Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 1


trước sau

Nơi đây là một tòa ngục giam trên biển, một hòn đảo tách biệt không có bất kỳ cơ hội nào vượt ngục.

Gió biển mang theo mùi tanh phả vào mặt, tôi mờ mịt đi theo một hàng người tiến về phía trước, cổ tay bị còng vào nhau, giám ngục trông chừng cạnh bên thi thoảng dùng dùi điện đâm mạnh vào chúng tôi, lớn tiếng giục chúng tôi đi nhanh hơn.

Những hạt cát thô ráp cọ đau chân, tôi lảo đảo ngã xuống, lập tức bị dùi điện đánh mạnh một cái vào lưng.

Tôi miễn cưỡng nghe hiểu được thứ tiếng Anh sứt sẹo của tên giám ngục bèn kinh hoảng liều mạng giải thích.

"I’m innocent. . . please let me go out. . . please. . . I’m set up. . . plea. . . (Tôi vô tội... Xin hãy tha cho tôi đi... Cầu xin anh... Tôi bị hãm hại... Cầu xin...)"

Vô số cú đấm cú đá giáng xuống người, đám giám ngục hung ác thiếu kiên nhẫn vây quanh.


Tôi cuộn mình như con tôm luộc mà cắn răng không nói một tiếng nào, nước mắt tuyệt vọng đảo quanh trong hốc mắt.

Tôi không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, một giây trước tôi còn đang tham gia tiệc đứng ở trường Đại học nước Anh thì bỗng nhiên bị bắt, sau đó bị kết một đống tội danh rồi ném đến hòn đảo này.

Nước biển không biên không giới kéo dài đến tận chân trời, tôi hốt hoảng chảy nước mắt, không biết làm sao mới có thể rời khỏi nơi này, trở về quê hương của tôi.

Cuối cùng thật sự không thể chịu đựng được đám giám ngục bạo lực, tôi cố nén cơn đau tiếp tục theo các tù nhân đi về phía ngục giam.

Đập vào mắt là tường vây cao chót vót, sau đó là lớp lưới điện phòng ngừa chạy trốn, bên trong lưới điện là sân bãi, các tù nhân mặc đồ tù màu cam đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đám chim non sắp gia nhập với bọn họ, có người đang cười đùa la to, có người thì bỉ ổi huýt gió.


Màu da của họ không giống nhau, chủng tộc không giống nhau, chỗ giống nhau duy nhất là nét hưng phấn như điên trên mặt.

Trơ mắt nhìn một đám mồi ngon run lẩy bẩy bước từng bước vào hang thú hung ác, hoan hô hò hét vì bữa tiệc thịnh soạn ngon miệng sắp đến.

Trước đó tôi còn là một cậu ấm hưởng hết sự cưng chiều, gia thế lừng lẫy, cha mẹ thương yêu, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ không lo cơm áo. Không lâu sau khi đón sinh nhật lần thứ mười tám ở nước Anh, tôi theo bạn tham gia một buổi tiệc đứng, tiếng nhạc ồn ào, thỏa thích vui chơi.

Sau đó, tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Là Stallin đã làm cho tôi hoàn toàn hiểu được, trước mặt du͙ƈ vọиɠ vô tận thì bản tính con người trở nên xấu xí đến cỡ nào, đáng sợ đến dường nào.

Tôi tìm thấy Adam trong một buổi chiều gió thổi.


Hắn ngồi một mình trên bậc thang cao ở phía tây, yên lặng xem một quyển sách.

Ánh chiều tà le lói, hoàng hôn nhạt màu chiếu rọi lên người hắn, làm cho hắn trông như một thiên sứ, thiên sứ trong ngục giam.

Nhưng đám người tránh thật xa xung quanh rõ ràng đã nhắc nhở cho tôi rằng hắn là một người nguy hiểm tuyệt đối không thể chọc vào.

Nhưng tôi thật sự không chịu nổi, tôi muốn sống sót, tôi cần sự che chở.

Tôi đứng sững trước bậc thềm thật lâu, từ đầu đến cuối cũng không có can đảm để mở miệng, không thể nén được run rẩy bắt nguồn khi đối mặt với nỗi sợ tự nhiên hùng mạnh.

Tôi sợ hắn, sợ người đàn ông bị tuyên án tù chung thân này.

Sợ hơn nữa là đám tù nhân hèn mọn và hung ác không hề có ý tốt phía sau.

Cho dù là phải trả giá bằng mọi thứ, tôi cũng phải tìm một người nhìn vừa mắt chứ.
Tôi thậm chí mất hết ý chí mà tự cười mình.

Bỗng nhiên hắn đóng sách lại, dường như định rời đi.

Tôi sợ hết hồn, vội vàng chắn trước mặt hắn, thốt lên.

"Chờ một chút!"

Sau đó hắn nhìn về phía tôi.

Tôi đã từng đánh giá hắn từ xa rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ của hắn gần trong gang tấc.

Tóc của hắn có màu bạch kim rất đẹp, màu mắt cũng rất nhạt, cao một mét chín lúc nhìn người khác có thói quen rũ mặt xuống, tạo ra cảm giác rét lạnh như dao gọt.

Đường nét khuôn mặt hắn rất sâu xa, là một người phương Tây rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt thì lạnh lẽo như một người máy không hề có chút tình cảm.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Hắn im lặng nhìn tôi vài giây, sau đó cầm quyển sách trong tay giơ lên trước mặt tôi, nói.
"Read (đọc)."

Cảm nhận của Chiêm Nhẫn là giọng nói hấp dẫn trầm thấp trời sinh, kết hợp với vẻ ngoài như thế khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo vô tình.

Tôi hoảng hốt một lúc lâu mới thấy rõ đó là một tập thơ ca bằng tiếng Anh, không biết là hắn có ý gì nhưng cũng sợ hãi mà không dám hỏi nhiều, đành nơm nớp lo sợ đọc thơ trên đó.

"I. . . I listen to the. . . the stillness of you

. . . My dear, among it all. . .

I fe. . . feel your silence touch my. . . my words as I. . . I talk

And . . . and take them in th. . . thrall…"

Sau khi đọc xong, không nhìn ra là hắn hài lòng hay tức giận mà chỉ lặp lại.

"Read (đọc)."

Tôi không hiểu nhìn hắn nhưng bị vẻ mặt không chút cảm xúc của hắn dọa sợ lập tức cúi đầu thấp xuống, lắp bắp đọc lại một lần nữa.

Thật ra tiếng Anh của tôi không tệ, nhưng vào lúc mấu chốt liên quan đến mạng sống thì tôi còn có tâm trạng nào mà tình cảm dạt dào đọc diễn cảm một bài thơ tiếng Anh được chứ.
Đọc tới đọc lui nhiều lần từ từ cũng trở nên trôi chảy hơn rất nhiều, lúc này hắn mới dừng lại hành vi không thể giải thích này.

Tôi ngửa cái cổ tê mỏi, cả người hắn như muốn hòa tan bên trong ánh chiều tà, mặt không có cảm xúc gì, nhưng lần đầu tiên trong mắt có lo âu.

Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, hắn nhảy xuống khỏi bậc thang, rồi chậm rãi đi về phía nhà ăn.

Máu trên người tôi thoáng chốc như đông lại, mặt trắng bệch, thậm chí có thể tưởng tượng ra khi quay lại phía sau là tiếng cười nhạo ác liệt cùng với bạo lực và quấy
rối càng thêm trắng trợn không chút kiêng dè đến cỡ nào.

Mặt trời chiều phut lên bầu trời chút màu nhợt nhạt khiến người ta choáng đầu hoa mắt.

Tôi không biết mình trở về như thế nào, khi đi tới bị những đôi tay dơ bẩn mò lần nữa thì giống như gai nhọn cả người đều bị người ta nhổ bỏ tận gốc, chỉ còn lại hèn nhát bủn rủn.
Ngay lúc cam chịu bị đè xuống dưới đất mặc người xâu xé thì xung quanh bỗng yên lặng như tờ.

Trong lúc hỗn loạn, trán của tôi bị rách, dòng máu sền sệt lẫn lộn trước tầm mắt, chỉ cảm thấy một luồng khí thế ép người từ từ đến gần, sau đó cằm bị người ta nâng lên.

Giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao rét lạnh.

"Don't lose this time( Lần này đừng có đi lạc đó)."

Mặc dù Stallin ngụ trên một hòn đảo tách biệt nhưng bên trong lại có đầy đủ mọi phương tiện, nhà ăn là kiểu tự phục vụ rất có tính người, chỉ là thường xuyên xảy ra mấy vụ đánh nhau ỷ mạnh hiếp yếu, mấy giám ngục tuần tra ở cửa luôn mắt nhắm mắt mở với mấy vụ này, chỉ có khi tình hình mất khống chế thì mới mạnh tay ngăn cản, sau đó thô bạo bắt người gây sự vào phòng tạm giam.

Tôi vẫn luôn cố gắng tìm một góc không ai chú ý nhanh chóng ăn cơm, chỉ sợ sẽ bị người khác chặn lại, nhưng trong nháy mắt khi cùng Adam bước vào nhà ăn, tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn lại.
Tôi đột nhiên cảm thấy như có gai ở sau lưng mà ước gì có thể chôn đầu xuống đất, nhưng khó khăn lắm Adam mới chịu lên tiếng, tôi không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời để dựa vào hắn này nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo sau không rời một tấc gọi món ăn.

Hắn có chỗ ăn cơm cố định của mình, tất cả mọi người đều biết cái bàn bốn người sát cửa sổ kia là dành riêng cho hắn.

Trừ hắn ra, thỉnh thoảng còn có một người đàn ông nước ngoài tóc đỏ và một người tóc đen rất giống với người phương Đông cùng ăn cơm với hắn. Nhưng hôm nay, tôi mặt dày chiếm lấy vị trí ngồi cuối cùng.

Tóc đỏ đang ăn cơm nhìn lúc thấy tôi thì ngạc nhiên tới rớt cả cơm trong miệng, hắn ta tỏ vẻ kinh dị nhìn Adam đang im lặng ăn cơm mà phun ra một chuỗi tiếng nước ngoài tôi nghe không hiểu, không phải là tiếng Anh.
Tôi bứt rứt không yên lòng nuốt cơm không dám ngẩng đầu, da mặt nóng hừng hực như là bị người ta lột hết quần áo ném ra cho công chúng vây xem. Tôi vừa xấu hổ vừa thấp thỏm nhưng lại hoàn toàn không dám đấu tranh mà chỉ lo sợ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, một lần nữa rơi xuống vực sâu.

"Cậu là người Trung Quốc à?"

Đã lâu không nghe thấy tiếng Trung làm cho tôi suýt nữa cho rằng mình đã nghe lầm, tôi không dám tin ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng nét mặt điềm đạm của người đàn ông tóc đen ở đối diện, mừng rỡ như điên lắp bắp hỏi.

"Anh, anh cũng vậy à?"

"Tôi là Hoa kiều, tên Chiêm Nhẫn."

Lời nói hành động của anh đều hoạt bát theo thói quen, mặt mũi kiên nghị dũng cảm giống như một cảnh sát đáng tin cậy, mang đến cho người ta cảm giác rất đáng tin rất yên  tâm.
Cảnh sát trong ngục giam sao?

Tôi bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, nhưng vì thế mà cảm xúc căng thẳng mới thoáng thả lỏng hơn chút, tôi vội vàng trả lời.

"Tôi tên là Sài Gia, là người Trung Quốc, năm nay mười tám tuổi."

Chiêm Nhẫn ngẩn người, không dấu vết liếc nhìn Adam một cái, sau đó nhướng lông mày, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn một chút quan tâm.

"Cậu nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại tới nơi này? Phạm tội gì?"

Từ xưa đến nay chưa từng có người hỏi đến chuyện của tôi nên tôi chợt thấy lòng đau xót, nỗi sợ và oan ức đã lâu như nước thủy triều tràn ra ngoài nhấn chìm làm tôi nghẹt thở.

Tôi vội lắc đầu, nói năng lộn xộn, liều mạng giải thích.

"Tôi cũng không biết, tôi không có làm gì cả, thật đó, tôi không làm gì cả nhưng mà bọn họ không tin tôi..."

Tôi không khống chế được cảm xúc vỡ òa của mình, hít mũi chảy nước mắt, trước mắt hoàn toàn nhòe ra, nghe thấy Chiêm Nhẫn đang vụng về an ủi tôi.
"Sài Gia, cậu đừng khóc."

Tôi cảm thấy rất mất mặt, nhưng trong một lúc thật sự không thể đè nén được loại cảm xúc mãnh liệt này, tôi bụm mặt nghẹn ngào khóc thút thít, nước mắt dọc theo kẻ tay nhỏ giọt chảy xuống, lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.

Tên tóc đỏ cáu kỉnh mắng một tiếng dường như là đang mắng tôi, Chiêm Nhẫn cũng dùng tiếng nước ngoài nhanh chóng nói gì đó với hắn ta bằng giọng điệu lạnh lùng không chút khách sáo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện