Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 47: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑭


trước sau

Advertisement

Vây là Tường Vi cứ như vậy trộm ở lại Bồng Lai, đối với Tường Vi mà nói, điều này thật sự là một thể nghiệm mới lạ. Bản thân giống như tiểu tức phụ phàm nhân giới ở sau lưng nam nhân nhà mình vụng trộm cùng nam nhân khác làm bậy vậy, khác biệt chính là mình cùng Huyền Thanh đều không có nam nhân hay nữ nhân, giống là ở chỗ mọi người đều phải lén lén lút lút.

Hách Uyển không có ở đây, cả Bồng Lai trên căn bản sẽ không ai đến rừng trúc. Cho dù có người muốn tới, cũng sẽ không trực tiếp xông vào giống như Hách Uyển.

Tường Vi và Đào Nhiên liền cùng nhau trôi qua một đoạn thời gian thập phần không thẹn không ngượng, cho đến khi thương thế Đào Nhiên tiến một bước trở nên ác liệt.

Chưởng môn Bồng Lai ngồi ở trước mặt Đào Nhiên, trên gương mặt ngay ngắn cứng ngắc đầy sầu khổ, "Sư đệ, khoảng thời gian này thấy đệ khí sắc không tệ, nguyên tưởng rằng thương thế đã chuyển biến tốt, không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới vẫn trở nên ác liệt." Đào Nhiên biểu tình thập phần dửng dưng nói: "Thương thế ta ta biết, chưởng môn không cần lo lắng."

Chưởng môn làm sao có thể không lo lắng, không nói Huyền Thanh là nhân tài xuất sắc nhất mấy ngàn năm qua của Bồng Lai, chỉ bằng vào quan hệ bọn họ là sư huynh đệ, chưởng môn cũng không khả năng không quan tâm. Hắn còn nhớ thời điểm Huyền Thanh mới nhập môn chỉ là một tiểu đậu đinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đầy vẻ nghiêm túc, mỗi lần thấy Huyền Thanh hắn liền buồn cười, sau đó sắc mặt Huyền Thanh liền càng ngày càng nghiêm túc.

Cho đến khi hắn trưởng thành, biểu tình nghiêm túc kia mới khớp một chút với khí chất của hắn.

Chưởng môn hoài cảm nói: "Sư đệ, ta cảm thấy hình như đệ gần đây thay đổi rồi."

Hm? Mình bại lộ rồi sao?

Đào Nhiên thầm nói mình không phải chỉ ở trước mặt Tường Vi và Hách Uyển hủy hình tượng thôi sao, sao mà chưởng môn cũng nhìn ra?

"Có thể đệ tự mình không có cảm giác, nhưng mà ta nhìn ra, ánh mắt đệ so với trước kia nhu hòa hơn nhiều." Chưởng môn thở dài nói: "Là bởi vì bị thương sao?"

Đào Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Trước kia một lòng nghĩ cầu đạo phi thăng, bây giờ sợ là không có cơ hội này nữa, ta cần gì phải tiếp tục ràng buộc bản thân?"

Nói cũng phải, chưởng môn nội tâm thương cảm, cơ hồ sắp rơi lệ. Tuy nói người tu luyện hẳn không quá xem trọng sinh tử, nhưng mà người không phải cỏ cây, hắn làm sao có thể đối với chuyện sư đệ chết không chút cảm giác nào?

Đào Nhiên cũng ưu sầu trong lòng, thương tổn này của hắn hệ thống đã nghiệm chứng qua, không trị hết. Vốn dĩ hắn cũng muốn lợi dụng thương tổn sớm một chút rời thế giới này, bất đắc dĩ Tường Vi nàng không ra bài theo lẽ thường, hai người vẫn là liên hệ quan hệ. Trong lòng Đào Nhiên liền không dễ chịu, hắn sợ sau khi mình đi, Tường Vi một người cô đơn.

Loại ý nghĩ này kỳ thực rất buồn cười, nhiều năm như vậy không có mình Tường Vi cũng qua được, một tu sĩ tu luyện nhiều năm như nàng rời khỏi người nào đó còn sợ không thể qua ngày sao? Nhưng mà Đào Nhiên chính là khó chịu, đây có lẽ là thứ duy nhất còn đọng lại từ những ngày làm nữ nhân trong lòng hắn.

Sau khi chưởng môn rời khỏi, Tường Vi đi ra, nàng ngồi ở bên cạnh Đào Nhiên tựa vào trên người hắn nói: "Hôm nay ngươi đột nhiên hộc máu, dọa ta sợ phát khiếp."

Đào Nhiên vốn dĩ muốn an ủi nàng, đến khóe miệng lại trở thành, "Hộc máu có cái gì đáng sợ, cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy người hộc máu."

"Bởi vì người hộc máu là ngươi a, nếu là người khác đừng nói hộc máu, có là chết cũng không liên quan ta." Tường Vi có chút rầu rĩ nói: "Những ngày qua ta ở Bồng Lai, mỗi ngày đều cùng ngươi song tu chữa thương, thương thế kia sao lại không tốt lên được chứ?"

"Một kích toàn lực của Vạn Hồn Phiên, ta lại không chút phòng bị nào, đã tổn thương tới căn bản, làm sao dễ dàng khỏi như vậy."

Tường Vi ngày ngày cùng Đào Nhiên song tu, đối tình huống của Đào Nhiên hiểu rõ vô cùng. Loại cảm giác này nói như thế nào đây, nàng thật vất vả tìm được người mình thích, vừa khéo đối phương hình như cũng không ghét mình, nguyên tưởng rằng tiếp theo chính là mỗi ngày triền miên chàng chàng thiếp thiếp, lại đột nhiên biết được đối phương thân mắc bệnh nan y không trị hết.

Tường Vi làm sao có thể không buồn bã, chỉ là nàng không biểu hiện ra mà thôi. Thân là trưởng lão Hợp Hoan Tông, một tu sĩ đã tu luyện mấy trăm năm, nàng nếu còn giống như nữ tử người phàm khóc sướt mướt như vậy thì thật mất thể diện. Nàng tựa vào trên bả vai Đào Nhiên, nội tâm thập phần mờ mịt, hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"

Đào Nhiên: "Hả?"

"Thương tổn của ngươi, ngươi muốn làm sao?" Tường Vi nói: "Ngươi có biện pháp gì không?"

Từ góc độ này của Đào Nhiên vừa vặn chỉ thấy đỉnh đầu Tường Vi, hắn không nhìn thấy biểu tình của Tường Vi, nghe ngữ khí Tường Vi coi như bình tĩnh, liền cho rằng nàng không phải đặc biệt lưu tâm. Đào Nhiên liền nói: "Sinh tử có mệnh, tu luyện nhiều năm ta đã sớm thông suốt."

"..." Tường Vi động một chút nói: "Cái gọi là tu luyện, không phải là cầu đạo trường sinh sao, ngươi sao không nghĩ cứu vãn một chút?"

Thành thật mà nói không nghĩ lắm...

Đào Nhiên lảng sang chuyện khác: "Chuyện này không có gì đáng nói, không bằng cô kể một chút chuyện lý thú ở Nam Hoang đi, chính đạo bên này rất nhàm chán."

Tường Vi đổi một tư thế, nội tâm phiền não, nàng nói: "Còn có tâm tư nghe kể chuyện, bộ dáng này của ngươi là đang tự cam sa đọa sao? Ngươi có nghĩ đến khi ngươi chết, đồ đệ ngươi làm sao bây giờ hay không?" Còn có ta thì sao?

"Có Bồng Lai ở đây, nó sẽ qua rất tốt." Đào Nhiên buồn cười nói: "Lời này của cô, cứ như bây giờ ta sốt ruột một chút, ta liền sẽ không sao vậy."

Tường Vi tức giận, nàng đứng lên nổi giận đùng đùng ra khỏi rừng trúc. Đào Nhiên ở phía sau kêu: "Cô đi đâu? Đừng để bị người phát hiện!"

Tường Vi không phải là Mẫu Đơn, nàng nếu đã có thể lặng lẽ lẻn vào Bồng Lai, tự nhiên cũng có thể đi mà không bị phát hiện. Nàng tìm tới Viêm Hoa Động, Hách Uyển còn ở bên trong chịu phạt.

Hách Uyển hôm nay tâm tình rất tốt, bởi vì nàng vừa rồi đột phá đến Kim Đan trung kỳ, cứ theo đà này nàng rất nhanh liền có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ ra ngoài gặp sư phụ.

Viêm Hoa Động sở dĩ gọi là Viêm Hoa Động, là bởi vì cái động này trước kia là một mỏ quặng hệ hỏa, đến nay bên trong vẫn vô cùng nóng bức. Tường Vi lặng lẽ lẻn vào, sau đó liền bị trận pháp ngăn cản. Trận pháp này kỳ thực nát vô cùng, nhưng mà Tường Vi cũng không dám phá, bởi vì trận pháp biến mất người Bồng Lai sẽ cảm giác được.

Tường Vi liền ở cửa hang nhìn vào trong, bên trong đỏ au một mảnh, trên vách động còn có kết tinh màu đỏ. Nhìn hồi lâu không thấy Hách Uyển, Tường Vi liền hướng về bên trong kêu: "Hách Uyển! Hách Uyển!"

Kêu nửa ngày, ngay ở thời điểm Tường Vi muốn buông tha, một đệ tử Bồng Lai hình dáng tiều tụy xuất hiện ở cửa hang, cách trận pháp nhìn Tường Vi, kỳ quái nói: "Y? Cô là ai, tại sao ta chưa từng thấy cô?"

Tường Vi thầm nghĩ không tốt, bị người phát hiện rồi, làm sao bây giờ, chẳng lẽ không thể không rời khỏi Bồng Lai rồi sao?

Đệ tử kia nhìn Tường Vi một hồi, bỗng nhiên cả kinh nói: "Cô là ma tu?"

Tường Vi lòng nghĩ có nên giết chết hắn hay không? Nhưng mà không được a, làm sao có thể giết chết người Bồng Lai? Huyền Thanh sẽ tức giận.

Ở thời điểm nàng còn đang xoắn xuýt, đệ tử kia bỗng nhiên nói: "Cô là của Hợp Hoan Tông?"

Tường Vi: "Ngươi làm sao biết?"

"Cô đến tìm Hách Uyển sư muội?"

Tường Vi: "Ngươi nghe rồi sao?"

"Đúng vậy." Đệ tử kia kích động mặt đỏ bừng nói: "Cô là Mẫu Đơn chưởng môn phái tới tìm Hách Uyển sư muội đúng không?"

Tường Vi: "???"

"Từ thái độ của cô là ta biết đáp án rồi." Đệ tử kích động nói: "Chuyện tình giữa chưởng môn quý phái và Hách Uyển sư muội ta đã nghe nói qua, ta rất cảm động. Người thật sự yêu nhau hẳn là không nên bị giới tính và môn phái ngăn trở, ta nguyện ý trợ giúp các người."

Tường Vi: "..." Người Bồng Lai có phải đầu óc đều có vấn đề?

Tuy rằng rất mờ mịt, nhưng mà Tường Vi vẫn nói: "Ngươi nói là ngươi nguyện ý để ta đi vào tìm Hách Uyển?"

"Không được đâu, trận pháp này ta mở không ra." Đệ tử thành thật nói.

Tường Vi: "..." Vậy ngươi lải nhải nửa ngày là vì cái gì?

Đệ tử mặt kích động nói: "Nhưng mà ta có thể giúp ngươi gọi Hách Uyển sư muội ra."

"Không cần nói nữa." Tường Vi nói: "Tuy ta không nhận thức ngươi, nhưng mà ta cảm ơn ngươi."

Đệ tử kia xoay người chạy vào, chỉ chốc lát sau Hách Uyển liền đi ra. Ở Viêm Hoa Động đã rất lâu, nhưng tinh thần Hách Uyển vẫn còn rất tốt. Thấy Tường Vi, Hách Uyển một trận kích động nhìn chung quanh nói: "Cô tới rồi? Sư phụ ta tới sao?"

"Không có." Tường Vi nói: "Ta tìm ngươi có chuyện."

Hách Uyển: "Sư phụ ta thế nào rồi? Hai người có thường xuyên song tu không? Thương tổn của sư phụ có tốt hơn hay không?"

"Chúng ta ngày ngày đều song tu..." Tường Vi: "Ta hôm nay tới tìm ngươi chính là vì thương tổn của hắn."

Hách Uyển đột nhiên an tĩnh lại, hỏi: "Sư phụ thương thế tăng thêm phải không?"

Tường Vi gật đầu một cái, "Ừ."

"Song tu cũng vô ích sao?" Hách Uyển lập tức liền hốc mắt ửng đỏ, "Sư phụ thương tổn không lành được sao?"

Tường Vi không nhìn được nhất là tiểu cô nương khóc sướt mướt, cách trận pháp nàng cũng không thể động thủ, nàng nói: "Ngươi có thể đi ra không?"

"Ta không ra được." Hách Uyển khóc lóc nói: "Chỉ có đột phá đến Nguyên Anh kỳ mới có thể ra ngoài."

Tường Vi chỉ có thể nói: "Ngươi trước đó từng nói, chưởng môn Bồng Lai từng chữa trị cho Huyền Thanh, hắn nói chỉ có cái gì mới có thể trị khỏi thương tổn của Huyền Thanh?"

"Phù Tang Mộc." Hách Uyển nói: "Chỉ có Phù Tang Mộc mới có thể trị, nhưng mà Phù Tang Mộc chỉ là đồ vật trong truyền thuyết, căn bản không tìm được."

Tường Vi không phải là Hách Uyển, thời điểm nàng ở Nam Hoang từng nghe nói không ít bí cảnh, những thứ bí cảnh này đều chưa có ai đi qua, bất quá nghe nói bên trong có không ít bảo vật trong truyền thuyết. Có thể truyền tin về để Mẫu Đơn lưu ý một chút, hỏi thăm xem bí cảnh nào có thể sẽ có Phù Tang Mộc.

Tường Vi nghĩ vậy, liền nói với Hách Uyển: "Ngươi không nên gấp gáp, Phù Tang Mộc chưa chắc đã không tìm được, ta và sư phụ ngươi sẽ tận lực tìm."

"Ừ." Hách Uyển nước mắt lưng tròng gật đầu.

Sau khi Tường Vi đi, Hách Uyển lau nước mắt vào trong động, trên đường gặp người đệ tử vừa rồi kia.

Người đệ tử kia thấy Hách Uyển đang khóc, liền nói: "Sư muội cần gì phải buồn, nàng chịu phái người đến xem muội, liền chứng tỏ trong lòng có muội. Muội hiện tại phải làm chính là chuyên tâm tu luyện, đợi đến khi đạt tới độ cao của sư phụ muội, ai còn có thể ngăn trở các người ở bên nhau?"

Hách Uyển: "???"

Tường Vi trở lại rừng trúc liền truyền tin cho Mẫu Đơn ở Nam Hoang, để cho nàng lưu ý tin tức Phù Tang Cổ Mộc.

Nàng trở lại bên cạnh Đào Nhiên, thấy Đào Nhiên thập phần nhàm chán nhìn sách. Nàng nói: "Gần đây cũng không nghe ngươi đánh đàn."

"Cô muốn nghe không?" Đào Nhiên lấy ra đàn cổ nói: "Muốn nghe, ta liền đàn cho nghe."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện