Nông Trường Lưng Chừng Núi

56: Nấm Tùng Nhung Sashimi


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vô Ngung dậy sớm đã không thấy Huyên Hiểu Đông đâu, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Huyên Hiểu Đông đang đào đất trồng rau ở sân sau.
Mảnh đất đẹp đã bị xới tung lớp đất đen bóng màu mỡ bên trong, Huyên Hiểu Đông rắc hạt giống, nhìn xuống từ cửa sổ có thể thấy y chỉ mặc áo may ô rộng rãi, càng tôn lên bờ lưng rắn chắc gợi cảm đến cực điểm.

Hôm qua vẫn thấy đó chỉ là một mảnh đất, sáng nay đã thấy chúng được xới tung lên, bồn hoa xung quanh cũng được vây lại, trồng vài bụi cúc mâm xôi và thược dược.

Bây giờ mới sáng sớm mà y đã làm được bao nhiêu việc, hai bên trái phải cũng gieo cả gốc hẹ, có lẽ chẳng mấy chốc mầm hẹ xuân mơn mởn sẽ đâm lên, mà bản thân anh thì lại không ăn được bao nhiêu.
Anh lặng yên quan sát một lúc lâu, Huyên Hiểu Đông lại nhạy bén cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười, "Anh dậy rồi à? Em làm trứng hấp hàu tươi và bánh bao súp trong bếp đó, còn có sữa đậu nành và cá hồi nữa, anh ăn trước đi, em sắp trồng xong rồi."
Thịnh Vô Ngung cười với y, "Em cứ làm từ từ thôi, tôi tự ăn được."
Anh rửa mặt xong thì tới dùng bữa sáng, thấy nhân viên y tế đã đến, sau khi giúp anh đo huyết áp và các chỉ số khác thì hẹn anh nửa tiếng sau khi ăn xong đến phòng vật lý trị liệu.

Sau đó anh nhìn thấy Thịnh Lỗi Lỗi lái xe đến ở cổng trước.
Thịnh Lỗi Lỗi dừng xe, Thịnh Lạc Lạc và Lê Khải đều xuống, ba người cười cười nói nói đi vào, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung thì ngoan ngoãn gọi: "Chú nhỏ."
Thịnh Vô Ngung chỉ vào trước bàn ăn, "Ăn sáng đi, trong nồi còn đấy, tự lấy nhé.

Hiểu Đông còn đang trồng rau, mọi người ăn trước đi."
Thịnh Lỗi Lỗi cười hì hì, "Thật ra bọn cháu đã ăn ở Lâm Viên rồi, bà nói với cháu anh Hiểu Đông nấu cơm rất ngon, nhưng bọn cháu phải coi anh ấy là bề trên, không thể bắt anh ấy làm cho được."
Thịnh Vô Ngung hờ hững không tỏ thái độ gì, ngồi yên ăn bánh bao, mặt mũi lạnh nhạt trầm tĩnh.

Bọn Thịnh Lỗi Lỗi ngồi đó uống sữa đậu nành một lúc, tất cả đều cảm thấy đứng ngồi không yên.

Thịnh Lỗi Lỗi thầm thấy kỳ quái, thật ra sau khi bị bệnh, chú nhỏ vẫn luôn lạnh lùng xa cách như thế, nhưng kể từ sau khi thành đôi với anh Hiểu Đông, trông chú nhỏ đã hòa nhã dễ gần hơn rồi, nhất là hôm qua trông chẳng khác nào người bình thường cả...!Sao hôm nay lại vậy nữa rồi? Lẽ nào tối hôm qua...
Gã đang suy nghĩ miên man thì đã thấy Huyên Hiểu Đông từ bên ngoài vào, trong tay y còn xách xô, cuốc và các dụng cụ khác.


Y đặt đồ đạc ở ngoài sân trước khi vào bếp, rửa tay sạch sẽ rồi mới đi vào cười hỏi: "Đủ ăn không? Không đủ tôi hấp thêm một xửng nữa."
Sau đó bọn Thịnh Lỗi Lỗi nhìn thấy băng tuyết trên gương mặt Thịnh Vô Ngung như tan chảy, sự rùng mình bỗng biến mất, anh cười nói: "Bọn họ ăn ở Lâm Viên rồi mới qua, em thì sao? Ăn chưa?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em ăn rồi, lát nữa vật lý trị liệu xong thì chúng ta mới đi, bây giờ em mở game cho bọn Lỗi Lỗi chơi trước một lúc nhé?"
Thịnh Lỗi Lỗi như trút được gánh nặng, "Được, bọn em vào phòng chơi game đợi chú nhỏ——Đúng rồi, hôm qua chú nhỏ bảo có thể gọi cả Chử Nhược Chuyết, em cũng gọi Chử thiếu gia đến đó."
Huyên Hiểu Đông không để ý lắm, "Được."
Huyên Hiểu Đông sang đây thấy Thịnh Vô Ngung đã ăn xong thì thu dọn, sau đó đẩy anh tới phòng vật lý trị liệu, thuần thục kiểm tra vài chỉ số trước cho anh, sau đó thấy đúng giờ nhân viên y tế tới, bắt đầu châm cứu vật lý trị liệu.

Sau khi kết thúc, y đẩy anh ra ngoài, mọi người lên hai chiếc xe tới trường bắn.
Thịnh Lỗi Lỗi đã đặt trước một sân bãi, Huyên Hiểu Đông cầm súng săn mới toanh ra ngoài bắn thử.

Gương mặt y chăm chú, cặp chân dài hơi mở ra, tư thế đứng vừa ổn định vừa thẳng tắp.

Thịnh Vô Ngung ngồi phía sau vừa thong thả uống trà, vừa quan sát y ngắm bia bắn.
Lúc Chử Nhược Chuyết đi vào, Huyên Hiểu Đông đang nhìn thẳng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, eo lưng thẳng tắp, nổ súng bắn, phát nào cũng trúng vòng 10.
Chử Nhược Chuyết chấn động, hắn ngồi xuống bên cạnh Thịnh Vô Ngung cười nói: "Hiểu Đông vốn siêu vậy đấy, trước đây tôi cũng đoán có lẽ anh ấy không phải lính nghĩa vụ bình thường, nhưng dù vậy thì kỹ thuật bắn...!Cứ coi như đã giải ngũ thì đáng lẽ vẫn có thể tiếp tục nhậm chức ở Bộ Lục quân chứ? Chí ít làm sĩ quan huấn luyện bắn súng không thành vấn đề.

Không học ở trường quân đội nữa thì vẫn còn hàng loạt chức vụ khác nữa mới đúng, sao có thể về quê trồng trọt? Mấy hôm trước tôi có làm quen với một đại tá trường quân đội Tĩnh Hải, họ nói còn đang thiếu sĩ quan huấn luyện, có cần tôi liên lạc thử để Hiểu Đông đi nhận vị trí này không? Cho dù chỉ là công việc tạm thời thì cũng không tệ, tôi cảm thấy hẳn là Hiểu Đông sẽ thích chứ?"
Thịnh Vô Ngung quay đầu thản nhiên nhìn Chử Nhược Chuyết, không lên tiếng.

Chử Nhược Chuyết lạnh hết cả lưng vì cái nhìn này của anh, cười nói: "Đương nhiên, anh Vô Ngung có quan hệ rộng hơn tôi, mấu chốt là phải xem nguyện vọng của Hiểu Đông đúng không?"
Bên kia Thịnh Lỗi Lỗi hét lên: "Lại trúng!" Gã nói với Huyên Hiểu Đông: "Cho em chơi một phát đi! Súng này của anh lực mạnh quá! Quả nhiên vẫn là chú nhỏ đẳng cấp, có thể đặt riêng được."
Huyên Hiểu Đông đưa súng cho Thịnh Lỗi Lỗi, cười nhìn gã bắn, giơ tay chỉnh lại tư thế giúp gã.


Sau đó y đi sang bên nhóm Thịnh Lạc Lạc và Lê Khải, cũng hướng dẫn cho bọn họ, xong xuôi quay đầu lại thì nhìn thấy Chử Nhược Chuyết đã tới, bèn đi tới ngồi xuống, "Nhược Chuyết không lên chơi đi à?"
Chử Nhược Chuyết nói: "Ầy tôi đau thắt lưng, không chơi đâu, vừa mới nói với anh Vô Ngung đây, mấy hôm trước tôi có quen lãnh đạo một trường quân đội, bây giờ bên đó đang thiếu sĩ quan huấn luyện, anh có muốn làm không?"
Huyên Hiểu Đông: "Không cần, trường quân đội quản lý nghiêm ngặt, đến lúc đó tôi không chăm sóc tốt được cho Vô Ngung."
Chử Nhược Chuyết: "..."
Hắn liếc sang nụ cười mềm mỏng trên mặt Thịnh Vô Ngung, thầm thở dài trong lòng.

Ông anh này không cần sản nghiệp nhà họ Lâm, cũng không muốn mượn thế lực nhà họ Thịnh để tìm một công việc ổn định, làm bạn bè với mình thì thái độ nhạt như nước.

Tại sao y không biết nhân lúc còn trẻ, khi Thịnh Vô Ngung còn đối xử tốt với mình mà tích lũy thêm vốn liếng để phát triển bản thân cơ chứ? Gia thế nhà họ Thịnh lớn, một khi tương lai xảy ra chuyện gì thì y sẽ phải chịu thiệt thòi.
Nghe giọng điệu này, đúng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung nói với Huyên Hiểu Đông: "Không dạy bọn họ nữa à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Thịnh Lỗi Lỗi lão luyện quá rồi, Thịnh Lạc Lạc cũng chỉ định chơi cho vui thôi nên không quan trọng, anh Lê Khải hẳn là cũng biết chơi súng, không cần em dạy."
Lê Khải phía trước nghe thấy Huyên Hiểu Đông nói thì quay đầu nhìn y một cái, ánh mắt có phần lạ lùng, "Sao cậu biết tôi biết chơi?"
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, "Vừa nhìn là biết——Cụ thể là chỗ nào thì em không nói rõ được, nhưng không giống Thịnh Lạc Lạc."
Lê Khải cười, "Đúng là tôi từng thử săn thú rất lâu về trước, cậu giỏi thật đấy."
Chử Nhược Chuyết nói: "Buổi trưa tôi mời, có một nhà hàng nấm tùng nhung rất ngon, cũng phù hợp để anh Vô Ngung ăn."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được." Rồi lại nói với Huyên Hiểu Đông, "Hiếm khi ra ngoài được một hôm, em cứ chơi thêm cho đã."
Huyên Hiểu Đông: "Vui lắm, biết nơi này rồi thì sau này muốn chơi cứ tới đây thôi, cũng không nhất thiết phải chơi chán hôm nay, nói chuyện với anh cũng rất thích."
Thịnh Vô Ngung cụp mi rút ngón tay về, sờ lên ống tay áo của mình, hỏi: "Hay là tôi đầu tư một trường bắn cho em nhé?"
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Không cần đâu, phiền lắm, muốn chơi gì thì cứ tới chơi là được, biến sở thích thành việc làm ăn đau khổ lắm, lúc nào cũng phải lo lắng lỗ vốn, không làm được tốt thì cứ nhìn thấy súng là phiền lòng."
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, "Giọng điệu anh nói giống y như đúc lúc bán cá rồng châu Á, cũng vì sợ phiền toái nên sẵn lòng bán rẻ hơn cho các hàng cá chứ nhất quyết không chịu bán cho nhà quyền quý, thật sự không khom lưng vì năm đấu gạo."

Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, "Thích thứ gì, nếu có thể tiện tay kiếm được ít tiền cũng không tệ, nhưng nếu thứ mình thích mà mang đến phiền toái thì sẽ không thích nữa."
Chử Nhược Chuyết gật đầu chỉ vào y, cười: "Tôi biết rồi, anh đúng là hiểu bản thân mình nhất luôn đó." Hắn quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung, thấy anh đang xuất thần nhìn ra bên ngoài, tưởng anh mệt nên cầm điện thoại ra ngoài, "Tôi gọi món trước cho, hai cân rưỡi nấm tùng nhung loại cao cấp nhất, sashimi, đồ nướng, cơm nấm tùng nhung đều đặt rồi, tiếp đó là canh gà...!Anh Vô Ngung muốn ăn gì? Hiểu Đông thì sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Canh gà nấm tùng nhung là được rồi, hiện tại tôi không ăn được nhiều."
Huyên Hiểu Đông nói: "Hỏi bọn Lỗi Lỗi đi, tôi ăn gì cũng được."
Chử Nhược Chuyết nói: "Được rồi." Hắn hơi cao giọng lên hỏi Thịnh Lỗi Lỗi: "Lỗi Lỗi, mấy cậu thích ăn gì?"
Thịnh Lỗi Lỗi quay đầu cười, "Có ếch trâu tía tô không? Đêm qua tự dưng thèm ăn cay, cả gỏi bề bề sống nữa." Gã cũng biết Chử Nhược Chuyết đang kín đáo gọi bọn họ đi, dù sao hai chân chú nhỏ đi lại không tiện, bọn họ cũng không thể chỉ lo chơi đùa, còn phải để ý đến anh, bắn thêm mấy phát nữa rồi cùng bọn Lạc Lạc cất súng, cùng nhau đến nhà hàng mà Chử Nhược Chuyết đã nhắc đến.
Quả nhiên nấm tùng nhung của nhà hàng này vô cùng ngon, hiện tại vừa mới vào xuân, không hẳn là đúng mùa nhưng lại làm được rất nhiều nấm tùng nhung thượng hạng, giòn ngọt tươi, phảng phất cả hơi thở của núi rừng và hoa.

Cả nhóm ăn rất hài lòng, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.

Chử Nhược Chuyết hỏi Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung, "Lâm Diệc Cẩn...!gần đây đang tính tổ chức tiệc rượu, biết anh đã xuất viện nên hỏi thử xem hai người có đi không, nếu đi thì cậu ta sẽ cho người gửi thiệp mời đến."
Vẻ mặt Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt, "Hiểu Đông đi thì tôi đi."
Huyên Hiểu Đông sững sờ, "Không đi."
Y nhìn sang Thịnh Vô Ngung không nói gì.
Buổi tối, Huyên Hiểu Đông dùng tinh dầu xoa bóp lần lượt từng chân giúp Thịnh Vô Ngung, hai người nằm trên giường, say sưa vui vẻ một trận, dù sao cũng đã nằm viện bao nhiêu hôm, cả hai cũng đã rất lâu chưa thân mật rồi, dĩ nhiên là cực kỳ hào hứng.

Sau khi đã thỏa thuê, bọn họ nửa nằm trên giường, dư âm vẫn còn dang dở, uể oải ôm lấy nhau.

Lúc này Huyên Hiểu Đông mới hỏi: "Hôm nay anh không vui sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao, chỉ là lâu quá không xã giao nên hơi mệt...!Thuốc cũng chưa thích ứng được."
Huyên Hiểu Đông lo lắng, "Có cần bảo bác sĩ đổi thuốc không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao đâu, ngày mai em theo mẹ tôi đi tham gia lễ khai mạc nhạc kịch đúng không?" Anh duỗi tay vuốt ve bờ vai khỏe đẹp của Huyên Hiểu Đông, đúng là một cơ thể đẹp đẽ bùng nổ hormone.
Huyên Hiểu Đông được vuốt ve đến là sảng khoái, lười biếng nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm thấy mí mắt nằng nặng, "Ừm, anh khó chịu thì em sẽ về nhanh hết sức."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không đâu, em cứ chơi vui vào, tôi rất ổn, biết em vui thì tôi sẽ vui theo."
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm." Cơn buồn ngủ dâng lên.
Thịnh Vô Ngung nói: "Hiểu Đông...!Tôi không muốn mang đến phiền toái cho em, em đừng ghét tôi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Hử? Anh không phải phiền toái mà." Y giãy giụa khỏi cơn buồn ngủ, mở mắt ra nhìn Thịnh Vô Ngung cười, "Sao bỗng nhiên anh lại nói vậy?"

Thịnh Vô Ngung sầu muộn nói: "Thứ em thích, nếu như mang đến phiền toái cho em thì em sẽ không thích nữa..." Anh nhớ đến Lâm Diệc Cẩn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh không phải đồ vật." Y tìm kiếm bàn tay của Thịnh Vô Ngung, đặt những ngón tay thon dài của anh bên môi rồi hôn lên: "Anh là tất cả niềm hạnh phúc của em, bao nhiêu phiền toái em cũng không ngại đâu."
Thịnh Vô Ngung chần chừ, "Em...!còn muốn thêm lần nữa không?" Cơ thể hai người đang dính chặt lấy nhau, bây giờ thì anh tin rồi, người kia chỉ cần hôn lên ngón tay anh một cái thôi cũng có thể nhiệt tình chào cờ.
Huyên Hiểu Đông có chút bất đắc dĩ, "Không cần để ý đến nó...!Lát nữa là ổn thôi..."
Thịnh Vô Ngung giơ tay xoa nắn bờ môi y, mỉm cười, "Tôi giúp em." Anh thích cơ thể thành thật của Huyên Hiểu Đông, vừa ngay thẳng vừa nhiệt tình, thậm chí đôi lúc anh còn không hiểu sự hưng phấn của y đào từ đâu ra nữa.
Nhưng anh yêu sự thuần túy và thẳng thắn rõ ràng như vậy.
Anh nghĩ, ít nhất cứ để y chơi thêm một tuần thật vui vẻ không sầu lo đi đã, còn đâu thì tính sau.

____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Canh hai, rất cố gắng nhưng vẫn chưa viết tới đoạn cầu hôn, ngày mai tiếp tục cố gắng lên...
____________________
Chú thích của editor:

Trứng hấp hàu tươi

Bánh bao súp

Canh gà nấm tùng nhung

Cơm nấm tùng nhung

Ếch trâu tía tô

Gỏi bề bề sống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện