Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 30: Nữ nhà giàu chột dạ ⑨


trước sau

Advertisement

Tiểu Mỹ là thật không dám, bởi vì ký chủ thật sự tức giận thực quá đáng sợ. Thậm chí ngay cả mỹ nữ loli mãnh nam đều không thể hấp dẫn hắn, còn mặt lạnh như băng, phớt lờ nó không để ý tới, nó ghét lãnh bạo lực! Đặc biệt ghét!

Đào Nhiên quyết định tạm thời bỏ qua hệ thống, chỉ cần hệ thống về sau ngoan ngoãn, vậy thì bọn họ vẫn có thể tử tế ở chung.

Đào Nhiên cũng không phải thật sự không muốn hoàn thành nhiệm vụ, bất luận là vì trở về hay là vì tiền thưởng, hắn đều có lý do để đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ. Thời điểm xem tiểu thuyết thường xuyên có thể thấy nhân vật chính trong loại tiểu thuyết hệ thống này cùng hệ thống yêu nhau giết nhau, toàn tâm tư nghĩ muốn giết đối phương, cả ngày đề phòng đối phương.

Cảm giác mệt quá nga, đây không phải là phương thức Đào Nhiên thích. Hắn người này không thích tranh đấu, mọi người đều êm đẹp không tốt sao?

Đào Nhiên đôi lúc nghĩ, cảm thấy bản thân thực sự quá không có chí khí, hắn một chút cũng không nghĩ muốn giết hệ thống, cũng không muốn nghịch thiên cái gì đó. Ý tưởng của hắn rất đơn giản, dù sao ở trong cuộc sống thực tế bản thân vì một chút tiền lương ở công ty cũng phải bị lão bản chèn ép, công việc phải làm cũng không phải mình thích.

Hắn hiện tại làm nhiệm vụ cũng là vì tiền, so sánh mà nói nội dung công việc còn thú vị một chút, không phải khô khan. Không nói tăng trưởng kiến thức cái gì đó, ít ra cũng rất mới lạ. Cho nên hắn không muốn gây chuyện, cứ như vậy làm nhiệm vụ cũng rất tốt.

Aiz, đều là người bị hệ thống chọn trúng, tại sao hắn không tiền đồ như vậy. Không thể nổ rầm trời cũng không thể để tất cả mọi người vừa yêu vừa hận thì thôi đi, ngay cả tư tưởng cũng nhỏ nhoi như vậy.

Cho dù viết thành tiểu thuyết chắc cũng là cái loại chẳng ai thèm đọc?

Ngày hôm sau vừa rạng sáng Nguyễn Quân đã thức dậy, đương lúc nàng ăn mặc gọn gàng xuống lầu, Nguyễn thái thái đều thất kinh, kinh ngạc nói: "Quân Quân, dậy sớm như vậy làm gì?"

Nguyễn Quân tràn đầy ý chí chiến đấu nói: "Con đi làm."

"Ồ." Nguyễn thái thái gật gật đầu nói: "Ăn điểm tâm rồi đi."

"Không được, con muốn đến sớm một chút." Nguyễn Quân uống ly nước liền vội vàng ra cửa.

Nguyễn thái thái cười lắc đầu, "Đứa nhỏ này."

"Không đúng, đợi đã." Nguyễn thái thái đột nhiên nghĩ đến nói: "Nó không phải nói không muốn tiếp tục công tác ở Chu thị sao?"

Nguyễn Quân hiếm có tới sớm như vậy, mấy người đồng nghiệp nhìn thấy nàng, liền hỏi nàng: "Nguyễn Quân làm sao vậy? Ngày hôm qua tại sao không tới làm?"

Nguyễn Quân ngồi tại chỗ vừa mở máy vi tính vừa thuận miệng nói: "À, ngày hôm qua có hơi lên cơn sốt."

"Vậy à, tại sao không xin nghỉ thêm mấy ngày, bệnh khỏi chưa?"

Ánh mắt Nguyễn Quân luôn chăm chú nhìn hành lang bên ngoài cửa kiếng, mất tập trung trả lời: "Đều khỏi rồi, đã không sao, cảm ơn quan tâm."

Nguyễn Quân biết lúc này Chu Gia Diệc còn chưa tới, nàng chỉ là muốn nếu như có thể nhìn thấy Chu Gia Diệc tới công ty lúc nào, nàng cũng có thể làm chuẩn bị trước.

Ngày hôm qua sau khi đưa La Nhu về nhà, nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng lập ra một kế hoạch, thậm chí đã nghĩ xong lời thoại rồi. Bởi vì khẩn trương không ngủ được nàng còn nghĩ tới đủ loại khả năng phát sinh ngoài ý muốn, ví dụ như Chu Gia Diệc căn bản cũng không tới làm, hoặc là hắn mở họp cả ngày, hoặc là hắn bề bộn nhiều việc không có thời gian, hoặc là hắn căn bản không muốn nghe mình nói chuyện.

Sau đó nàng liền phát hiện, cho dù nàng nghĩ tới những khả năng phát sinh ngoài ý muốn này, nàng vẫn không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào.

Trong lúc nhất thời trở nên vô cùng ủ rũ, chẳng lẽ thật phải buông tha hắn như vậy sao? Thật không làm được. Vẫn là phải thử mới biết, Nguyễn Quân đứng dậy uống nước.

Vừa rồi suy nghĩ tốn thời gian hơi dài, lúc uống nước người trong công ty đã tới gần hết. Nguyễn Quân vừa quan sát dòng người, vừa nghĩ Chu Gia Diệc rốt cuộc lúc nào tới, nhận biết hắn cũng đã nhiều ngày, lại ngay cả thời gian hắn tới công ty cũng không biết, thật là quá không quan tâm hắn.

Bưng ly nước quay lại, sau lưng truyền tới từng trận thanh âm kiềm chế hít hơi. Nguyễn Quân quay đầu lại, liền thấy nam nhân kia khôi phục một thân nghiêm túc, đi đường kéo gió từ cửa lớn tiến vào. Mấy nhân viên trước đài lễ tân đều mặt đỏ lên, bộ dáng như sắp không xong rồi.

Thanh âm cảnh vật chung quanh toàn bộ như hư ảo, Nguyễn Quân chỉ thấy nam nhân kia sải bước đi về phía mình. Nàng có thể nhìn thấy sợi tóc hắn, độ cong khóe môi hắn, cùng với mùi nước hoa nam ngửi được trên người hắn.

Sau đó Chu Gia Diệc đi qua bên cạnh nàng, không chút ý định dừng lại.

Mấy tiểu thư lễ tân đều đang kêu rên, "Tại sao trước nay đều không nhìn ta một lần? Chẳng lẽ Chu tổng không thích nữ nhân sao?"

"Chắc vậy..."

"Người ta muốn đi sang Thái quá à."

Nguyễn Quân phục hồi tinh thần lại, chung quanh tựa như còn lưu lại mùi vị nào đó. Nàng xoay người nhìn về phía sau, đã sớm không còn bóng dáng người kia. Hắn quả nhiên còn đang tức giận, đều không muốn để ý bản thân, vậy mà nói hôm nay ở công ty công bố quan hệ hai người.

Trong lòng có chút phiền muộn, chút ít khó chịu. Loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái, cảm giác như vật nào đó rất trân quý đã từng thuộc về mình, nhưng mà tất cả mọi người đều không biết. Mất mát phiền muộn, đồng thời còn có cảm giác bỗng dưng kiêu ngạo.

Nguyễn Quân siết chặt cái ly trên tay, đây là một sự khởi đầu tốt không phải sao? Ít nhất hắn tới rồi, ít nhất nàng đã thấy hắn, cũng coi như hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch.

Đào Nhiên vừa ở trong lòng cùng hệ thống nói chuyện vừa đi đến phòng làm việc, sau khi vào thang máy, đột nhiên hệ thống nói: "Ký chủ, ngươi không phải đáp ứng người ta, sẽ đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Đào Nhiên cau mày nói: "Con mắt nào của người nhìn thấy ta không đàng hoàng làm nhiệm vụ?"

Hệ thống nước mắt lưng tròng nói: "Ngay vừa rồi, ngươi không để ý Nguyễn Quân chút nào."

"Hả?" Đào Nhiên cẩn thận nhớ lại, "Vừa rồi có gặp Nguyễn Quân sao?"

Tiểu Mỹ mặt gấu mờ mịt... Mặt mèo mờ mịt... Tóm lại là mờ mịt nói: "Ngươi không nhìn thấy Nguyễn Quân đứng ở một bên sao?"

Đào Nhiên nghiêm túc nói: "Sự thực là, ta thật sự không nhìn thấy."

Tiểu Mỹ đột nhiên xù lông, "Oa a a a! Ký chủ thị lực ngươi có vấn đề tại sao không nói sớm, Tiểu Mỹ có thể giúp ngươi trị liệu!"

Đào Nhiên khóe miệng co quắp, "Thị lực ngươi mới có vấn đề, còn không phải bởi vì ngươi lải nhải nói chuyện với ta, phân tán sự chú ý của ta, cho nên ta mới không chú ý tới Nguyễn Quân."

Tiểu Mỹ đụng đung hai móng, "Người ta còn tưởng ký chủ ngươi cố ý."

Đào Nhiên có chút khổ não, hắn đang nghĩ ngộ nhỡ Nguyễn Quân tức giận làm sao bây giờ. Nguyễn Quân vốn chính là bởi vì yêu Giang Giác mà không có được nên mới miễn cưỡng đáp ứng cùng mình giả lui tới, bản thân ngày hôm qua đem nàng ném ở trên đường một mình, hôm nay lại cao lãnh làm như không thấy nàng. Đổi lại là mình, nhất định cũng sẽ nổi giận,

Vạn nhất đem Nguyễn Quân giận ra chuyện, nàng càng nghĩ càng tức giận, trước thời hạn hắc hóa làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Đào Nhiên run một cái. Không được nhất định phải đi tìm Nguyễn Quân, muôn ngàn lần không thể để cho nàng chui vào ngõ cụt.

Đào Nhiên nói liền làm, lập tức đi xuống lầu tìm Nguyễn Quân.

Nguyễn Quân cũng đúng lúc muốn đi tìm Đào Nhiên, nàng cầm một miếng bánh ngọt tự mua. Thời điểm ăn đồ ngọt tâm tình cũng sẽ thay đổi, nàng hy vọng Đào Nhiên ăn xong sẽ có tâm tình tốt nghe nàng nói chuyện. Đang đi, đột nhiên nghe có người sau lưng kêu nàng.

Nguyễn Quân vừa quay đầu đã nhìn thấy Giang Giác đang chạy như bay về phía nàng, Nguyễn Quân liền có chút mờ mịt, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Giang Giác thắng gấp một cái dừng ở trước mặt Nguyễn Quân, mở một nụ cười thật to nói: "Tớ vừa rồi nhìn bóng lưng cảm thấy có chút giống cậu, không ngờ thật sự là cậu a."

Nguyễn Quân khó hiểu nói: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

"Tớ ở chỗ này làm việc a, A Nhu tối qua không nói với cậu sao?"

La Nhu tối hôm qua là muốn nói chuyện này, nhưng mà bị Nguyễn Quân than thở cắt đứt, sau đó nàng lại uống say, vì vậy Nguyễn Quân đến bây giờ vẫn không biết chuyện này. Nguyễn Quân: "Không có a, nàng không nói, hai cậu đều ở Chu thị làm việc sao?"

"Ừ, hôm nay chính thức nhậm chức." Giang Giác mặt hưng phấn nói: "Cậu thì sao? Cậu sao cũng ở nơi này?"

Nguyễn Quân: "Mình đi làm ở Chu thị đã gần nửa tháng."

"Ồ..." Giang Giác ồ một cái nói: "Thật có duyên phận, ba chúng ta bắt đầu từ cao trung chính là bạn học, hiện tại lại là đồng nghiệp, thật không phải duyên phận thông thường a."

Nguyễn Quân chỉ cảm thấy đây là nghiệt duyên, nàng cười khan nói: "Ha ha... Phải..."

Giang Giác nói: "Ngày hôm qua thật là cảm ơn cậu, A Nhu thật quá không nghe lời, rõ ràng không cho phép nàng ở bên ngoài uống rượu."

"Không sao." Nguyễn Quân nói: "Cậu ấy do mình gọi ra, mình có nghĩa vụ đưa người về nhà."

Giang Giác nói: "Nghe A Nhu nói cậu và vị hôn phu gây gổ? Tình huống thế nào rồi?"

"Bọn mình không có gây gổ..." Nguyễn Quân bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua mới tìm La Nhu nói chuyện, thời gian ngắn ngủi như vậy có thể có tiến triển gì?"

Giang Giác cả kinh nói: "Hắn cả tối qua đều không liên lạc cậu sao?"

Cái này có gì mà kinh ngạc...

Nguyễn Quân: "Không có."

"Trời ơi." Giang Giác lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tớ mà dám như vậy với A Nhu, A Nhu đoán chừng một tháng đều sẽ không để ý tớ, nghĩ thôi cũng thật đáng sợ."

Nội tâm Nguyễn Quân: Ngươi là đang tú ân ái đấy hả? Nhất định là thế.

Mới nhận việc hưng phấn cộng thêm gặp phải người quen, Giang Giác nói một cái liền thao thao bất tuyệt a. Chặn lại Nguyễn Quân nói thật lâu, Nguyễn Quân toàn tâm tư nghĩ muốn đi tìm Chu Gia Diệc, chỉ bất quá nhiều năm cùng Giang Giác ở chung với nhau thói quen làm cho nàng không cách nào trực tiếp cự tuyệt Giang Giác.

Giang Giác nói hồi lâu, nhìn thấy bánh ngọt trong tay Nguyễn Quân, liền nói: "Cái này là điểm tâm của cậu sao?"

Nguyễn Quân nói xạo: "Không phải, đây là... mình chuẩn bị chờ lát nữa hẵng ăn."

"Vậy cho tớ đi." Giang Giác nói.

Nguyễn Quân mờ mịt: "Hả?"

"Tớ còn chưa ăn điểm tâm đây, thật là đói a." Giang Giác nói xong liền đưa tay cầm đi bánh ngọt từ trên tay Nguyễn Quân, "Tớ ăn trước đây, chiều mua trả cậu nhé."

Nguyễn Quân: "Nhưng mà..."

Đã không còn kịp rồi, Giang Giác tốc độ thật nhanh mở túi ra cắn một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Làm sao vậy?"

"Không sao..." Ăn cũng ăn rồi, cũng không thể bảo phun ra.

Giang Giác cũng cảm thấy không sao, trong ấn tượng Nguyễn Quân hình như trước nay chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn. Hắn cắn mấy ngụm liền ăn được một nửa, cười nói: "Ăn ngon thật, cảm ơn cậu."

Nguyễn Quân: "Cậu vui là được rồi..."

Bước xuống lầu Đào Nhiên vừa vặn liền nhìn thấy màn này, đứa bé trai từ trong tay nữ hài nhận lấy bánh ngọt trái tim, cũng ăn ngay trước mặt. Trong quá trình ăn còn thi thoảng ngẩng đầu lên nói một câu ăn ngon, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc...

Một đêm không gặp rốt cuộc xảy ra cái gì? Hai người bọn họ cứ như vậy cùng một chỗ? La Nhu đâu?

"Tiểu Mỹ." Đào Nhiên nói: "Nhiệm vụ của ta là cái gì?"

Hệ thống Tiểu Mỹ: "Nhiệm vụ ký chủ là cảm hóa nữ phụ ác độc, bảo vệ an toàn cho tài sản sinh mạng của quần chúng nhân dân."

Đào Nhiên ở trong lòng đem nhiệm vụ lý giải mấy lần, nói: "Nói cách khác chỉ cần nữ phụ không hắc hóa, sẽ không làm động tác nguy hiểm gì, như vậy nàng cuối cùng cùng ai cùng một chỗ, nam nữ chính có thể cùng một chỗ hay không đều không quan trọng đúng không?"

Tiểu Mỹ: "Ph... Phải."

Đào Nhiên: "Vậy nếu nữ phụ ác độc cuối cùng cùng nam chính cùng một chỗ, nàng cầu được ước thấy, có phải cũng sẽ không hắc hóa?"

Tiểu Mỹ: "Ph... Phải."

"Ta cảm thấy nhiệm vụ của ta đã hoàn thành." Đào Nhiên thần sắc phức tạp nói: "Tuy rằng ta không biết ngày hôm qua xảy ra cái gì, hai người bọn họ là làm sao tới một chỗ, bất quá đây cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ. Ta chúc phúc bọn họ, với lại, ta không cần phụ trách hạnh phúc của nữ chính đúng không?"

Tiểu Mỹ đã thừ ra, "Không cần, nhiệm vụ của ký chủ chỉ phụ trách nữ phụ ác độc."

"Ờ." Đào Nhiên nói: "Vậy ta còn cần tiếp tục ngây ngô ở thế giới này làm gì? Ta có thể trước thời hạn tiến vào thế giới kế tiếp không?"

Tiểu Mỹ mặt gấu mờ mịt nói: "A đợi đã, ta tới kiểm tra một chút, luôn cảm thấy chỗ nào có vấn đề."

Tiểu Mỹ còn đang vùi đầu kiểm tra, bên kia Nguyễn Quân có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại cùng Đào Nhiên đối mặt.

Đào Nhiên bình tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng Nguyễn Quân đủ loại mờ mịt, Giang Giác siêu cấp vô não hô to: "Aiz, đây không phải là lão Chu sao, anh cũng đi làm ở chỗ này à?"

Đào Nhiên gật đầu, "Đúng vậy."

Giang Giác nói: "Anh thật quá không biết suy nghĩ, lại ức hiếp Nguyễn Quân. Anh phải cẩn thận một chút nga, đừng để tôi biết anh ức hiếp Nguyễn Quân, tôi sẽ không bỏ qua anh đâu."

Đào Nhiên gật đầu, "Cậu yên tâm tôi tuyệt sẽ không lại ức hiếp Nguyễn Quân nữa, tôi bây giờ không có quan hệ gì với nàng không phải sao."

Giang Giác: "... Là ý gì?"

Nguyễn Quân đã sắp hộc máu, nàng nghĩ bịt miệng Giang Giác lại, lại nghĩ bịt kín mắt mọi người lại. Cuối cùng nàng đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Gia Diệc, tôi..."

"Không cần nói gì hết, tôi đều hiểu." Đào Nhiên nhìn Nguyễn Quân lại nhìn Giang Giác, ngữ khí đìu hiu nói: "Hai người có thể cùng một chỗ trong lòng tôi rất vui vẻ yên tâm, Giang Giác cậu phải đối tốt với cô ấy, thật ra cô ấy thích cậu rất lâu rồi."

Giang Giác: "???"

"Không phải a..." Nguyễn Quân lòng mệt tâm mỏi, "Anh nghe tôi giải thích."

Đào Nhiên xoay người rời khỏi, nhiệm vụ lần này thật hoàn thành vô cùng kỳ diệu, hắn cảm giác mình cái gì cũng không có làm, nhiệm vụ liền tự mình hoàn thành. Tuy rằng cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, nhưng mà có thể ung dung hoàn thành nhiệm vụ như vậy hắn vẫn rất thỏa mãn.

Nguyễn Quân sắp điên rồi, nàng xông tới trước mặt toàn quần chúng công ty túm chặt cánh tay Đào Nhiên, hô to: "Anh đứng lại!"

Đào Nhiên xoay người quay đầu.

Tất cả mọi người đem đầu chuyển hướng bọn họ, mẹ ôi, dám gầm thét CEO.

Nguyễn Quân nói: "Anh nghe tôi giải thích."

Tất cả mọi người vểnh tai, ý? Hình như có bát quái.

Đào Nhiên nói: "Cô không cần giải thích, mỗi người đều có quyền theo đuổi chân ái, tôi chúc phúc hai người."

Tất cả mọi người: A... Hình như có vẻ rất kinh bạo...

Nguyễn Quân mặt xoắt xuýt nói: "Anh có thể nghe tôi nói xong hay không? Chuyện không phải như anh nghĩ."

Đào Nhiên cảm thấy Nguyễn Quân khả năng có chút ngại ngùng, dẫu sao ngày hôm qua hai người còn có ước định, hắn nói: "Cô không cần giải thích, tôi đều hiểu mà, ước định của chúng ta ngày hôm qua có thể hủy bỏ."

Nội tâm tất cả mọi người: Uớc định gì?

"Không thể hủy bỏ!" Nguyễn Quân gấp rút không biết bây giờ làm sao mới phải, nàng nói: "Tôi thật sự chỉ là vừa vặn đụng phải Giang Giác, nói mấy câu mà thôi, anh đừng hiểu lầm."

Đào Nhiên: "Tôi cảm thấy cô không cần giải thích với tôi, thật, cô chỉ cần giải thích rõ với La Nhu là được."

Aiz u, óc tên này có cái hố, sầu chết người!

Nguyễn Quân gấp rút xoay vòng vòng, hết lần này tới lần khác Giang Giác vẫn mặt mày u mê đứng ở một bên xem cuộc vui, cũng không biết đi lên giúp mình một tay.

Mắt thấy Chu Gia Diệc lại phải nói ra một đống hiểu cái gì đó chúc phúc cái gì đó, Nguyễn Quân không còn cách nào khác nhón chân một cái, đưa tay kéo cổ Đào Nhiên xuống một cái. Giữa ban ngày ban mặt nắng chói sáng ngời, nàng liền đích thân hôn lên cái miệng kia của CEO Chu thị.

Trong lúc nhất thời toàn trường một mảnh an tĩnh, thanh âm gió thổi qua khe cửa cũng có thể nghe rõ ràng.

Nguyễn Quân dùng sức hôn Đào Nhiên, cảm thụ đôi môi mềm mại của người kia. Môi hắn mềm nhũn, còn rất dẻo, không khớp chút nào với bộ dáng nghiêm túc ngày thường của hắn. Giờ khắc này nàng nghĩ rõ rồi, nàng đúng là thích Chu Gia Diệc, không chỉ bởi vì xương quai xanh của đối phương.

Nàng muốn cùng người này cùng một chỗ, cái ý nghĩ này chưa từng mãnh liệt như vậy.

Một tiểu thư lễ tân bùm một cái ngã xuống, một người khác cũng lảo đảo muốn ngã, còn lại một người ở trong lòng điên cuồng kêu gào: "A a a!!! Nàng làm chuyện ta luôn luôn muốn làm!"

Đào Nhiên bị Nguyễn Quân bá đạo hôn như vậy, đầu óc nhất thời không cong qua kịp. Nguyễn Quân hung thần ác sát hôn một cái, thật lâu mới tách ra. Nàng bắt đầu dùng sức thở hổn hển, Đào Nhiên lui về sau một bước.

Nguyễn Quân trợn mắt nhìn hắn nói: "Hiện tại anh biết rồi chứ gì, em và hắn không có gì cả, em thích anh thích anh thích anh!"

Đào Nhiên đưa tay sờ môi một cái, có chút đau, có phải là trầy da?

Nguyễn Quân thấy hắn không nói lời nào, càng hung ác nói: "Anh không phải bảo hôm nay muốn công bố quan hệ của hai chúng ta sao, anh công bố a!"

Đào Nhiên có chút đờ đẫn nói: "Ợ... Còn cần thiết sao?"

Nguyễn Quân bước mấy bước đứng bên cạnh Đào Nhiên, kéo cánh tay tựa vào trên người hắn nói: "Có, em nói có là có."

"Vậy cũng được." Đào Nhiên đầu óc còn chưa rõ lắm, hắn nhìn mọi người có mặt nói: "Vị này là thiên kim tập đoàn Nguyễn thị tên Nguyễn Quân, là bạn gái tôi."

"A ~~~ "

Nữ nhân từng thầm mến Chu Gia Diệc trong toàn công ty đều tan nát cõi lòng, hóa ra Chu tổng không phải không thích nữ nhân, hắn chỉ là thích style này a.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện