Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 47


trước sau

Advertisement
Ngày hôm sau,  trong nhà thật sự xuất hiện một dì giúp việc.

Khi Tống Địch về nhà, dì giúp việc đã ra mở cửa.

“Chào cô Tống.” Dì giúp việc mỉm cười với cô,  vô cùng lịch sự.

“Vâng ạ… Chào dì.” Tống Địch cười lại, cô thấy dì giúp việc này cũng trạc tuổi mẹ cô, hơn nữa còn rất thân thiện.

Dì giúp việc chủ động cầm giúp cô một hoa và  bình sứ trắng trong tay cô.

“Cảm ơn dì.” Tống Địch có chút khó chịu nên chạy thẳng vào phòng làm việc tìm Phó Thuấn.

Phó Thuấn đang ngồi trước cửa sổ gõ bàn phím tiếng Pháp.

Ngày hôm qua,  sau khi anh liên lạc với một người bạn, người bạn đó đã có nhã ý mời anh đến Đức.

Đầu tháng một, triển lãm CES ở Las Vegas, Mỹ sắp khai mạc, Phó Thuấn phải đến triển lãm hàng năm này như thường lệ.

Anh đang lên kế hoạch cho một chuyến đi đến Detroit, một thành phố xe hơi, và sau đó bay đến Hamburg và Stuttgart.

“Chắc chắn…”

Phó Thuấn quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói, liền thấy bé thỏ trắng  mở cửa, ló đầu vào trong hỏi anh: “Em vào được không?”

Anh đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Tống Địch đóng cửa bước tới,  thấy anh đang kiểm tra vé máy bay: “Anh định ra nước ngoài sao?”

“Ừm, có lẽ nửa tháng sau anh sẽ ra nước ngoài.” Phó Thuấn đặt máy tính lên sô pha, kéo cô  ngồi vào lòng mình, sau đó đưa tay  nắm lấy ngón tay cô.

“Nửa tháng? Còn lâu.” Tống Địch dựa vào vai anh.

Phó Thuấn ôm cô, hỏi: “Tết Nguyên Đán năm nay là ngày mấy?”

“Cuối tháng hai.” Tống Địch nói: “Sao vậy?

“Không, anh không tính đến chuyện Tết.” Phó Thuấn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm nhận được sức nặng và nhiệt độ trong vòng tay, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Cái đó… Dì giúp việc có ở lại từ sáng đến tối không?” Tống Địch trầm giọng hỏi, kéo ngón tay đặt lên ngực anh.

“Sau mười giờ sáng đến, bảy giờ tối sẽ rời đi.” Phó Thuấn nói: “Nếu em không thích có người lạ ở đây, em có thể đặt trước thời gian.”

“Không sao, như vậy  là được rồi.” Tống Địch nhíu mày: “Còn tiền thì sao? Đắt không?”

Phó Thuấn sửng sốt một chút, anh hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, dì giúp việc là do anh giao cho quản gia bên nhà cũ sắp xếp: “Không đâu.”

“Đi nước ngoài với anh không?” Phó Thuấn hỏi.

“Hả? Không, em đang bận. Cửa hàng hoa của em còn đang dọn dẹp, có lẽ năm mới công việc kinh doanh sẽ tốt lên.” Tống Địch nói: “Em đã liên lạc với Tiểu Phàm, anh ấy vẫn có thể tới làm việc, để anh ấy  ra ngoài giao hoa, còn em sẽ ở lại trông cửa hàng.”

“Ừm.”

Dì giúp việc đến mời bọn họ ăn tối. Phó Thuấn kéo Tống Địch đi ra ngoài, thấy cô nắm lấy ngón tay của mình, vặn vẹo lại.

Đi đến phòng khách: “A!” Tống Địch nhẹ nhàng kêu lên.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Thuấn hỏi: “Quên cái gì rồi sao? “ Tống Địch buông tay anh ra, đi đến bên bàn ăn, chỉ vào bình hoa trông rất đẹp: “Cái này… Tôi…”

Cô nhìn dì giúp việc bưng cơm ra: “Dì, là dì cắm hoa sao?”

“Đúng vậy.” Dì giúp việc nói, có chút  lo lắng nhìn cô: “Sao vậy? Tôi không nên động vào sao?”

“Không phải, không phải… Dì à, dì học cách cắm hoa kiểu Hàn Quốc sao?”

Tống Địch vây quanh, quan sát kĩ hoa.

Dì giúp việc nói: “Có phải là phong cách Hàn Quốc không thì tôi không biết, đó là do một giáo viên đã dạy tôi.”

Phó Thuấn nhìn  dáng vẻ kinh ngạc của cô, nói: “Ăn cơm trước đi.”

Dì giúp việc thấy Phó Thuấn tương đối nghiêm túc, vội vàng nói với Tống Địch: “Vậy lần sau tôi sẽ không động đến nữa.”

“Không,  vô cùng chuyên nghiệp, tôi…” Tống Địch lúng túng ngồi vào chỗ: “Không sao đâu, dì, thật sự không sao.”

Cô cũng ngượng ngùng nói mình cũng có cửa hàng hoa, đi ra ngoài cũng là nghệ sĩ hoa.

Sau khi ăn xong, dì giúp việc  còn chưa kịp dọn dẹp mọi thứ thì đã tới giờ phải ra về, Tống Địch tới cửa chào tạm biệt dì ấy.

Trở lại phòng, Tống Địch nói với Phó Thuấn: “Trời ơi, dì giúp việc ban nãy có tới mười tám kỹ  năng. Vừa rồi em còn hỏi dì ấy trong bếp. Dì ấy nói biết chăm con, chăm sóc bệnh nhân, vô cùng chuyên nghiệp, đã được huấn luyện điều dưỡng chuyên nghiệp… Hơn nữa còn biết một ít vật lí trị liệu đơn giản, xoa bóp….”

Nhìn vào hoa tinh tế và thanh lịch: “Cũng có thể cắm hoa.”

“Vậy thì sao?”

“Chưa đến lúc trí tuệ nhân tạo ra đời, người máy trở nên phổ biến, thì chỉ bằng bây giờ, em cũng sắp bị thay thế rồi … Em…” Tống Địch chán nản không biết phải làm sao.

“Công nghệ cốt lõi sẽ không bị thay thế. Các kỹ thuật chuyên nghiệp có thể bị  sao chép, nhưng khiếu thẩm mỹ thì không.” Phó Thuấn nói: “Trừ khi chúng ta không có năng lực cốt lõi.”

Tống Địch bất lực dựa vào ghế sô pha: “ Buồn thật đấy.”

Giống như một đứa trẻ.

Phó Thuấn lắc đầu: “Anh  xuống lầu tập thể dục một chút, em có muốn đi cùng không? “

“Không muốn, em phải ở đây nghe nhạc để tĩnh tâm một lát, thực sự rất buồn.”

Phó Thuấn nhướng mày: “Hy vọng sau khi yên tĩnh em sẽ có được câu trả lời của mình.”

Tống Địch cầm cái gối da màu đen, nhéo góc rồi kéo ra: “Được rồi, cám ơn thầy Thuấn đã chỉ bảo.”

Phó Thuấn mỉm cười rồi đi vào phòng để chuẩn bị đồ đạc tập thể dục.

Trước khi ra ngoài, Phó Thuận dịu dàng hôn lên mặt Tống Địch: “Đừng suy nghĩ nhiều, tìm việc gì làm đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Em biết rồi. Mau đi đi!”

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Tống Địch đã biết Phó Thuấn là người vừa có quy tắc, còn vô cùng tự giác, hơn nữa cực kỳ có năng lực kiềm chế, một số khía cạnh còn đặc biệt tỉ mỉ, bài bản.

Hôm nay, cô hỏi chị vệ sĩ trong cửa hàng xem đàn ông trong ngành khoa học kỹ thuật có phải đều như thế này không.

Điều mà Tống Địch không dám nói lại với Phó Thuấn là không phải đàn ông trong khoa kĩ thuật đều như vậy mà là do anh khác người. Ai biết được…  Bọn họ đều nói anh rất đặc biệt.

Tống Địch nhìn căn nhà rồi gào thét ngã xuống sô pha, sờ sờ bề mặt da thoải mái, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra cùng Phó Thuấn, trong lòng  cô cảm thấy rối bời.

Phó Thuấn tập luyện  với máy móc trong  một lúc, gần đây không đi làm, anh có  nhiều thời gian rảnh hơn một chút.

Còn tên Ngô Bình kia, chỉ cần anh ta biết an phận không động đến Tống Địch, anh tạm thời cũng không có thời gian  để giải quyết anh ta.

Đối với vấn đề công việc, nếu anh không bắt đầu kinh doanh riêng, ước tính ba tháng nữa sẽ có tin tức về việc anh từ chức ở AD&PD, nhưng chắc chắn dù thế nào cũng sẽ có người tìm đến anh. Anh không phải lo lắng về việc tìm kiếm một công việc mới.

Chỉ cần Tống Địch…

Phó Thuấn cũng hiểu rằng xuất thân cùng với kinh nghiệm sống khác nhau sẽ gây ra một số khác biệt về nhận thức cũng như suy nghĩ.

Đặc biệt là đối với việc sống chung, sự khác biệt này sẽ ngày càng trở nên rõ ràng, mọi chi tiết, tính cách dù nhỏ nhất cũng dần được phơi bày.

Vậy… Tống Địch liệu có thích nghi được không?

Phó Thuấn nhìn mình trong gương, dường như anh có một sự hiểu biết mới về bản thân.

Ví dụ như việc nấu ăn, anh từng nghĩ rằng nếu để thỏ con tự nấu ăn là một điều tuyệt vời.

Nhưng khi nghĩ đến cô còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã phải giam lỏng ở trong phòng bếp, anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hai mươi tuổi, nên là tuổi đầy ước mơ và nhiệt huyết với cuộc sống, nên đam mê và mạnh dạn theo đuổi tương lai…

Thay vì phải bận rộn bởi những việc nhỏ nhặt như nội trợ và nấu nướng.

Khi đang lấy đồ uống trong phòng thể dục, một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh bước tới,  lên tiếng hỏi: “Anh đẹp trai, anh không đến đây lâu rồi.  Thế mà anh vẫn duy trì tốt cơ bắp của mình, đúng là hay thật đấy.”

Phó Thuấn nhìn cánh tay của mình rồi nhìn vào mặt của người kia: “Lớp trang  điểm của cô không ổn cho lắm.”

Đồ uống rơi ra ngoài, anh cầm lấy và bỏ đi.

Người phụ nữ đó vẫn còn đứng ở phía sau, vô cùng có hứng thú với anh, dáng người tốt như vậy,  dáng vẻ lại đẹp trai như vậy, thế nhưng miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén, đúng là không rồi!

Khi Phó Thuấn mở cửa đi vào, một con thỏ con chạy tới, anh vươn tay: “Anh chưa tắm, người đầy  mồ hôi.”

“Ồ.” Tống Địch muốn giúp anh xách túi, nhưng lại bị anh tránh đi, ngượng ngùng buông tay xuống.

Phó Thuấn đi vào phòng tắm, mở máy giặt,  cởi quần áo ra rồi nhanh chóng ném vào trong máy, nhìn người ở cửa: “Vậy, kết quả của việc em tịnh tâm ra sao rồi?”

“Không có kết quả.” Tống Địch dựa vào cửa nói: “Có phải em ngốc lắm không?”

“Không phải ngốc, chỉ là gặp phải một vấn đề mới toanh thôi.” Phó Thuấn liếc cô: “Anh đi tắm đây, có muốn tắm cùng nhau không?

“Ôi, trời ơi! Được rồi, được rồi.” Tống Địch tức giận đóng cửa cho anh, người chưa đi được bao lâu, bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào, trong lòng vừa an ổn vừa bất an, phức tạp đến mức muốn chết.

Lúc Phó Thuấn đi ra ngoài, Tống Địch nhào tới nói: “Bây giờ có thể để em ôm chưa?”

Anh liền cúi xuống, giở tayđón lấy cô, họ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.

Trên ti vi đang phát một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng. Phó Thuấn suy nghĩ một lúc, hóa ra đó là “Mùa hè Ấn Độ” của Stereophonics.

Thỏ con đã tắm xong, cơ thể ấm áp, mềm mại vô cùng  thoải mái.

Phó Thuấn xoa xoa cổ tay gầy guộc của mình, lời bài hát văng vẳng bên tai:  “Cô ấy là duy nhất đối với tôi…”

Phải không?

Tống Địch khẽ vặn người.

Phó Thuấn ấn cô: “Đừng nhúc nhích.”

“Làm sao vậy?” Tống Địch khó hiểu ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.

“Đừng làm loạn.” Phó Thuấn che miệng cô, cảm thấy có chút căng thẳng.

Tống Địch lại hôn vào lòng bàn tay anh.

“Nằm yên!” Phó Thuấn tức giận: “Cô nhóc, em đang  định dụ dỗ anh phạm tội đấy à? Phải không?” Anh cụp mắt xuống nhìn cô thật sâu.

Tống Địch thấy ánh mắt của anh  kỳ quái, rụt lại một chút, khẽ nói nói: “Em hôn anh thôi mà sao anh lại phản ứng  dữ vậy?”

Phó Thuấn cảm nhận  được nhiệt độ trên đùi, trong lòng thầm nói, anh sớm muộn gì cũng bị cô làm cho nghẹn chết.

“Em mới mười chín tuổi, còn nhiều thứ chưa biết lắm.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.

“Hả? Đương nhiên là em hiểu được. Sao lại không hiểu chứ.” Tống Địch nhấn mạnh: “Từ khi biết em bao nhiêu tuổi, anh thật sự rất là kỳ lạ đấy nhé. Anh không còn giống như trước đây. Hiện tại anh có khác gì trưởng lão của em đâu chứ.”

Phó Thuấn nhíu mày, nhìn bức tranh trên ghế sô pha đối diện, anh cũng sắp phát điên rồi.

Lý trí và cảm tính cứ chồng chéo lên nhau hành hạ anh, người lớn này đã gần ba mươi tuổi, anh nghĩ mình vẫn là người có lý trí, nhưng đôi khi nhìn cô, anh cũng có chút không biết nên giải quyết thế nào.

“Nhưng có một điều tuyệt đối không thay đổi, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em.” Phó Thuấn nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Tống Địch tế nhị lên tiếng: “Vậy thì anh gọi em là cục cưng của anh, được không? Anh Thuấn?  Có phải anh vẫn còn giận…”

Phó Thuấn chỉ thấy  đôi môi đỏ mọng của cô đang kề sát vào nhau, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, anh nâng cằm cô  sau đó  hôn lên.

Hãy để lý trí rơi xuống địa ngục.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện