Nông Viên Tự Cẩm

Lão Cha Không Tính Là Cặn Bã


trước sau

Động tác đẩy cửa đi ra ngoài của Liễu Mộ Vân tạm dừng một lát, che dấu kĩ sự bất đắc dĩ trong nụ cười, nói: “Không sao cả, phải bồi bổ một chút… Cha con biết con bị thương đã vô cùng đau lòng, sáng nay trời chưa sáng đã hẹn Triệu đại bá của con đi săn thú, lúc này hẳn là đã trở lại. Giữa trưa, Thảo Nhi có thể được uống canh gà rừng thơm ngon rồi, còn có đùi gà con thích nữa…”

Cửa kẽo kẹt đóng lại, trong phòng khôi phục yên lặng. Dư Tiểu Thảo chống người dậy, sờ miệng vết thương trên đầu mình, nhớ tới giấc mơ kia, liền vươn cánh tay đang đeo đá ngũ sắc từ trong chăn ra.

Nàng nhẹ nhàng xem xét viên đá màu sắc rực rỡ không có gì đặc biệt, tự nhủ nói: “Ta rõ ràng là linh hồn xuyên không, tại sao lại đem cả hòn đá này tới đây nhỉ? Vừa rồi nhất định là ta đang nằm mơ, một viên đá vỡ sao có thể là đá thần gì đó được chứ?”

[Ngươi mới viên đá vỡ ấy, cả nhà các ngươi đều đá vỡ!] Đột nhiên, một vầng sáng bùng lên trên viên đá ngũ sắc, trong đầu Dư Tiểu Thảo xuất hiện một giọng trẻ con thẹn quá hóa giận. Nàng hoảng sợ, không cầm chắc viên đá trên tay, suýt chút nữa hất luôn nó đi.

Dần dần, vầng sáng kia từ từ biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu vàng lớn bằng nắm tay trẻ con. Trên quả cầu ánh sáng có một đôi mắt bình thường to tròn, miệng nho nhỏ, nó chậm rãi bay lượn trên không trung. Lúc này khuôn mặt nho nhỏ, tròn tròn của quả cầu ánh sáng nhỏ đang phồng lên, thở phì phì trừng mắt với Tiểu Thảo, dáng vẻ rất dễ thương và đáng yêu.

Dư Tiểu Thảo vươn tay, muốn nâng quả cầu ánh sáng nhỏ lên, vật nhỏ kia lập tức né tránh, ra vẻ kiêu căng phách lối rất thú vị.

“Đừng nóng giận, ta xin lỗi ngươi là được chứ gì? Ngươi thật là Bổ Thiên Thần Thạch ư? Ngươi thật sự có công hiệu chữa thương hả? Miệng vết thương trên đầu ta là ngươi chữa khỏi sao?” Dư Tiểu Thảo liên thanh hỏi.

Bổ Thiên Thần Thạch kiêu ngạo “Hừ” một tiếng, nói: [Bản thần thạch là một viên Bổ Thiên Thần Thạch duy nhất do Nữ Oa nương nương đặc biệt luyện thành, ngươi nói có lợi hại hay không? Nhưng hơn phân nửa pháp lực của ta đã bị tiểu tử thúi Linh Nhi kia phong bế mất rồi, nếu không sao có thể vừa dính một chút máu của loài người nhỏ yếu như ngươi đã mơ màng hồ đồ nhận chủ chứ?]

“Pháp lực bị người ta phong bế rồi? Vậy còn tâng bốc mình lợi hại gì chứ? Cái gì mà loài người nhỏ yếu hay không nhỏ yếu hả? Nếu đã nhận chủ thành công, vậy ta đã là chủ nhân của ngươi. Ta còn đang mất hứng đây, một viên đá bị phong bế pháp lực, đói bụng không thể làm cơm ăn, khát không thể thành nước uống, có tác dụng gì chứ?”

Dư tiểu Thảo cho rằng hình như mình đã có được bàn tay vàng (1) giống như tiểu thuyết vậy, lên trời xuống đất không gì không làm được, nghe vậy thất vọng bĩu môi.

(1) Bàn tay vàng: Nam nữ chính xuyên không hay trùng sinh có năng lực đặc biệt.

Quả cầu ánh sáng nhỏ biến thành một con mèo lông vàng nho nhỏ xông tới chỉ trong chớp mắt, móng vuốt nhỏ suýt chút nữa đã cào được lên mặt Dư Tiểu Thảo, giọng the thé nói:

[Ai nói ta vô dụng? Ai chữa khỏi miệng vết thương trên đầu ngươi hả? Nếu không phải ta, trên đầu ngươi thủng một lỗ lớn như vậy, không có mười ngày nửa tháng, đừng nghĩ rời khỏi được giường! Sao có thể có sức lực lải nhải dài dòng với ta chứ? Đừng thấy phần lớn pháp lực ta đã bị phong bế, ta là đá thần được trải qua sự rèn luyện của Nữ Oa nương nương, dùng nước ta đã tắm rửa có thể kéo dài tuổi thọ, chữa được bách bệnh, còn có thể làm đẹp dưỡng nhan đấy!]

Hả… Nước tắm? Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt vài cái, Quả cầu ánh sáng nhỏ dường như đã nhìn ra nghi vấn của nàng, nói: [Trước khi được Nữ Oa nương nương lựa chọn, ta là một viên đá ngũ sắc trong khe suối, cho nên ta thích ngâm mình tắm rửa ở trong nước. Khi ta tắm rửa, linh khí trên người sẽ tản ra trong nước, có công hiệu không tưởng tượng được. Thân xác ốm yếu này của ngươi, uống nhiều nước ta tắm thêm vài lần, đảm bảo thân thể ngươi sẽ mạnh khỏe, tránh được trăm bệnh...]

Quả cầu ánh sáng nhỏ dùng móng vuốt nhỏ ngắn ngủn vỗ lên ngực, dáng vẻ y như mấy kẻ rao bán cao da chó. Dư Tiểu Thảo vốn có ba phần tin tưởng, bây giờ cũng đã giảm đi mất một phần rồi.

[Không tin sao? Ngươi lại dám không tin ta! Hừ hừ, thế nào cũng phải làm để người phàm như ngươi nhìn một chút ta có lợi hại hay không!] Quả cầu ánh sáng nhỏ nổi trận lôi đình, hung hăng bay lung tung vài vòng ở trong phòng, nhào về phía vết thương trên đầu nàng, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, bao quanh miệng vết thương của nàng cách lớp băng gạc.

Chỉ chốc lát sau, Dư Tiểu Thảo cởi bỏ băng gạc ra, miệng vết thương vốn dĩ đã tốt lên ba phần, lúc này đã sắp có thể bong vảy, sợ khi đổi thuốc sẽ không thể giải thích
nên nàng không để vảy bị bong xuống.

Quả cầu ánh sáng nhỏ đắc ý hừ một tiếng với nàng, không ngờ vui quá hóa buồn, pháp lực của nó bị hao hết sạch, đầu chúi xuống dưới, biến mất vào trong viên đá cuội ngũ sắc kia.

Trước lúc biến mất, Dư Tiểu Thảo nghe được tiếng nói mỏng manh của nó truyền đến: [Nhớ phải để ta ngâm mình ở trong nước, có lợi cho việc khôi phục linh lực…]

“Thảo Nhi đã tỉnh rồi sao? Ta đi xem một chút! Hôm nay săn được gà rừng, mau chóng hầm lên cho nữ nhi bảo bối của ta.” Trong viện truyền đến giọng đàn ông không tính là dễ nghe, nhưng lại rất ấm áp.

Dư Tiểu Thảo vội vàng quấn băng gạc lên trên đầu một lần nữa, hôm kia miệng vết thương còn chảy máu ròng ròng, ba ngày sau đã khỏi hẳn, kiểu ấy ai mà giải thích cho nổi chứ?

Vừa băng lại vết thương xong, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, gió lọt qua khe cửa, chơi đùa với bấc đèn mờ nhạt kia. Một người có thân hình cao lớn chắc nịch xuất hiện ở trong tầm mắt Dư Tiểu Thảo.

“Cha?” Trong lúc mơ màng, Dư Tiểu Thảo đã nghe được người cha hời này của mình rất có năng lực, rất tò mò vì sao cha có năng lực lại để vợ con của mình sống thảm đến như vậy.

Người đàn ông sải ba bước đi vào bên cạnh giường, dựa vào ánh sáng tối tăm, mơ hồ nhìn ra vóc dáng của chàng: Làn da ngăm đen khỏe mạnh, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, rất có hương vị đàn ông.

“Khuê nữ bảo bối của cha! Con lại dọa chết cha rồi, may mắn trời cao có mắt, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Ngủ cả ngày rồi, có đói bụng không? Chút nữa sẽ có canh gà con thích nhất!”

Dư Hải nhìn kỹ sắc mặt nữ nhi, so với lúc buổi sáng đã tốt hơn rất nhiều, mặt mày hớn hở đỡ nàng ngồi dậy, nhét gối đầu vào sau lưng để nàng dựa vào.

Nghe giọng dỗ trẻ con của cha mềm nhẹ như vậy, khóe miệng Dư Tiểu Thảo không nhịn được giật giật. Bà đây đã là người hai mươi chín tuổi mà còn được dỗ dành như một đứa trẻ ba tuổi, quá không quen lắm đâu.

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng nói: “Con đã ăn trứng gà, còn đã uống cháo nữa. Canh gà cho mẹ và đệ đệ uống đi. Thân thể mẹ yếu đuối, nên bồi bổ. Đệ đệ tuổi còn nhỏ, hôm nay lại bị dọa sợ không nhẹ…”

Bàn tay Dư Hải to như quạt hương bồ nhẹ nhàng vuốt ve đầu con gái, cẩn thận tránh đi miệng vết thương của nàng, cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tiểu Thảo nhà ta hiểu chuyện, biết thương mẹ và đệ đệ. Yên tâm, đều có phần. Còn dư lại sẽ hầm cho Tiểu Thảo của chúng ta, chờ đói bụng lại uống nữa nhé.”

Dư Tiểu Liên nghe vậy chép miệng đi vào: “Cha, đừng dỗ chơi với chúng con nữa! Cha vừa mới xách gà rừng đi vào sân, đông phòng đã nhìn chằm chằm rồi. Một mình Hắc Tử ca đã có thể ăn hết nửa con gà rồi, chờ đến phiên phòng chúng ta, có thể thừa lại chút thịt vụn đã không tồi rồi!”

“Hết rồi ngày mai cha lại đi bắt nhé.” Dư Hải tính tình rất tốt cười với nàng ấy.

“Đừng…” Dư Tiểu Liên tỷ tỷ song sinh trộm trợn trắng mắt, “Con mồi có nhiều nữa cũng không rơi tới trong miệng chúng ta. Cha không thấy được dáng vẻ đau lòng của bà nội khi trả tiền thuốc cho đại phu đâu, bà nhất định sẽ tìm mọi cách bù lại tổn thất gấp bội.”

“Đi đi đi! Nào có đứa trẻ nào lại nói xấu trưởng bối như vậy?” Dư Hải cũng không nghiêm khắc trách cứ một câu, chỉ cười tủm tỉm nói với Tiểu Thảo, “Yên tâm, cha đến bếp trên xem một chút, canh gà dù có thiếu ai thì cũng không được thiếu Tiểu Thảo của chúng ta.”

Dư Tiểu Liên thè lưỡi với bóng dáng của cha, cười với nói muội muội: “Cha chúng ta cái gì cũng tốt, nếu có thể cứng rắn thêm một chút thì càng tốt. Haizz! Phía trên có bà nội đè nặng, cha lại là người hiếu thuận, tính tình của mẹ lại quá mềm yếu…”

Dư Tiểu Thảo mới vừa xuyên không tới, còn chưa biết được rõ ràng tình hình trong nhà, chỉ có thể cười cười lắng nghe. Cúi đầu nhìn đá màu trên cổ tay, vội nói: “À… Tiểu Liên, có thể lấy một chút nước đến đây cho muội không? Máu dính cả lên viên đá rồi……”

Haizz! Kiếp trước làm chị cả quen rồi, đối mặt một cô bé tám tuổi nhỏ gầy, hai chữ “tỷ tỷ” thật sự khó lòng có thể nói ra miệng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện