Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 49: THÌ RA EM GIẤU BẠN TRAI TRONG NHÀ


trước sau

Advertisement

“Vậy thì hắn muốn nói với chúng ta cái gì?” Lục Á Minh nhìn xung quanh, trầm ngâm hỏi một câu.

Tô Nhiên Nhiên đăm chiêu nhìn cái từ đơn đó hồi lâu, đột nhiên cao giọng nói: “Đoạn video đó, xem lại đoạn video của Trâu Sinh một lần nữa.”

Vì vậy, mọi người lần thứ hai ngồi quanh phòng họp, trên màn hình là đoạn video giả tự sát của Trâu Sinh.

Lần này, bọn họ không chỉ tập trung lực chú ý lên người nạn nhân nữa mà không hề bỏ qua bất kỳ chi tiết hay bối cảnh nào cả, cuối cùng cũng có một người hét lên: “Thật sự có chữ viết kìa! Ở trên bức tường sau lưng anh ta đấy.”

Lục Á Minh vội vàng dừng hình ảnh ấy lại, sau khi giảm tốc độ khung hình thì có thể thấy rõ sau khi Trâu Sinh quay xong video rồi đứng lên, ngay lúc hắn chạm vào cơ quan kia thì bức tường trắng đằng sau hiện lên một từ đơn: Envy.

Từ đơn ấy đại diện cho sự đố kỵ, cũng xuất phát từ Thất Tông Tội.

Mà khi cảnh sát đến hiện trường vụ án thì không thấy từ đơn này trên tường, điều này nói lên rằng hung thủ đã cố ý lau nó đi: Nếu ám chỉ quá mức rõ ràng thì sẽ không còn thú vị nữa.

Mọi người trầm mặc một lần nữa, tận cho đến khi đoạn video vang lên tiếng “rè rè”, màn hình lại trở thành màu đen.

Lục Á Minh siết chặt tay, trên cổ nổi đầy gân xanh. Ngay cả người cảnh sát hình sự đã có nhiều năm kinh nghiệm cũng cúi đầu, sắc mặt không mấy đẹp, bọn họ đều hiểu rằng: Hung thủ đang khiêu khích bọn họ.

Chu Mộ Hàm bởi vì hư danh mà chấp chận được đàn ông có vợ bao nuôi, vì thế tương ứng với sự tham lam; Trâu Sinh bởi vì yêu mà không được, tình nguyện phá huỷ người mình yêu, vì thế tương ứng với sự đố kỵ.

Rất rõ ràng, tên hung thủ bắt chước thủ pháp giết người theo Thất Tông Tội. Bởi vì mọi người không phát hiện được gợi ý trước đó nên hắn cảm thấy rất thất vọng, vì thế mới thả thi thể của Chu Mộ Hàm ra, gợi ý lần này càng rõ ràng hơn cứ như đang cười nhạo bọn họ bất tài vậy.

Cuối cùng, Tô Nhiên Nhiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng trong phòng: “Tuy thi thể của Chu Mộ Hàm bị hung thủ cố tình che giấu rất nhiều manh mối, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất nếu muốn xử lý thi thể đến trình độ này thì đòi hỏi phải có không gian và trang thiết bị chuyên nghiệp, tên hung thủ này cực kỳ quen thuộc với các thiết bị vật lý và cũng có điều kiện để lấy được. Hơn nữa, hắn có một nơi riêng biệt để xử lý thi thể, đó không phải là tiểu khu thuộc loại hình đông đúc, bởi vì là một cỗ thi thể thì cho dù che giấu thế nào cũng vẫn sẽ có mùi hôi thối. Hoặc là một ngôi nhà biệt lập cao cấp, hoặc là một nhà trệt trong ngôi làng ở thành phố.” Mà kết hợp với đặc điểm của Hàn Sâm thì cái trước có khả năng cao hơn một chút.

Lục Á Minh gật đầu, nói tiếp: “Còn nữa, nếu hắn để chúng ta phát hiện trình tự giết người của hắn, vậy thì nó nói lên rằng đây là một sự báo trước, vẫn còn thiếu phàm ăn, dâm dục, kiêu căng, giận dữ và tham lam trong Thất Tông Tội, mục tiêu tiếp theo của hắn chắc chắn là một trong những tội này.” Ông siết chặt tay đập lên mặt bàn, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu hắn muốn chơi, vậy thì chúng ta cùng chơi với hắn, tôi làm cảnh sát đã nhiều năm như vậy, tôi không tin quỷ không tin thần mà chỉ tin một câu, đó chính là tà không thể thắng chính được, cho dù là kẻ thù xảo quyệt thì cũng không trốn được sự trừng trị của pháp luật.”

Lời nói đầy khí phách này làm tất cả cảm xúc u ám của mọi người tại hiện trường trở thành hư không, thế là ý chí chiến đấu của mọi người lần nữa bừng cháy lên.

Lục Á Minh sắp xếp công việc cho từng người, sau đó nói với Tô Nhiên Nhiên: “Cháu đi với chú đến Á Cảnh một chuyến, mục tiêu tiếp theo của hung thủ nhất định ở đó, chúng ta đi hỏi thăm Tần Mộ xem, xem cậu ấy có thể nghĩ ra manh mối gì hay không.”

Tô Nhiên Nhiên gật đầu, dù sao chuyện của Hàn Sâm thì chỉ có hai người bọn họ là biết chuyện, hơn nữa Tần Mộ cũng rất tin tưởng cô, vì thế đối với vụ án này, cô không chỉ đảm nhận vai trò là pháp y mà còn cần làm nhiều hơn thế nữa.

Trong văn phòng Tổng giám đốc của Á Cảnh, Tần Mộ dựa vào ghế điều hành, đôi tay của anh ấy đặt trên đùi, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ nặng nề, khoé miệng lộ ra một nỗi bi thương.

Chu Mộ Hàm thật sự đã chết, hơn nữa còn chết rất khủng khiếp, đây là người phụ nữ thứ hai đã chết vì anh. Đến tột cùng là khi nào Hàn Sâm mới có thể thu tay đây, cơn ác mộng này có thể có một ngày kết thúc hay không?

Anh ấy nhìn về phía hai người đối diện, cuối cùng lại thở dài một hơi, sau đó cúi đầu xoa ấn đường và nói: “Cảm ơn hai người đã nói tin này cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho gia đình của Chu Mộ Hàm, nếu còn cần phối hợp gì thì tôi sẽ cố gắng hợp tác.”

Biểu cảm của Lục Á Minh thả lỏng, hỏi: “Về thân phận của Hàn Sâm, Tần tổng có nghĩ đến manh mối mới nào không?”

Tần Mộ gật đầu: “Về chuyện này, tôi đang nghĩ tới tìm hai người đây. Hôm qua tôi có ghé sang cửa hàng 4S, nhân viên bảo trì nói với tôi là cửa xe của tôi không có dấu vết bị cạy, nói cách khác, người có thể phá hư phanh xe của tôi thì hẳn là người có cơ hội lấy chìa khoá xe của tôi.”

“Vậy những người đó sẽ là những người nào?” Tô Nhiên Nhiên không thể không hỏi.

Tần Mộ đứng lên, tay trái đút vào túi quần, tay phải mở rèm cửa hành lang lên và nói: “Tổng quản lý Trần Nhiên, có đôi khi tài xế của tôi vắng mặt thì tôi sẽ để anh ta lái xe tới đón.”

Anh ấy chỉ vào một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam ngồi trong văn phòng đối diện, và nói: “Chính là anh ta. Đã tới Á Cảnh khoảng 2 năm rồi, bảo rằng bố mẹ đều ở nước ngoài, là một người thông minh lại có chí tiến thủ, khi làm việc trong bộ phận Marketing thì giành được rất nhiều mối làm ăn lớn nên tôi mới điều anh ta lên làm Tổng quản lý để phụ trách việc xã giao của bộ phận. Nhưng anh ta làm người rất khiêm tốn, cũng không cố tình leo lên các mối quan hệ, tôi không thân với anh ta cho lắm, nếu không phải bởi vì chuyện này thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến anh ta đâu.”

Tô Nhiên Nhiên nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy, quả nhiên thấy một người đàn ông phong độ ở đối diện, dáng vẻ rất xuất chúng, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng cho thấy là người có giáo dục. Lại liên hệ với những miêu tả của Tần Mộ về Hàn Sâm thì đúng thật có vài phần tương tự.

“Nhưng mà……” Tô Nhiên Nhiên quay đầu lại và nói: “Cái manh mối chìa khoá xe này quá mức rõ ràng rồi, nếu là Hàn Sâm làm thì không có khả năng sẽ để lại một lỗ hổng lớn làm bại lộ bản thân hắn như vậy.”

Lục Á Minh nhịn không được mà cười khẩy: “Có lẽ đây đúng là chỗ cao tay của hắn, càng rõ ràng thì chúng ta mới càng không hoài nghi đến hắn.”

Tần Mộ cười khổ: “Vì thế nên tôi cũng không quá xác định lắm, chỉ có thể nói manh mối này cho mọi người thôi, để mọi người đi kiểm chứng lại.”

Lục Á Minh gật đầu, lại nhớ đến mục đích tới hôm nay: “Về mục tiêu kế tiếp của Hàn Sâm, chúng tôi đoán nó sẽ tương ứng với một trong những Thất Tông Tội: Phàm ăn, dâm dục, kiêu căng, giận dữ và tham lam. Anh Tần nghĩ lại xem gần đây trong công ty có xảy ra chuyện gì hay không, hay là có ai phù hợp với những miêu tả đó không?”

Tần Mộ cau mày, anh ấy không thường xuyên ở công ty, nên thậm chí không quen thuộc với nhiều nhân viên cho lắm, vì vậy anh ấy mới gọi cho thư ký Sammi của mình: Các vấn đề nhân sự trong công ty đều do cô ta xử lý.

Sammi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy mấy từ này thì cũng không hiểu ra sao, sau nhiều lần dò hỏi của Lục Á Minh thì rốt cuộc cũng nhớ trước đó không lâu có xảy ra một chuyện.

Khoảng nửa tháng trước, trưởng phòng Nhân sự Vương Văn Khuê bị một nữ nhân viên cấp dưới khiếu nại quấy rối tình dục, nhưng sau khi cảnh sát điều tra thì cho rằng không đủ bằng chứng nên không có lập hồ sơ. Vì thế nữ nhân viên đó cực kỳ bất mãn, thậm chí còn đăng một bài đăng nặc danh lên mạng, cuối cùng công ty chỉ đành điều nữ nhân viên kia sang một bộ phận khác, nhưng còn Vương Văn Khuê, ngoại trừ mấy tin tức màu hồng bị nhiều người phê bình thì chức vị không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Tô Nhiên Nhiên và Lục Á Minh nhìn nhau: Dâm dục, vừa lúc xếp sau đố kỵ.

Vì thế, bọn hò thăm dò thêm nhiều chi tiết nữa, sau khi xác nhận tên Vương Văn Khuê là người được chọn phù hợp nhất với mục tiêu thì mới chào tạm biệt Tần Mộ rồi rời đi.

Hai người đi đến hành lang, Tô Nhiên Nhiên lại nhìn văn phòng Tổng quản lý cách đó không xa, nhịn không được liền hỏi: “Có cần gọi tên Trần Nhiên đó đến thẩm vấn không ạ?”

Lục Á Minh lắc đầu: “Tạm thời đừng rút dây động rừng, chú chuẩn bị sắp xếp tổ viên vào Á Cảnh nằm vùng để thăm dò, cũng bí mật bảo vệ Vương Văn Khuê luôn. Bây giờ chúng ta phải kiên nhẫn hơn hắn , nếu Hàn Sâm đã đưa gợi ý rồi thì nhất định sẽ không nhịn được mà xuống tay, chúng ta chỉ cần thả lưới rồi chờ hắn nhảy vào là được.”

Lục Á Minh nghĩ đến đây thì đột nhiên dừng bước và nói với Tô Nhiên Nhiên: “Cháu đến trước thang máy chờ chú đi, chú đi thảo luận vấn đề này với Tần Mộ cái.”

Tô Nhiên Nhiên gật đầu, mới vừa đi được vài bước thì liền nhìn thấy Tần Duyệt đứng dựa vào tường ở cuối hành lang, mũi chân chỉa xuống đất, anh đang nghiêng đầu nhìn cô đăm đăm.

Cô cúi đầu định trực tiếp vòng qua anh, ai dè Tần Duyệt bị hành động này làm tức giận, vì thế anh giữ lấy cánh tay của cô rồi ép cô nhìn về phía anh, sau đó nhếch miệng nói: “Sao mới vừa xuống giường mà đã muốn giả vờ không quen biết anh rồi.”

Tô Nhiên Nhiên lườm anh một cái, lạnh lùng hất tay của anh ra: “Em đang chấp hành công vụ đấy!”

Ánh mắt của Tần Duyệt tối sầm, kéo cô vào trong lồng ngực, cắn răng nói: “Vậy em định khi nào thì giải quyết vấn đề riêng của chúng ta đây.”

Tô Nhiên Nhiên bị anh áp bức không chịu được nữa, chỉ đành xụ mặt tránh thoát ra bên ngoài, lúc này lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ phía sau truyền tới: “Tần Duyệt, cậu muốn làm gì đấy?”

Lục Á Minh mới đi từ trong văn phòng của Tần Mộ ra thì liền thấy một màn này, ấn tượng của ông đối với Tần Duyệt chỉ dừng lại ở hình ảnh anh chàng công tử ngạo mạn và bướng bỉnh, bây giờ thấy anh thế nhưng dám dây dưa đến chỗ Tô Nhiên Nhiên thì liền tức giận đi tới, sau đó kẹp chặt cổ tay của anh và lạnh lùng nói: “Anh Tần này, anh quấy rầy nhân viên công vụ ở ngay đại sảnh đông người, anh không sợ tôi sẽ bắt anh lần nữa sao.”

Tần Duyệt bực mình liếc mắt nhìn ông: “Chuyện của tôi với cô ấy còn chưa tới lượt ông can thiệp.”

Lục Á Minh lạnh lùng trừng mắt lại anh, cũng không biết sao Tô Nhiên Nhiên luôn theo khuôn phép lại trêu chọc đến loại người này cơ chứ, vì thế ông ấy bước đến trước mặt để bảo vệ cô, tiếp tục cảnh cáo: “Mặc kệ anh có ý đồ gì thì Tô chủ kiểm cũng là người có bạn trai rồi, tốt nhất anh nên một vừa hai phải thôi đấy.”

Vừa nói xong câu này thì ông lập tức nghe thấy hai giọng nói đồng thời vang lên: “Cháu/Cô ấy có bạn trai hồi nào?”

Lục Á Minh quay đầu thấy Tô Nhiên Nhiên khó hiểu nhìn ông thì ông cũng lập tức như chết lặng, vì thế liền cẩn thận nhắc nhở: “Thì cái người ở nhà của cháu đó…….Kêu bọn chú bỏ phiếu dùm đó.”

Giờ phút này Tô Nhiên Nhiên cực kỳ muốn ôm trán (1), năng lực ảo tưởng của Lục đội cũng mạnh quá chứ, cô nói mình có bạn trai khi nào chứ.

Còn Tần Duyệt thì đứng cười, ý vị sâu xa nhìn cô: “Ồ……Thì ra em còn giấu bạn trai trong nhà sao.”

Tô Nhiên Nhiên giận dữ lườm anh, ý bảo anh đừng gây rối thêm nữa, sau đó thì nói với Lục Á Minh: “Lục đội, chú vào thang máy trước đi. Cháu có thể tự giải quyết, lát nữa cháu sẽ xuống ngay.”

Lục Á Minh bị hai người làm cho chả hiểu thế nào, nhưng ông nghĩ Tô Nhiên Nhiên là người luôn bình tĩnh thấu đáo thì chắc cô biết nên giải quyết thế nào, vì thế ông cảnh giác nhìn Tần Duyệt và nói: “Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho chú.”

Lục Á Minh vừa mới đi thì Tần Duyệt không có ý tốt mà nhích lại gần: “Bạn trai ở trong nhà sao…….Là chuyện thế nào đây?”

Tô Nhiên Nhiên thở dài, thấy có nhiều người nhìn sang bên này, vì thế kéo anh tới chỗ cầu thang và nói: “Rốt cuộc anh cứ quấn lấy em là muốn sao đây, ngày hôm chúng ta cũng chẳng có làm gì, cho dù có làm thì cũng chả nói lên điều gì cả.”

Tần Duyệt sắp bị cô chọc tức điên đi được, lời kịch này hình như phải là do anh nói mới đúng chứ.

Mỗi lần anh cho rằng quan hệ của hai người có tiến triển thì đều bị cô nhẹ nhàng đẩy về lại chỗ cũ, điều này làm cho anh thật sự không thể chịu được, vì thế mạnh mẽ đè cô lên tường rồi dán sát vào mặt cô mà nói: “Anh không tin em không có cảm giác gì với anh.”

Tô Nhiên Nhiên bị hơi thở của anh làm hoảng hốt, bèn quay đầu lại và nói: “Không có chính là không có!”

Tần Duyệt nắm lấy cằm cô, dữ tợn nói: “Anh không tin!”

Anh chẳng phải thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, cũng không đến mức mà ngay cả một người phụ nữ có cảm giác với anh hay không mà cũng không biết.

Tô Nhiên Nhiên lại biến sắc, duỗi tay che miệng của anh lại, dùng khẩu hình nói: “Có người!”

Trong lòng Tần Duyệt chấn động, sau khi hai người trở nên yên lặng thì quả nhiên có thể nghe thấy tiếng hít thở như có như không ở bên ngoài cánh cửa kia……


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện