Nông Viên Tự Cẩm

Vô Cùng Lộn Xộn


trước sau

Chu tam thiếu gia phủi vạt áo hoa, cười nói: "Kỳ thật, ta nói chuyện cũng không phải đơn thuần vì các ngươi! Là thiếu đông gia (1) của Trân Tu Lâu, cho dù có bất cứ cơ hội nào để đả kích Phúc Lâm Môn, bản thiếu gia cũng là sẽ không bỏ qua! Đáng tiếc..."

(1) Thiếu đông gia: Từ cổ chỉ người vừa quản lý vừa là con trai ông chủ.

Vừa nghe thiếu niên là ông chủ nhỏ của Trân Tu Lâu, Dư Tiểu Thảo nhô đầu ra từ phía sau đại ca, vẻ mặt cười lên đầy xán lạn: "Ngươi là thiếu đông gia của Trân Tu Lâu? Có thể làm chủ sao?"

Dư Hàng rất rõ ràng suy nghĩ của muội muội, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của nàng.

Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Chu tam thiếu gia thoáng mang theo người sự ngạo nghễ đặc biệt của thiếu niên: "Trân Tu Lâu là nơi mà Chu gia đặc biệt để ta tới luyện tập, tất nhiên lời của ta có thể làm chủ rồi."

Trong bất tri bất giác, một hàng ba người đã đi vào con phố có Trân Tu Lâu kia. Xa xa, cửa lớn của Trân Tu Lâu cao lớn huy hoàng hiện ra trước mắt.

Dư Tiểu Thảo không khỏi níu lưỡi: "Nơi này đủ để so sánh với khách sạn lớn năm sao đấy, lại có thể để cho một đứa trẻ trong nhà luyện tập. Chu gia này đúng thật là tiền muôn bạc vạn!"

"Tam thiếu gia, tại sao ngài lại tới lúc này vậy?" Đại chưởng quầy Trân Tu Lâu là trợ thủ đắc lực mà gia chủ Chu gia sắp xếp cho con trai.

Gia chủ Chu gia có ba người con trai, đến độ tuổi nhất định đều sẽ đến tiếp quản những sản nghiệp của Chu gia để rèn luyện. Mà đứa con trai nhỏ nhất này lại lựa chọn về quê hương xây dựng một tòa tửu lâu mới để luyện tập. Loại khí phách này, hai người ca ca không thể có được.

Từ một năm trước, trước cửa Trân Tu Lâu có thể giăng lưới bắt chim, đến hiện giờ đã rất đắt khách. Đại chưởng quầy rất tâm phục khẩu phục đối với vị chủ nhân niên thiếu này, đã quyết tâm sẽ đi theo tam thiếu cùng làm nên nghiệp lớn.

Chu tam thiếu gia vẫn tương đối vừa lòng đối với người chưởng quầy có khả năng lại trung thành này. Bước đầu tiên thành công của người Chu gia là thu phục lòng người. Cậu đã làm được! Sau này, cậu sẽ còn làm tốt hơn nữa! Khiến những người kia phải chống mắt lên xem!

"Chưởng quầy Tưởng, tiệc mừng thọ của huyện lệnh Ngô đã chuẩn bị thế nào rồi?"

"Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, đây là thực đơn. Tam thiếu gia nhìn xem có gì cần lược bỏ không?" Chưởng quầy Tưởng tự mình cầm thực đơn tiệc mừng thọ đưa cho Chu tam thiếu gia xem qua.

Huyện lệnh Ngô từ trước đến nay chú trọng mình là thanh quan, tiệc mừng thọ lần này không định làm lớn chỉ đơn thuần là gia yến mà thôi. Cho nên, tính toán toàn bộ khách khứa cũng không đến mười người.

Huyện lệnh Ngô xuất thân quan lại thế gia, vợ là con gái của Trung Nghĩ hầu, những món tầm thường chưa chắc có thể lọt vào mắt bọn họ. Trân Tu Lâu có thể đứng vững ở trấn Đường Cổ, nhất định phải hầu hạ vị tôn đại Phật huyện lệnh Ngô này cho thật tốt.

Món ăn trong gia yến được đích thân Chu Tử Húc và đầu bếp cẩn thận cân nhắc quyết định ra. Phần lớn là những món trân phẩm đặc sắc và nổi tiếng ở trong tiệm, nhưng Chu tam thiếu vẫn không quá vừa lòng cho lắm. Dường như chưa đủ đặc biệt, cũng chỉ là những món ăn cao cấp đắt tiền bình thường mà thôi.

"Ta muốn nói chút chuyện làm ăn với hai huynh muội này, mau chuẩn bị một nơi yên tĩnh đi." Chu tam thiếu cũng không nhân thực đơn nữa, dặn dò một tiếng lại xoay người tiếp đón hai anh em Dư Hàng.

Nói chuyện làm ăn? Cùng với hai người bọn họ? Chưởng quầy Tưởng hơi đánh giá hai anh em còn nhỏ tuổi ăn mặc rách rưới này. Trong mắt cũng không coi khinh, chỉ có tò mò - Hai đứa bé này có bản lĩnh gì khiến tiểu chủ nhân nhà mình coi trọng nhỉ?

Dư Tiểu Thảo đi theo phía sau Chu tam thiếu gia, tò mò đánh giá trang hoàng của Trân Tu Lâu. Không hổ là nhân tài mới xuất hiện có thể cạnh tranh với thương hiệu cũ Phúc Lâm Môn đã qua vài thập niên như vậy, quả nhiên khắp nới đều toát lên không khí hào phóng, nhưng ở mỗi chi tiết lại làm người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.

Trong lòng Tiểu Thảo âm thầm tán thưởng, nhất cử nhất động của nàng đều lưu lại trong mắt Chu tam thiếu gia. Đôi anh em này đã khơi dậy hứng thú của cậu. Đại ca tuổi tuy còn nhỏ lại có thể chọn lựa rất lý trí, quyết định nhanh chóng; muội muội đang ở Trân Tu Lâu xa hoa cao quý, trong mắt chỉ có tò mò và thưởng thức, nhưng lại không hề có vẻ chật vật và hèn kém một chút nào.

Chẳng lẽ xuất thân của hai người này không phải con nhà ngư dân bần hàn mà có ẩn tình khác? Trong lòng Chu Tử Húc có chút không chắc chắn lắm.

Thấy trong mắt Dư Hàng vẫn có chút phòng bị như cũ, biết cậu còn đang đề phòng vì lời vô tâm vừa mới nói của tiểu cô nương kia.

Chu Tử Húc cười nói: "Triều Đại Minh chúng ta, đều không phải là Tiền triều
phòng miệng dân như phòng nước lũ. Đặc biệt là đương kim Thánh thượng, khuyến khích người dân ra ngoài nói chuyện, khởi xướng tự do ngôn luận. Tiểu muội nhà ngươi cũng không nói sai, Thánh thượng biết cách trị nước, đâu cần phải ngần ngại chứ?"

Khởi xướng tự do ngôn luận? Từ này lại xuất hiện ở trong miệng cổ nhân, Dư Tiểu Thảo cảm thấy vô cùng quái dị. Nhưng rốt cuộc đã biết mình đang ở triều Đại Minh.

Ở trong ấn tượng của nàng, ở phương diện ăn uống, người thời Minh coi như cũng khá hạnh phúc, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và gia vị đều đã được nhập vào từ nước ngoài. Đối với một cao thủ làm món kho thì sao có thể thiếu được những thứ đó chứ?

"Bây giờ là Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn đang chấp chính sao?" Dư Tiểu Thảo không cẩn thận buột miệng thốt ra kiến thức lịch sử mình biết đến. Mới vừa nói xong, nàng đã biết xong đời rồi! Hô thẳng tên họ của Hoàng đế ở cổ đại có thể bị chém đầu hay không?

Chu Tử Húc nhìn nàng một cái, dùng giọng điệu hơi mang kinh ngạc nói: "Niên hiệu của đương kim đích xác là Kiến Văn, nhưng... Chu Dẫn Văn là ai?"

Dư Tiểu Thảo nhìn thật kỹ biểu tình của Chu tam thiếu, trực giác cho thấy mạng nhỏ của mình đã được bảo toàn, vì thế thật cẩn thận hỏi một câu: "Bây giờ không phải là Hoàng đế triều Minh đời thứ hai sao?"

Ở làng chài nàng nghe thoáng qua được nói đương kim Thánh thượng là đời thứ hai nhậm ngôi Hoàng đế, Hoàng đế đời thứ hai triều Minh chính là Chu Duẫn Văn mà! Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm lịch sử sao?

"Đúng vậy! Hoàng Thái tổ nhường ngôi vị hoàng đế cho tôn tử, còn mình đi du sơn ngoạn thủy rồi. Điều này đã được biên soạn thành một câu chuyện truyền khắp triều Minh rồi mà. Nhưng Hoàng đế của chúng ta tuy rằng cũng họ Chu, nhưng không tên là Chu Duẫn Văn. Tên huý của Kiến Văn Đế, trước Quân sau Phàm!"

Tên huý quân vương triều Đại Minh cũng không nhất định phải kiêng dè. Kiến Văn Đế lấy mình làm gương, tự do ngôn luận. Nghe nói, trên triều đình có đại thần khi can gián dùng ngôn từ quá mức kích động, hô thẳng tên huý của Hoàng đế. Hoàng thượng không những không trách tội còn khen người này "Có thể so với Ngụy Trưng (2)" có gan thẳng thắn can gián.

(2) Ngụy Trưng: Là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường. Tuy từng phục vụ nhiều đối thủ trên chiến trường và chính trường của Đường Thái Tông, Ngụy Trưng vẫn được nhà vua trọng dụng, ông được phong chức Gián nghị đại phu với nhiệm vụ can gián vua không mắc phải những quyết định sai lầm. Sự thẳng thắn và sáng suốt của Ngụy Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Chu Quân Phàm? Đời Minh có Hoàng đế tên Chu Quân Phàm sao? Hình như không có chứ nhỉ? Minh Thái Tổ truyền ngôi cho cháu trai, mà cháu trai không phải Chu Duẫn Văn? Triều Đại Minh nàng xuyên đến này có phải triều Minh trong lịch sử hay không vậy?

"Tên huý của Hoàng Thái Tổ..." Dư Tiểu Thảo đánh bạo truy vấn một câu.

"Hoàng Thái Tổ Chu Hoài Dung bình định thiên hạ, thành lập triều Đại Minh người đời đều biết. Ngươi rốt cuộc có phải người triều Đại Minh hay không vậy, chuyện này cũng không biết!" Biểu cảm trên mặt Chu Tử Húc không thể tin tưởng giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Dư Hàng lập tức giải vây giúp muội muội: "Tiểu muội của ta ốm yếu từ nhỏ, vẫn luôn nằm trên giường, gần đây mới dần dần bình phục..."

Tầm mắt Chu Tử Húc dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Dư Tiểu Thảo, khẽ gật đầu nói: "Ta thấy tiểu muội Dư gia rất có hứng thú đối với triều Đại Minh, vậy ta đành làm người tốt tới cùng, nói cho ngươi một chút đi!"

Những lời tiếp theo của Chu tam thiếu lại làm Dư Tiểu Thảo càng thêm ngờ vực. Cho dù triều Minh cũng lật đổ sự thống trị của triều Nguyên, cho dù Hoàng đế bước lên ngôi vị Hoàng đế cũng mang họ Chu, nhưng triều Minh này lại thật sự không hề giống với triều Minh nàng biết rõ trong lịch sử.

Lật đổ Hoàng đế cuối cùng của triều Nguyên lại không phải Chu Nguyên Chương mà là đương kim Thái Thượng Hoàng Chu Hoài Dung. Thái Thượng Hoàng xuất thân là dân nghèo, nghe nói thời thiếu niên tầm thường không nổi trội, đương lúc hai mươi hai tuổi, đột nhiên giống như thay đổi thành người khác vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện