Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 53: Dạ Yến


trước sau

Advertisement




Đại yến đón gió tẩy trận đại quân được cử hành tại Hải Thiên điện.
Quan văn ngồi một bên, võ tướng ngồi một bên, Dạ An Thần ngồi ở vị trí cao nhất, Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần như những lần khác, đứng hai bên trái phải Dạ An Thần.
Ánh nên quang mang làm cho thiên điện sáng ngời.
Không gian ở giữa rộng lớn, những nam nhân quần áo đẹp đẽ đang khiêu vũ, âm nhạc liên miên không ngừng, phối hợp kỹ thuật nhảy múa động lòng người, hấp dẫn phần lớn ánh mắt của văn thần võ tướng.
Dạ An Thần không hứng thú với những thứ này, nàng tựa vào long ỷ, ánh mắt lướt qua các đại thần, xem người nào ham mê sắc đẹp.
Ánh mắt ngẫu nhiên quét đến Dương Thiên Nhu, Dạ An Thần phát hiện Dương Thiên Nhu cũng không hứng thú với vũ đạo, không ngừng dùng bữa uống rượu, bộ dáng rất tự nhiên.
Tước vị Dương Thiên Nhu cũng rất cao, sau trận này, là công thần lớn nhất, theo thường lệ phải ngồi bàn đầu tiên bên trái, cho nên Dạ An Thần phát hiện tâm thần nàng không yên.
" Thiên Nhu không thích những thứ này ?" Dạ An Thần ăn một ngụm, khẽ hỏi " Trẫm thấy ngươi không ngẩng đầu xem, nếu không thích, trẫm cho thị nhân đổi một lượt."
Dạ An Thần đột nhiên cùng chính mình nói, Dương Thiên Nhu lập tức đứng dậy trả lời, bị Dạ An Thần ngăn cản "Hôm nay không cần giữ lễ tiết, ngươi ngồi nói chuyện là được."
Dương Thiên Nhu cũng không qua loa tắt trách, thoải mái nói " Bệ hạ cũng biết, thần đối với những thứ này không có hứng thú, cho nên cảm thấy thật nhàm chán. Nhưng thần rất thích mỹ thực trong cung."
Dạ An Thần ha ha cười "Nếu Thiên Nhu thích, trẫm phái ngự trù đi Thành Hằng công phủ là được. Bất quá Thiên Nhu, tính tình này của ngươi cần sửa lại, bằng không, có nam tử nào dám gả cho ngươi a ?"
Dương Thiên Nhu cười khổ "Tính tình này của Thần thật không đổi được, nếu tương lai có thể gặp một người tâm đầu ý hợp là được rồi."
"Nga?" Dạ An Thần nhíu mày "Không biết Thiên Nhu thích nam tử như thế nào? Trẫm cũng dễ cho ngươi một cuộc hôn nhân tốt."
Nghe thế, các đại thần đều dựng thẳng lỗ tai, ánh mắt tỏa sáng, ngay cả nhảy múa đều không nhìn.
Thành Hằng công Dương Thiên Nhu, là một cuộc hôn nhân tốt.
Trước không nói Dương gia kế thừa tước vị, cả nhà trung liệt; chỉ nói Dương Thiên Nhu chịu thánh quyền, dáng vẻ bất phàm; Nàng ca ca lại là Hậu quân, tương lai Thái Hậu Quân; Dương gia lại không có cha mẹ chồng cần hầu hạ, chỉ cần gả qua là thành nam chủ nhân, thừa hưởng ân phúc.
Dương Thiên Nhu bất động thanh sắc liếc các đại thần một cái, buông xuống ánh mắt khẽ nói "Thần chỉ muốn tìm một người hiểu ta. Không cần thân phận cao quý, chủ cần có thể cùng thần suốt đời là được."
Dư quan liếc nhìn Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần có chút lý giải tâm tình của Dương Thiên Nhu, nàng nâng chén "Trẫm nhận lời, chỉ cần là người Thiên Nhu thích, bất lận cao quý hay không, trẫm đều thu làm nghĩa muội, ba hôn cho các ngươi."
Dương Thiên Nhu vội vàng từ chỗ ngồi đi ra, quỳ xuống "Thần, tạ chủ long ân."
"Nhanh lên đứng lên." Dạ An Thần vội vàng nói, nâng nâng cánh tay, cười nói, "Thiên Nhu nay cũng cùng trẫm xa lạ."
Dương Thiên Nhu đứng lên nhìn Dạ An Thần, cười nói, "Lễ không thể phế."
Lúc này, một vòng ca múa cũng chấm dứt, bài hát tiếp theo cũng chưa bắt đầu, Hải Miên điện một mảng im lặng.
Dạ An Thần bưng chén rượu, nhìn Võ tướng nói "Hôm nay trẫm là cho các ngươi đón gió tẩy trần, trẫm kính các ngươi một ly, cảm tạ cống hiến của các ngươi với Linh Quốc."
Dạ An Thần đứng lên, văn thần võ tướng cũng không dám ngồi, đều giơ chén rượu đứng lên.
"Đây là thần nên làm." Võ tướng cúi đầu, đồng loạt đáp.
"Trẫm trước vì kính." Dạ An Thần cười lớn, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Các võ tướng cũng uống cạn chén rượu.
"Các ngươi cũng không cần giữ lễ tiết." Dạ An Thần tựa vào long ỷ "Hôm này là ngày đáng vui vẻ."
Biểu diễn lại lên sân khấu, các đại thần hứng thú xem tiếp, một nữ nhân mặc khôi giáp nghiêng ngã từ bàn rượu đi ra, nhất thời làm rối loạn buổi biểu diễn, nhóm nam vũ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Lí Lê, ngươi làm gì vậy?" Dương Thiên Nhu quát lớn "Còn không đi xuống?" Nói xong, nàng đứng lên nói "Thỉnh bệ hạ thứ tội, Lí Lê uống nhiều."
"Dương tướng quân, ta không có say." Trên mặt Lí Lê một mảng màu đỏ, ánh mắt tỏa sáng, say khướt nói "Những ca mua này mềm nhũn, một chút sức lực đều không có, nhìn thật không vui. Bệ hạ, thần nghĩ làm chút khác biệt."
"Lí lê, không thể vô lễ." Dương Thiên Nhu bảo võ tướng ngồi bên cạnh kéo Lí Lê trở về.
"Vô sự." Dạ An Thần cười nói, "Không biết Lý tướng quân muốn làm gì?"
"Thần có một một kiếm vũ gia truyền, hôm nay muốn hiến cho bệ hạ." Lí Lê không khách khí nói.
"Nga?" Dạ An Thần chọn mi, "Trẫm còn chưa bao giờ gặp qua kiếm vũ đâu! Nếu Lý tướng quân có nhã hứng, vậy cho mọi người thưởng thức kiếm vũ của Lí tướng quân đi."
"Kia thần xin bêu xấu." Ánh mắt tỏa sáng, Lí Lê tiếp nhận trường kiếm từ thị vệ "Kiếm vũ này một người múa rất khó xem. Bệ hạ, nếu không cho người khác cùng thần biểu diễn được không?"
Ánh mắt Dạ An Thần nhất thời liền ám ám, nhìn Dương Thiên Nhu liếc mắt một cái.
Dương Thiên Nhu chống lại Dạ An Thần ánh mắt, lắc lắc đầu.
"Trẫm chuẩn." Dạ An Thần cười nói, "chỉ là nơi này cũng không có nam nhân biết kiễm vũ."
"Thần có dẫn theo người lại đây, ngay tại ngoài cung." Lí Lê lập tức tiếp lời nói.
"Vậy mang lại đây đi." Dạ An Thần ngoéo một cái khóe môi.
"Tạ bệ hạ." Lí lê kích động nói.
"Bệ hạ, không thích hợp." Tuyết Sương Linh cúi người, nhỏ giọng nói.
Dạ An Thần gật đầu, "Ta biết, một lát ngươi phải chú ý một chút, nếu đánh lên, vạn lần không được bị thương."
"Ta đã biết." Tuyết Sương Linh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng lui xuống, rất nhanh lại đã trở lại.
Ước chừng một nén nhan, khoảng tám người thị vệ vào Hải Miên điện.
Dạ An Thần phân phó thị vệ mang tám thanh trường kiếm.
Chín người nắm trường kiếm, Lí Lê đứng đầu nói "Thần bêu xấu."
Kiếm vũ của chín người không tệ, biễu diễn rất ăn ý, giơ tay nhất chân đều có kiếm quang, trong nhu có cương, làm cho những đại thần chưa từng xem kiếm vũ trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, có chút đại thần cảm thấy không thích hợp.
Lí Lê tướng quân vừa từ biên cương về, chỉ có hai ngày, sao lại múa ăn ý như thế? Nếu không phải chuẩn bị trước, ai tin tưởng a?
Kiếm vũ càng lúc càng tới gần Dạ An Thần.
Dương Thiên Nhu đã cầm chủy thủ dưới giầy.
Quy định không cho phép võ tướng mang binh khí vào cung, nhưng nàng có thói quen để một cây chủy thủ để phòng bất trắc, Dạ An Thần cũng biết đến.
Vào lúc này, dị biến xảy ra.
Chín người trực tiếp hướng Dạ An Thần bay qua, mũi kiếm đâm thẳng vào DẢ, chín thanh trường kiếm từ nhiều hướng bay tới, muốn mạng nàng.
"Hộ giá, hộ giá." An Tử Thuần lập tức thấy không đúng, liền la lên, đồng thời dùng thân mình bảo vệ Dạ An Thần "Người tới, hộ giá!"
Các đại thần chưa chuẩn bị liền hoảng sợ, chạy trối chết, căn bản không biết mình đang làm gì.
Tuyết Sương Linh phản ứng nhanh nhất, nàng rút Vô Nhận kiếm bên hông, nhanh chóng đỡ lấy trường kiếm đang đâm tới, kéo Dạ An Thần về phía sau.
Dương Thiên Nhu cũng rút ra chủy thủ, nghênh đón.
Hai người liên thủ, đem thích khách cản lại, không cho các nàng tới gần Dạ An Thần.
Thời cơ đã qua.
Rất nhiều thị vệ cầm vũ khí chạy vào Hải Thiên điện, bao vây chín người.
Các đại thần không biết võ lui một bên, võ tướng không có vũ khí cũng không tiến lên, mà ở xung quanh bảo vệ Dạ An Thần.
Mục tiêu của chín người kia là Dạ An Thần, đều dùng biện pháp không muốn sống và tiến lên, một người hướng tới Dạ An Thần đâm tới, Tuyết Sương Linh canh giữ phương hướng đó, liền ngăn lại thích khách.
Nửa nén hương sau, trừ bỏ Lí Lê, tám thích khách kia tại chỗ giết chết.
Mùi mau tươi tràn ngập Hải Thiên điện.
Khắp người Lí Lê đều là vết thương, máu chảy đầm đìa, bị thị vệ chế trụ, hai tay buộc trụ phía sau, quỳ trên mặt đất.
Thị vệ cùng võ tướng tách ra một đường nhỏ, Dạ An Thần chậm rãi đến trước mặt Lí Lê.
Nàng cười nhạo bàn nói, "Ngươi rất nóng vội. Nếu không phải ngươi quá nóng vội, chỉ sợ trẫm cũng nhìn không ra ý đồ của ngươi."
Trong mắt Lí Lê tràn ngập hận ý.
Dạ An Thần cười khẽ, "Ngươi giả làm người say, nhưng ngôn ngữ không lộn xộn; Một cái tướng quân từ biên cương trở về, sao lại phối hợp với hạ nhân ăn ý như thế? Theo lý thuyết, kiễm vũ là ngươi đột nhiên nhớ đến, sao có thể chuẩn bị sắn người chờ bên ngoài?" Tuy rằng cũng có khả năng là trùng hợp, nhưng Dạ An Thần không tin tưởng.
Sự thật chứng minh, nàng đúng.
"Bệ hạ, Lí Lê là lão tướng biên cương, chiến tranh lần này lập không ít công lao, nên thần mới đem nàng tham gia yến hội." Dương Thiên Nhu quét đến Lí Lê một cái, chậm rãi giải thích.
Dạ An Thần đứng trước mặt Lí Lê "Ngươi là người Tây Sa."
Lí Lê ngẩng đầu, hung tợn nói "Cẩu hoàng đế, ta sẽ không nói gì, ngươi đừng trông cậy từ miệng ta moi được tin tức gì, ta chỉ hận ta không thể giết chết ngươi, không thể báo thù cho các chiến sĩ Tây Sa đã chết."
"Làm càn." Tuyết Sương Linh một cước đá vào Lí Lê.
"Không cần sinh khí." Dạ An Thần khoát tay.
"Ngươi ẩn núp ở Linh Quốc đã bao lâu?" Dạ An Thần cũng không sinh khí, thản nhiên hỏi.
Lí Lê nghiêng đầu, không nói.
"Nếu ngươi không nói, trẫm lập tức ra lệnh đem tù binh Tây Sa toàn bộ giết." Dạ An Thần cười khẽ, uy hiếp.
"Ngươi, ngươi!" Lí Lê hung ác nhìn Dạ An Thần, "Ngươi này bạo quân, ngươi sẽ không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?"
Dạ An Thần cong khóe môi "Khi Tây Sa các ngươi không ngừng xâm lược Linh Quốc, sao không sợ thiên hạ nhạo báng? Lần này uy hiếp trẫm vô dụng. Ngươi có nói hay không?
Lí Lê nào có quyền lựa chọn, nàng không cam tâm mở miệng "Ta ẩn núp ở Linh Quốc rất lâu, truyền tin cho Tây Sa. Cho nên, Tây Sa cướp bóc lâu như thế vẫn không bị quân đội bao vây đều do ta thả tin tức. Lần này, tướng lĩnh biên cương đổi thành Dương Thiên Nhu, ta không chiếm được tin tức, mỗi lần xuất binh, nàng mỗi lần xuất binh, đều thông báo rất trễ, nên ta không có thời gian truyền tin." Cho nên, nàng mới có thể trơ mắt nhìn Tây Sa bị giết, còn muốn theo Linh Quốc đi chúc mừng.
Lí Lê dừng một chút, tiếp tục nói, "Ta muốn báo thù, ta muốn giết ngươi này cẩu hoàng đế, vì Tây Sa báo thù. Cho nên ta cố gắng tích góp từng tí một quân công, cuối cùng đi tới nơi này, đáng tiếc ta thất bại."
"Tự tay giết chết tộc nhân của mình, tư vị như thế nào?" Dạ An Thần tràn ngập ác ý hỏi.
"Ngươi!" Lí Lê bỗng phẫn nộ, muốn phác tới, bị thị vệ đè lại.
"Đồng mưu của ngươi là ai?" Dạ An Thần tiếp tục hỏi.
"Là thám tử rất sớm trước kia, ẩn núp ở Linh Quốc." Lí Lê đã phá bình phá suất nói "Thám tử là cùng Dạ An Từ tiếp xúc, cũng từ Dạ An Từ vận chuyển vàng. Có một lần ám sát ngươi, là thám tử của chúng ta."
Dạ An Thần nhớ tới những kẻ bị xử tử cùng hai mươi vạn hoàng kim không rõ tung tích, cuối cùng đã hiểu rõ, nguyên lai là thám tử Tây Sa.
Ám sát nàng là ý kiến hay, nếu nàng chết, Linh Quốc sẽ lâm vào hỗn loạn, tự nhiên không thể chú ý biên cương, nếu nàng không chết, có thể đem tội danh đẩy vào người Dạ An Từ, sẽ không liên hệ đến Tây Sa, dù sao Dạ An Từ đã chết, sẽ không ai nghi ngờ còn có người thứ ba.
"Còn ai trong các người còn tại Linh Quốc?" Dạ An Thần hỏi.
"Toàn bộ đều trong này." Lí Lê nói "Ta đã nói tất cả, hy vọng ngươi không xuống tay với người Tây Sa."
Dạ An Thần kéo khóe miệng "Kéo xuống, tại chỗ xử quyết."
----------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện