Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 20


trước sau

“Anh mà cứ nuôi chiều cậu ta mãi, sớm muộn gì cũng có ngày hối hận vì sự tha thứ của mình.”

Tôi biết chuyện giữa hắn ta và Chiêm Nhẫn, hắn dùng rất nhiều thủ đoạn với Chiêm Nhẫn, cưỡng ép Chiêm Nhẫn không thể không phụ thuộc vào hắn ta, trong thế giới chỉ còn lại hắn ta.

Nhưng quan hệ quái dị như thế này không phải là thứ tôi thích.

Tôi cho rằng tôi có thể thích một người giống như bà Cảnh vậy, bao dung và nhẫn nại, nhìn thấy Sài Gia vui vẻ là được rồi, nhưng tôi càng ngày càng ý thức được rõ rằng bản tính của tôi vẫn được di truyền từ bố, thực chất bên trong vẫn cố chấp và ích kỷ như cũ.

Nhìn thấy dáng vẻ Sài Gia cười nói vô cùng thân thiết với người khác, tôi rất không vui, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ những ý nghĩ nguy hiểm.

Nhưng tôi đều buông bỏ rồi, hơn nữa không nói cho Sài Gia biết.


Tôi không muốn để cậu giống như người phụ nữ bố yêu sâu đậm, bởi vì sự điên cuồng của ông ta mà rời xa ông ta.

Chìm sâu vào trong suy nghĩ tôi đã im lặng rất lâu, vẻ mặt tươi cười của Sài Gia đã biến mất, cậu thấp thỏm không yên nhìn tôi, nhút nhát tiến lại gần tôi, dùng đôi môi mềm mại hôn lên mặt của tôi, hơi thở ấm áp lại tràn đầy sức sống.

“Adam, anh đừng giận em, vậy sau này em sẽ không nói chuyện với đàn anh khoá trên nữa.”

Tôi không thể trả lời, đã không thể nói “Ừm” cũng không thể “Không quan tâm”.

Xe dừng lại ở trong sân, Bé Ngoan nhìn thấy chúng tôi trở về thì đã hưng phấn chạy vòng quanh cái xe kêu từ lâu, Sài Gia quay đầu nhìn Bé Ngoan đang vịn vào cửa sổ xe, vui vẻ mở cửa xe ra xoa đầu của nó.

Nghĩ đến tôi vẫn còn đang tức giận, cậu lại vội vàng quay đầu lại, lo lắng nhìn tôi.


Tôi cố gắng đè ép chút cảm giác không thoải mái trong lòng kia xuống, kéo lấy tay của cậu nói.

“Vào trong ăn cơm thôi.”

Chủ đề này bị bỏ qua, Sài Gia cho rằng tôi không tức giận nữa thì lại hết sức phấn khởi, vừa bị tôi nắm lấy tay đi vào phòng khách vừa nói lải nhải chọc Bé Ngoan.

Sau khi ăn cơm tối xong thì tôi ôm cậu xem ti vi trong phòng khách, người hầu làm cơm và quản gia trong nhà đều sẽ biết điều đi xuống nhà sau, đợi chúng tôi bấm chuông mới lên.

Sài Gia ăn khoai tây chiên trong lòng tôi, say sưa ngon lành xem bộ phim mới nhất, thỉnh thoảng phát ra những tiếng thét ngạc nhiên, hoặc là rút vào trong lòng tôi căng thẳng xem qua những kẽ ngón tay.

Tôi vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của cậu, trong thời gian ngắn cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

Lúc đầu Sài Gia từng hỏi tôi vì sao lại thích cậu, tôi không nói được đáp án.


Bởi vì đây dường như trở thành một thói quen, hoặc là chuyện thuận theo tự nhiên.

Trước khi vào trong tù tôi cũng đã gặp qua rất nhiều người, nhưng bọn họ dường như rất sợ tôi, sợ vẻ mặt lạnh như băng của tôi, sợ sự âm thầm trầm lặng ít nói của tôi.

Nhưng thật ra tôi không có bất kỳ ý gì cả.

Đến tận khi vào trong tù, Sài Gia đi về phía tôi, tôi đương nhiên là nhìn ra được mục đích của cậu, cậu muốn tôi bảo vệ cho cậu.

Lúc đó tôi cảm thấy rất mới lạ, bởi vì từ sau khi bà Cảnh mất đi, không có người dám lại gần tôi nữa.

Cho nên tôi đã đồng ý.

Sài Gia rất yếu, rất gần, cũng rất nhát gan, lúc tôi còn chưa nghĩ ra phải đối xử với cậu như thế nào thì cậu lại dũng cảm chủ động ngồi lên trên người tôi, cơ thể yếu ớt và trắng nõn đưa lưng về phía tôi.
Cậu cố sức nuốt ƈôи ŧɦịŧ của tôi, vừa cẩn thận từng tí vừa đáng thương nhìn tôi, hình như nếu như tôi không cứng thì cậu sẽ tuyệt vọng bật khóc ra vậy.

Cũng không phải đồng cảm với cậu mới cứng, mà bởi vì từ nhiều năm đến bây giờ, tôi cũng là lần đầu tiên được nếm trải tìиɦ ɖu͙ƈ.

Đương nhiên là bố cũng xếp cho tôi rất nhiều người, rất nhiều kiểu hình phụ nữ, nhưng tôi đều không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy còn không dễ chịu bằng đọc một bài thơ.

Mà hành động của Sài Gia đột ngột quá, tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã không chịu khống chế được mà cứng lên rồi.

Cho nên những chuyện tiếp theo đều nước chảy thành sông.

Tôi sẽ yêu người lần đầu tiên đến gần tôi, điều này gần như cũng giống với bố, nhưng khác biệt là tôi sẽ không để Sài Gia chán ghét tôi rời xa tôi, tôi sẽ rất cố gắng để cậu tự nguyện ở lại bên tôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không có người thứ hai nữa.
Adam (hạ)

Năm thứ năm sau khi rời khỏi tù, Sài Gia đồng ý lời cầu hôn của tôi.

Sau khi cậu trở về trường thì tiếp tục học, tốt nghiệp xong cậu làm một giáo viên dạy tiếng Hán ở trường học cách nhà không xa, cả ngày đều giao lưu với một đám trẻ con người nước ngoài.

Tôi không biết cậu tìm công việc này có phải là đang kiêng dè tôi hay không, có thể cậu đã nhìn ra tôi sẽ luôn bởi vì cậu gần gũi với người khác mà sinh ra khó chịu từ lâu, nhưng tôi chưa từng biểu hiện ra ngoài.

Bởi vì công việc này không có quan hệ gì với chuyên ngành cậu học nên sau khi tốt nghiệp cậu mới đọc rất nhiều sách vở chữ Hán tìm hiểu công việc giáo viên dạy tiếng Hán một lần nữa, sau đó thi phỏng vấn xong thì cậu nhận được công việc này.

Mà khi lần đầu tiên tôi đón cậu tan làm về, tôi nhìn thấy bọn trẻ đều vây xung quanh cậu hồn nhiên gọi “thầy Gia”, tiếng Trung chẳng hề thành thạo bởi vì giọng nói non nớt mà trở nên rất đáng yêu, mặt cậu đỏ lên dỗ dành từng đứa một, ngồi xổm xuống ôm đứa này rồi lại ôm đứa kia, rõ ràng là rất quý mến.
Trong mắt của cậu có ánh sáng, sau khi rời khỏi tù, tia sáng này càng ngày càng chói chang.

Tôi im lặng đứng ở cửa đợi cậu ra, chút cảm giác không xác định trong lòng kia cũng bị đánh bay mất, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì ít nhất xung quanh cậu sẽ không xuất hiện nhiều người khiến tôi nhịn không được mà tức giận ghen tị như thế nữa.

Sài Gia thích ứng công việc này rất nhanh, không biết có phải bởi vì cậu đã tiếp xúc với trẻ nhỏ lâu rồi không, đến cả cơ thể cũng dường như mang theo chút mùi sữa.

Lúc ở trên giường tôi luôn không kìm được mà ngửi mùi của cậu, vừa ngọt vừa mềm, giống như kẹo sữa bò, cũng giống như socola trắng.

Cậu ngoan ngoãn ôm lấy tôi thì thầm, tóc rơi lả tả, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tan rã và ướŧ áŧ, bị đụng mạnh thì khóc thút thít mắng tôi, còn sẽ không chịu yếu thế cắn vào vai hoặc cánh tay của tôi.
Nhưng cậu chỉ cắn một cái rất nhẹ, có lẽ vì sợ tôi sẽ đau nên lén lút liếm mấy cái thể hiện sự an ủi.

Tôi rất thích cậu, có lẽ nói là càng ngày càng yêu cậu, càng ngày
càng không rời xa cậu được, mà tôi cũng có thể nhìn ra cậu cũng không rời xa tôi được, chỉ là cậu gần như luôn mang theo nghi ngờ, nghi ngờ tôi, hoặc là nghi ngờ bản thân cậu, cho nên từ trước tới giờ không chịu trả lời trực tiếp.

Thật ra tôi cũng không gấp gáp, có kết hôn hay không, hay là có đeo nhẫn hay không đều chỉ là một cái hình thức, tôi chỉ hy vọng cậu có thể biết tấm lòng của tôi đối với cậu không phải hứng thú tạm bợ, không phải là trò đùa.

Tôi là thật lòng, muốn sống mãi mãi bên cậu.

Năm thứ năm sống cùng nhau, cậu được nghỉ tết, nên tôi đưa cậu đi Iceland xem cực quang.

Cực quang rất đẹp, cậu ngẩng đầu ngây ngốc nhìn, vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng yêu như trước, không có gì khác biệt so với năm năm trước, với lần đầu tiên tôi gặp cậu, nhưng bây giờ cậu vui vẻ hơn.
Tôi nhìn cậu chăm chú, nhìn vẻ mặt tươi cười ngạc nhiên vui mừng và rạng rỡ của cậu dưới cực quang trong bầu trời đêm, trong lòng mềm mại ngập tràn.

Cậu nhìn rất lâu, ngẩng đầu đến nỗi cổ cũng mỏi luôn rồi mới lấy lại tinh thần nhìn tôi, trong mắt cũng tràn đầy cực quang rực rỡ.

Nhìn thấy ánh mắt nhìn cậu chăm chú của tôi, cậu ngẩn ra, cũng ngơ ngác nhìn tôi.

Đột nhiên cậu ôm mạnh lấy tôi, giọng nói run rẩy nói.

“Chúng ta kết hôn đi!”

Tôi không hỏi cậu nguyên nhân, cũng không nói cái gì khác mà chỉ gật đầu nói.

“Được.”

Dưới cực quang chúng tôi hứa lời hứa hẹn đơn giản, sau đó cậu chạy đến trước mặt các du khách đến xem cực quang khác vui vẻ rạng rỡ nhưng không giấu nổi sự vui mừng nói chuyện chúng tôi sắp kết hôn.

Thật ra tôi cũng không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng cậu dường như rất muốn nhận được lời chúc phúc của người khác cho nên chúng tôi nắm tay nhau đi qua từng cái lều trại một, nhận từng câu từng câu chúc phúc chân thành.
Sau khi trở về từ Iceland thì chúng tôi cử hành hôn lễ, hôn lễ cũng không lớn, chúng tôi chỉ mời Anthony, Chiêm Nhẫn, còn có người em gái cùng bố khác mẹ của tôi coi như là thân thuộc.

Hôn lễ rất đơn giản, nhưng chúng tôi đều rất nghiêm túc.

Lúc tuyên thệ kết thúc Sài Gia đã khóc, cậu dùng giọng điệu đầy ỷ lại và yêu thương nức nở không ngừng gọi tên của tôi, những cái khác đều không nói.

Hình như là rất uất ức, cũng hình như là rất vui vẻ.

Tôi ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán của cậu, đôi mắt ướŧ áŧ của cậu, đôi môi mềm mại của cậu.

Đây là bảo bối của tôi, từ lúc bắt đầu đã là vậy rồi.

Sau khi kết hôn chúng tôi mất hai tháng để hưởng tuần trăng mật, đi đến Trung Quốc, nơi Sài Gia sinh ra.

Chúng tôi đi đến quê hương của bố mẹ cậu trước rồi lại đi thăm những người hầu chăm sóc cậu năm đó, sau đó thì dừng lại ở thành phố khác.
Lúc rời đi, cậu cúi đầu xuống nhìn mảnh đất dần dần khuất xa qua cửa sổ máy bay, hốc mắt đỏ ửng.

Cậu nhỏ tiếng thì thào nói.

“Em rất nhớ bố mẹ.”

Tôi xoa tóc của cậu, sau đó nói.

“Chúng ta có thể đi thăm bọn họ.”

Bố mẹ của Sài Gia được mai táng ở vườn mộ của nước Anh, chúng tôi cùng nhau đi thăm bọn họ, tôi cũng đưa Sài Gia đi đến trước mộ của bà Cảnh, bà ấy và bố cùng ở một vườn mộ nhưng không ở cùng nhau.

Tôi không cố chấp sắp xếp họ ở cùng nhau, bởi vì có lẽ bà Cảnh cũng không hy vọng tôi làm như thế.

Sau khi tuần trăng mật kết thúc Sài Gia trở về trường học đi làm, tôi thì vẫn nhàn rỗi không có chuyện gì làm như trước ở trong nhà, ngoài đưa đón Sài Gia đi làm ra thì tôi đều ở trong nhà, thỉnh thoảng dẫn bé ngoan ra ngoài lượn một vòng, hoặc là đi uống rượu với Anthony.
Sài Gia luôn lo lắng cho cuộc sống của chúng tôi cho nên cậu rất cố gắng làm việc, nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng tôi nói cho cậu rất nhiều lần là đừng lo lắng.

Trước kia khi bố vẫn còn ở trên đời, sự dạy dỗ của ông ta với tôi rất nghiêm khắc, vì để tôi tiếp nhận công ty của ông ta sẽ để tôi lúc còn đang đi học đã tự mình đầu tư hoặc là sáng lập công ty coi như là thử nghiệm, sau này những công ty đó đều rất thành công, sau đó tôi đều bán hết chúng đi, dần dần có được nguồn tích cóp rất lớn.

Sau khi bố mất đi tôi không muốn một phần gia sản nào từ ông ta, bởi vì tự bản thân tôi có tiền, đủ cho cuộc sống của tôi và Sài Gia.

Bây giờ tôi cũng không muốn làm việc bởi vì đi làm chính là giảm thời gian ở bên Sài Gia, cậu quá nhát gan, quá mẫn cảm.
Cậu cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi, cậu cần tôi ở bên cậu ôm cậu, cậu cần tình yêu dồi dào và cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tôi cũng như vậy.

( Mèo con Play)

Tôi mơ một giấc mơ.

Lúc ăn cơm sáng, tôi kể giấc mơ của tôi cho Sài Gia nghe.

Hôm nay là thứ bảy, lúc không đi làm thì lúc nào cậu cũng sẽ ham ngủ đển tận trưa trực tiếp ăn cơm trưa luôn nhưng như thế không tốt cho sức khỏe. Nên tôi sẽ dỗ dành cậu dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện