích chủ yếu là đến theo dõi.
Đỗ Điềm mặc kệ Đại Ninh, nhẹ nhàng nở nụ cười ôn hòa.
"Anh Triệu Tự, cảm ơn anh đã đưa con thỏ nhỏ cho em, vất vả cho anh quá. Tối nay anh phải đi nơi phơi hạt kê đi? Nhà em làm dư một cây quạt hương bồ [3], anh dùng nó để đuổi muỗi đi."
Thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng rất có ích, Triệu Tự cảm ơn tấm lòng tốt của cô ấy.
Đỗ Điềm lại nói: "Anh Triệu Tự, nghe nói anh học tập rất tốt, anh..."
Đại Ninh cảm thấy không đúng liền nhanh chóng chọc Triệu An An.
Cô nhóc che lại bụng mình: "Anh cả, em đau bụng quá."
Triệu Tự vội kiểm tra xem em gái có chuyện gì không, bế cô bé đi ra ngoài phòng vệ sinh.
"Xin lỗi, tôi dẫn An An đi ra ngoài một lúc."
Chờ bọn họ rời đi, Đại Ninh làm mặt quỷ với Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm suýt nữa tươi cười không giữ được, Triệu Bình vẻ mặt mờ mịt như chìm vào sương mù. Đỗ Nguyệt Hương nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại sinh động của Đại Ninh, dường như rơi vào hồi ức nào đó.
Đại Ninh biết Đỗ Nguyệt Hương có vấn đề, nhưng cô không đến vì Đỗ Nguyệt Hương nên không thèm quan tâm đến bà ta.
Rất nhanh, Triệu Tự đã mang theo Triệu An An quay lại.
Triệu Tự nói: "Rất xin lỗi."
Đỗ Điềm nói: "Không sao đâu anh Triệu Tự, lão tiên sinh trong thôn trước kia từng dạy lớp văn hóa cho anh, em nghe nói còn có môn tiếng Anh, không biết anh có thể dạy..."
Đỗ Điềm sẽ nói tiếng Anh không tốt? Đại Ninh nhớ rõ Đỗ Điềm chính là một đứa học bá.
Đại Ninh tiếp tục dùng ngón tay chọc vào Triệu An An dưới bàn.
Vẻ mặt Triệu An An đưa đám, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, bụng của em còn đau."
Triệu Tự nhìn em gái.
Anh ta là người thông minh, liếc nhìn Đại Ninh một điệu bộ chả có chuyện gì liên quan đến mình, bình tĩnh bế em gái lên: "Xin lỗi, tôi lại không tiếp được một lúc."
Bên ngoài nhà xí.
Triệu Tự ngồi xổm xuống nói: "An An, nói thật cho anh nghe."
Biểu cảm anh nghiêm khắc, Triệu An An động động đầu ngón tay, thế nào cũng không chịu nói, cô bé đã hứa với đại tiểu thư rồi.
Triệu Tự nói: "Anh không thích những đứa trẻ con nói dối."
Triệu An An cuối cùng chịu không nổi nữa, oa lên một tiếng khóc mếu máo, ôm lấy cổ Triệu Tự: "Em không phải cố ý."
Đứa nhỏ thút tha thút thít, mọi chuyện đều khai ra hết.
Sắc mặt Triệu Tự càng ngày càng đen, tức giận đến muốn cười, KỶ ĐẠI NINH!
###
[3] Quạt hương bồ:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện