Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 39: ĐỨA BÉ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ THÌ SẼ CÓ KẸO ĂN


trước sau

Advertisement

“Giường này lớn lắm mà.”

Người nọ chôn người trong chăn, sau khi mặt dày vô sỉ nói ra mấy câu này xong thì không có động tĩnh gì nữa, ngủ y như chết vậy.

Tô Nhiên Nhiên cau mày nắm ống tay áo, xem ra anh đã hạ quyết tâm ăn vạ trên giường cô cho bằng được rồi, người này mà bắt đầu chơi xấu thì ai cũng không làm gì được.

Nhưng cô lại không thể đi vào phòng ngủ của anh, nếu lỡ ngày mai để Tô Lâm Đình nhìn thấy được thì chỉ sợ đá đít anh đi ngay tại chỗ.

Cô vừa suy ngẫm vừa nhìn lên giường, anh còn tốt bụng chừa hơn nửa giường lại cho cô nữa chứ.

Tô Nhiên Nhiên chưa bao giờ là người ngại ngùng làm ra vẻ cả, vì thế chỉ sau một lúc suy nghĩ thì liền đến tủ quần áo ôm cái chăn ra rồi trực tiếp nằm lên trên giường.

Cảm giác tấm nệm bên cạnh lõm xuống, mùi sữa tắm quen thuộc trên người cô bay tới làm Tần Duyệt trong bóng tối trợn tròn mắt, sống lưng xoay về bên kia lập tức cứng ngắc.

Tô Nhiên Nhiên không tắt đèn, ánh đèn sáng chói chiếu thẳng lên mặt cô làm cô cảm thấy nóng nảy. Cô biết Tần Duyệt chắc chắn chưa ngủ, vì thế trở mình lại và hỏi: “Mấy ngày nay anh đều đi uống rượu sao?”

Cái chăn mày lam hơi chuyển động, từ bên trong truyền ra giọng mũi nặng: “Ừ.”

Giọng nói này nghe như một con thú nhỏ bị thương làm Tô Nhiên Nhiên vô thức cảm thấy thương xót, vì thế thử hỏi: “Là bởi vì hôm đó tôi từ chối anh sao?”

Miệng vết thương vất vả lắm mới khâu lại được thì lại bị cô xé toạc ra lần nữa, Tần Duyệt cảm thấy buồn bực đến đau cả ngực, rầu rĩ nói: “Em không thể bớt nói mấy câu được sao?”

Tô Nhiên Nhiên lấy tay gối đầu, định xoa dịu mối quan hệ của hai người, “Tôi thấy hai chúng ta bây giờ khá tốt, anh xem đi, anh vốn dĩ không thiếu bạn gái, hơn nữa nghiên cứu chỉ ra rằng ngoại trừ gia đình thì bạn bè chính là mối quan hệ ổn định và lâu dài nhất, cho nên tôi cảm thấy bạn bè chính là mối quan hệ phù hợp nhất với hai chúng ta……..”

Tần Duyệt nghe cả chuỗi phân tích hợp lý bên tai thì bực mình đến nghiến răng: Cô gái này cũng tàn nhẫn ghê gớm, trước tiên thì lấy dao nghiền nát trái tim anh, sau đó lại chỉ vào mảnh vỡ đó mà phân tích rằng đây mới là phương án khâu lại tốt nhất.

Đúng là bà nội nó giết người không thấy máu mà, anh không kiềm được nữa mà chui ra khỏi chăn, cắn răng ngắt lời: “Im miệng!”

Tô Nhiên Nhiên bị cơn giận bất chợt của anh làm giật mình, suy nghĩ một lát rồi lại chống người lên rướn lại gần: “Anh thật sự đau lòng sao?”

Tần Duyệt bị cô hỏi đến cả bụng ấm ức, chẳng lẽ anh nhìn giống như đang diễn trò sao?

Tô Nhiên Nhiên mím môi suy nghĩ, rồi lại cẩn thận hỏi: “Vậy sau này anh có còn hát cho tôi nghe nữa không?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo làn gió âm tươi mát thổi lên trên cổ của anh làm Tần Duyệt cảm thấy cả người mễm nhũn, sau đó lại tự dặn lòng không thể bị cô dỗ dành hai cái thì liền mềm lòng thoả hiệp được, ai muốn làm bạn bè với cô chứ, vì thế anh lại che đầu tiếp tục giận dỗi.

Tô Nhiên Nhiên hơi mất mát, ngón tay véo nếp gấp của tấm khăn trải giường giữa hai người, rồi nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, tôi không ghét anh hôn tôi.”

Tần Duyệt đột nhiên giật mình, cả người như hồi sinh, sau đó xoay người nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Em nói gì cơ?”

Tô Nhiên Nhiên bị anh nhìn đến xấu hổ, cả người co lại, nói: “Tôi nói tôi không ghét…….”

Những chữ sau bị anh mạnh mẽ chặn lại trong miệng, Tần Duyệt xoay người đè lên người cô rồi điên cuồng hôn lên môi cô, tận đến lúc anh gặm cắn môi cô đến sưng đỏ và không thể thở nổi thì anh mới buông cô ra, trán tựa trán rồi thở hổn hển nói: “Không ghét, vậy thì chính là thích!”

Tô Nhiên Nhiên bị anh hôn đến choáng váng, nhưng vẫn nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, vừa cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế chặt chẽ của anh vừa cường điêu nói: “Tôi nói là: Tôi không ghét anh hôn tôi.”

Ngụ ý là không phải thích anh đâu.

Tần Duyệt cau mày suy nghĩ hồi lâu mới làm rõ được mối quan hệ logic trong đó, trong lòng thì lại hụt hẫng: Đây là có ý gì chứ, coi anh như bạn giường mà sai bảo sao?

Ồ, không đúng, tạm thời còn chưa phát huy được công dụng của bạn giường.

Anh cảm thấy nhất định là do mình uống nhiều rồi, chứ nếu không sao vấn đề này càng lúc càng trở nên khó hiểu thế này.

Tô Nhiên Nhiên ngửa đầu nhìn bộ dáng đầu tóc rối xú đầy hoang mang của anh thì đột nhiên cảm thấy đáng yêu, vì thế không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tần Duyệt sững người, lúc này cô đang nằm dưới người anh, vết đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa tan, đôi môi hơi sưng nhếch về trước, lúc cười lên thì hai mắt cong lên, y hệt như một cái lưỡi câu bạc độc hại làm cả người anh như bị đốt cháy sém, chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.

Cái gì cũng chẳng quan tâm, nếu cô thích anh hôn, vậy thì anh sẽ làm cô vừa lòng.

Vì thế anh cúi xuống và hôn lên môi cô, không còn sự tiến công ngang ngược mà thay vào đó là sự dịu dàng nhẫn nại, đầu lưỡi như một con rắn nhỏ linh hoạt, cực kỳ khéo léo khuấy động mọi nơi mẫn cảm trong miệng cô.

Cô chỉ cảm thấy nóng, cả người bị khiêu khích đến nóng bừng………có một cơn thuỷ triều quyến luyến dâng lên trong cơ thể, va trái đâm phải nhưng vẫn không tìm được đường ra. Anh chính là con quỷ dụ dỗ cô trầm luân mà cũng chính là chiếc thuyền giúp cô sang bờ, cả người cô lênh đênh như đám mây, yếu ớt nhưng không rơi xuống, vì thế cô dựa theo quán tính mà ôm lấy cổ anh, bắt đầu không trôi chảy đáp lại.

Động tác này làm Tần Duyệt hoàn toàn phát điên, ham muốn như vỡ nát ra từ phía sau lưng rồi nhanh chóng đốt cháy cả người, khiến anh không thể kiềm chế nổi nữa mà trằn trọc từ chuyển từ đôi môi cô xuống dưới cằm, sau đó lại thò tay thăm dò vào trong cổ áo ngủ của cô……….

Cô không mặc đồ lót nên rất dễ dàng tìm được hai đồi núi mềm mại, trơn trượt nằm trong lòng bàn tay, dẫn dụ đến nổi khiến lòng anh run rẩy.

Cả người Tô Nhiên Nhiên cứng đờ, sau đó thì đè lại tay của anh, thở hổn hển kháng nghị: “Em chưa nói có thể làm như vậy mà?”

Rõ ràng súng đã lên nòng, nhưng lại không bắn được. Tần Duyệt nghẹn đến mức khó chịu nhưng lại sợ nếu mạnh mẽ thì trái ngọt vất vả lắm mới nếm được cũng chả còn, vì thế cố gắng chịu đựng, chỉ cọ vài cái trên cổ của cô như muốn dựa vào đó để có thể đi đường vòng.

Ai ngờ ý chí của Tô Nhiên Nhiên cực kỳ kiên định, chuyện cô quyết không làm thì nhất định sẽ không để cho nó xảy ra.

Tần Duyệt căm giận, con cá khô đã rửa sạch sẽ bày ngay trước mặt nhưng chỉ có thể liếm chứ không được nuốt vào bụng, cái mong muốn này xem ra còn gian nan lắm đây.

Anh trừng mắt lườm cô, thấy ánh mắt cô dần khôi phục lại thì hiểu ra đây không phải giả vờ, vì thế cực kỳ không cam lòng mà cắn vành tai cô rồi giận dữ nói: “Mội ngày nào đó anh nhất định sẽ xử em cho ra trò!”

Tô Nhiên Nhiên không hiểu rõ lắm mấy loại lời nói như vậy, cô chỉ cảm thấy ngứa, lăn qua lăn lại cũng mệt rồi vì thế cô đẩy người đang đè chặt ở trên, nói: “Anh xuống trước đi.”

Thấy anh không dao động thì cô nhăn mày, ghét bỏ nói: “Anh đè lên người em này!”

Giờ phút này, Tần Duyệt cực kỳ nhớ Tô Nhiên Nhiên vừa động tình vừa nhu thuận khi nãy.

Có phải bọn họ lấy nhầm kịch bản rồi phải không, sao còn chưa xuống giường mà đã trở mặt không nhận người rồi hả.

Nhưng anh chẳng có cách nào, chỉ đành lăn người sang bên cạnh rồi dùng ý chí mạnh mẽ để chiến thắng sự dục vọng sắp bùng nổ này.

Chờ khi anh xoay người lại nhìn thì Tô Nhiên Nhiên đã nhắm mắt ngủ say rồi, anh duỗi tay sờ lên mặt cô, lại kiềm lòng không được véo một cái, nghiến răng lầm bầm: “Em tin anh thế cơ à.”

Trả lời lại anh chỉ có tiếng hít thở đều đều, anh nhìn gương mặt đang say giấc gần trong gang tấc của cô rồi duỗi tay phác hoạ ra đường nét ấy, dục vọng thế cũng dần bình tĩnh lại, thay vào đó là sự thoả mãn khó lòng giải thích.

Ngủ thật ngon nhé cô gái anh yêu, có lẽ em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nhận anh, nhưng anh nguyện chờ đợi, chờ cho hạt giống nho nhỏ kia nảy mầm lớn lên, chờ đến một ngày em toàn tâm toàn ý giao trọn trái tim cho anh.

Đêm nay, Tô Nhiên Nhiên mơ một giấc mộng, trong mộng có một con sâu nhỏ luôn bám theo cô, bò và gặm nhấm đến trước ngực và cổ của cô làm cô ngứa ngáy, nhưng đến lúc vươn tay ra muốn chụp lấy thì lại không chụp được gì cả.

Cô tỉnh giấc trong cảm giác kỳ quái ấy, sau đó phát hiện bản thân được ôm trong một vòng tay vững chãi, lúc ngẩng đầu lên đối diện với đôi đồng tử xinh đẹp ấy thì nghe thấy anh lười biếng nói: “Chào buổi sáng.”

Cô chưa từng có kinh nghiệm chung chăn gối cùng ai cả, hình ảnh tối qua vụt lên trong tâm trí cô làm cô hơi đỏ mặt.

Tần Duyệt thưởng thức biểu cảm ngượng ngùng hiếm có của cô thì trong lòng như nở hoa, lại kiềm không được muốn rướn người lên hôn, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lâm Đình dưới lầu gọi: “Nhiên Nhiên, con tỉnh chưa? Xuống ăn sáng nào.”

Tô Nhiên Nhiên đột nhiên ngồi bật dậy, đầu óc chuyển động nhanh chóng: Ngàn vạn lần không thể để Tô Lâm Đình phát hiện Tần Duyệt qua đêm trong phòng cô được, bằng không thì chắc cái nhà này nổ tung mất.

May là ông không trực tiếp đến phòng cô gõ cửa, vì thế cô quyết đoán quay đầu lại nói với Tần Duyệt: “Em ra ngoài trước đây, anh đừng lên tiếng đấy, chờ chút nữa ông ấy đi rồi anh lại về phòng.”

Cô như thể gặp phải kẻ thù, còn Tần Duyệt thì như tàu lượn siêu tốc không thể chống đỡ nổi: Sao lại có cảm giác kích thích như bị bắt gian ấy nhờ.

Tô Nhiên Nhiên xoay người xuống giường, đang định ra ngoài thì thình lình bị anh kéo lại rồi ngã xuống lần hai, sau đó trên môi được ai đó in một dấu hôn lên, vẻ mặt của anh còn đắc ý, cười y hệt như con mèo ăn trộm được cá vậy.

Tô Nhiên Nhiên nghĩ Tô Lâm Đình còn bên ngoài nên lo lắng đến mức tim đập loạn xạ, cô lau môi rồi giận dỗi lườm anh một cái, sau đó mới chỉnh sửa quần áo lại rồi đi ra.

Mới vừa ra cửa thì cô thấy Tô Lâm Đình đã sắp đi được nửa cầu tháng rồi, lúc nhìn thấy cô thì ông cười nói: “Sao hôm nay con dậy trễ vậy, không dậy nữa thì muộn mất rồi, cơm sáng bố làm xong cả rồi, chờ lát nữa rồi gọi Tần Duyệt cùng ăn luôn.”

Tô Nhiên Nhiên đột nhiên thấy chột dạ, vội vàng bước nhanh về phía cầu thang, “Không cần quan tâm tới anh ấy đâu ạ, có lẽ anh ấy còn đang ngủ đấy, để lát nữa anh ấy dậy thì tự ăn đi ạ.”

Nhưng lúc này Lỗ Trí Thâm bị nhốt ngoài cửa suốt cả đêm đột nhiên nhảy bắn ra ngoài cửa chỗ của Tô Nhiên Nhiên, nó nhìn thấy chủ nhân của mình xuyên qua khe cửa, vì thế lập tức kích động hươ tay múa chân rồi thâm tình kêu một tiếng: Chủ nhân ơi, là tôi nè!

Mồ hôi hột của Tần Duyệt rơi như mưa, nửa ngồi dậy vừa hươ tay vừa dùng giọng gió nói: “Đi nhanh đi!”

Tô Lâm Đình đang chuẩn bị xuống lầu thì phát hiện hành động kỳ quái của con khỉ này, vì thế quay đầu cau mày hỏi: “Nó làm sao vậy?”

Tim của Tô Nhiên Nhiên muốn rớt ra ngoài, vội vàng che che giấu giấu, cười nói: “Có lẽ nó nhìn thấy Alpha nên muốn chơi cùng đó ạ.”

Sau đó cô bước nhanh qua, vừa ôm Lỗ Trí Thâm vào trong lòng vừa giả vờ dỗ dành: “Đi thôi, để tao cho mày ăn trước.”

Lỗ Trí Thâm chịu nhiều tổn thương nằm trong lồng ngực cô cọ vài cái, an ủi nghĩ thầm: Vẫn là bà chủ thương nó nhiều hơn.

Tần Duyệt nghe tiếng chân hai người xuống lầu thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào rồi trở về trên giường, tối qua anh gần như cả đêm không ngủ nên bây giờ cực kỳ mệt mỏi nhưng anh lại không muốn ngủ.

Đây là giường của cô, trên gối đầu còn vương lại sợi tóc rơi xuống do sự triền miên đêm qua, anh vùi đầu vào trong chăn, mạnh mẽ hít hà mấy cái, dục vọng vất vả lắm mới nhịn xuống được lại có dấu hiệu muốn ngo ngoe rục rịch trỗi dậy, sau đó thì lại nhịn không được mò tay thăm dò xuống dưới, rồi đột nhiên tỉnh táo lại: Mẹ nó, hành vi này sao giống tên cuồng biến thái vậy nè!

Cùng lúc đó, trong tiếng chim hót vui vẻ ngoài cửa sổ, Tần Mộ cả người đầy mồ hôi ngồi bật dậy trên giường, sắc mặt anh ấy lạnh lùng xoay người xuống giường rồi đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc.

Anh ấy lại mơ thấy giấc mộng kia, khắp nơi đầy mùi khét, không khí nóng rực như ngọn lửa chạy trốn và trong đám ánh lửa tận trời đó thì có một đôi mắt nịnh bợ gian tà nhìn anh ấy đăm đăm, sau đó người đó giương khoé môi lên, nói: “Tao sẽ quay lại, sẽ quay lại tìm mày, mày chờ đấy!”

Anh ấy bị sặc thuốc nên ho sặc sụa, anh ấy vừa hoa khan vừa vén màn lên nhìn cảnh sắc nhộn nhịp trên đường phố vào buổi sáng sớm, nhịp tim đập loạn xạ cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

Anh ấy dập tắt điếu thuốc đi, cuối cùng cũng khôi phục lại thần thái vốn có. Anh xuống lầu ăn bữa sáng, người giúp việc vừa lúc bước lên chào hỏi: “Cậu chủ, vừa nãy có chuyển phát nhanh tới.”

Tần Mộ cảm thấy kỳ lạ, sớm như vậy ai mà đưa chuyển phát nhanh chứ, vì thế anh ấy mở đóng gói bên ngoài ra thì phát hiện là một chiếc hộp màu đen, trong đó là một chiếc ngón tay thon dài trắng nõn xinh đẹp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện