Nông Trường Ảo Tưởng

Hiểu lầm


trước sau

Không khí trong phòng phảng phất như ngưng đọng lại. Hai người Lục Thanh Tửu cùng Bạch Nguyệt Hồ mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì.

Lục Thanh Tửu ôm cái đuôi hồ ly mềm mại, như ôm một củ khoai lang phỏng tay, sau khi im lặng một lúc lâu, Lục Thanh Tửu cảm thấy bản thân nên nói một cái gì đó, vì thế mà run giọng gọi: “Nguyệt Hồ?”

Ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ từ trên mặt Lục Thanh Tửu chuyển qua trên cái đuôi thật lớn kia, biểu cảm hắn trở nên nghiêm túc lên, giống như là đang tự hỏi gì đó.

“Nguyệt Hồ, anh không sao chứ!” Lục Thanh Tửu nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ cứng lại xen thêm một chút bối rối, “Có phải anh bị thương không? Cái đuôi sao lại thế này……” Cậu nói rồi buông cái đuôi ra, vươn tay muốn kiểm tra cơ thể của Bạch Nguyệt Hồ một chút, xem xem cơ thể của Bạch Nguyệt Hồ có bị thương hay không.

Bạch Nguyệt Hồ né tránh tay Lục Thanh Tửu, hắn nói: “Ừm……nó bị rơi thôi.”

Lục Thanh Tửu: “Rơi?” Cậu có chút há hốc mồm, không ngờ Bạch Nguyệt Hồ lại có thái độ nhẹ nhàng bâng quơ đối với chuyện này như thế.

“Vậy rơi rồi thì làm sao đây, còn có thể mọc lại không?” Ánh mắt Lục Thanh Tửu trông mong mà nhìn cái đuôi mềm oặt đang còn nằm ở trong lòng bàn tay của chính mình, luôn có loại cảm giác bản thân đã làm ra chuyện gì đó lớn lắm, cậu lại lặp lại câu hỏi lần nữa, “Mọc ra được không? Được không?” Cậu từng nghe nói thằn lằn có thể mọc đuôi ra lại, chẳng lẽ đuôi hồ ly tinh cũng có thể mọc lại ư??

Bạch Nguyệt Hồ: “……” Vẻ mặt của hắn cực kỳ phức tạp, phức tạp đến nổi Lục Thanh Tửu cũng không biết rốt cuộc tâm trạng của hắn thế nào.

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chắc sẽ được nhỉ?”

Lục Thanh Tửu: “……” Anh hai ơi, anh có thể nói ra câu nào đó chắc chắn một chút được không.

“Ngủ đi, không phải chuyện gì lớn đâu.” Cuối cùngBạch Nguyệt Hồ kết thúc chuyện này bằng một câu, “Rơi rồi thì thôi, hơn nữa rơi rồi cũng cũng tốt, sau này tôi đi ra ngoài có thể để nó lại sưởi ấm cho cậu.”

Đầu Lục Thanh Tửu choáng váng, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bạch Nguyệt Hồ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như cái đuôi to lông xù ở trước mắt này chẳng phải là thứ gì quan trọng cả, cũng không phải là một bộ phận trong cơ thể của hắn……

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi……biết rồi.”

Thấy dáng vẻ Lục Thanh Tửu giống như đã bị cú sốc rất lớn, Bạch Nguyệt Hồ ít khi vươn tay, xót thương mà sờ sờ đầu Lục Thanh Tửu, vẻ mặt cùng động tác kia, rất giống với dáng vẻ ngày thường Lục Thanh Tửu sờ Doãn Tầm. Nếu đổi lại tâm trạng một chút, có lẽ chính là thấy thú cưng nhỏ đáng yêu nhà mình thiếu kiến thức nên bị khiếp sợ đến ý thức mơ hồ, vì thế chủ nhân vươn tay sờ sờ đầu thú cưng để thể hiện sự an ủi……

“Ngủ đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đều đã muộn thế này rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy còn cái đuôi thì sao……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Để ở trong nhà làm đồ trang trí đi?”

Lục Thanh Tửu: “???”

Bạch Nguyệt Hồ hiển nhiên cũng phát hiện cách nói này có chút hơi kích thích Lục Thanh Tửu, cho nên vội vàng bổ sung nói: “Tôi nói giỡn thôi, qua hai ngày nữa tôi sẽ ghép nó về chỗ cũ.”

Lục Thanh Tửu: “……” Vậy còn nghe được.

Tuy rằng cái đuôi này đã rời khỏi cơ thể của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng nó vẫn vô cùng ấm áp, ôm vào trong ngực giống như ôm con búp bê bằng vải có nhiệt độ vậy, nhưng mà, khuynh hướng cảm xúc của cái đuôi tốt hơn búp bê bình thường rất nhiều —— là một loại búp bê vải cao cấp.

Ngày thường Lục Thanh Tửu đã có thói quen ôm cái đuôi ngủ, đêm nay cậu mơ thấy ác mộng. Cậu mơ thấy bản thân lỡ bước vào bên trong một khu rừng rậm rạp, cậu bị lạc ở bên trong. Khu rừng này rất rậm rạp, có tầng tầng lớp lớp tán cây che khuất ánh sáng mặt trời đang muốn chiếu vào. Lục Thanh Tửu đi ở bên trong, cứ thế đi mãi không tìm thấy được lối ra, trời đã bắt đầu tối, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời phía xa, trong rừng cây chợt xảy ra một sự thay đổi đáng sợ.

Nhánh cây xung quanh bắt đầu biến hóa quái dị, chúng trở nên vừa dài vừa mềm, giống như từng cánh tay nhỏ vặn vẹo. Lục Thanh Tửu nhìn thấy cảnh này thì có chút hoảng sợ, cậu xoay người muốn chạy thoát, nhưng bất luận có chạy tới bất cứ nơi nào thì cũng đều là nhánh cây, các nhánh cây đó bao vây Lục Thanh Tửu lại, cuối cùng quấn quanh ở trên người Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu phát ra một tiếng hét thảm, lại phát hiện xúc cảm nhánh cây này …… Rõ ràng chính là cái đuôi hồ ly to lông xù kia!

“A a a a!!” Bị ác mộng doạ tỉnh, Lục Thanh Tửu phát ra tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt cậu hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, thấy bên cạnh mình trống không, đã không còn Bạch Nguyệt Hồ, cũng không còn đuôi to.

Nghe được tiếng kêu của cậu, Doãn Tầm ở bên ngoài làm việc ló cái đầu vào trong: “Lục Thanh Tửu, cậu tỉnh rồi à?”

Lục Thanh Tửu: “…… Ừm.”

“Gặp ác mộng sao?” Doãn Tầm đang rửa cải trắng để giữa trưa nấu ăn.

“Ừm, Bạch Nguyệt Hồ đâu?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Đang ở trong sân cho gà ăn.” Doãn Tầm nói, “Sao thế, muốn gọi anh ta đến sao?”

Lục Thanh Tửu lắc đầu ý bảo không cần, cậu nhìn mặt Doãn Tầm, chần chờ một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Doãn Tầm, cậu vào đây, tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện.”

Doãn Tầm nói: “Làm gì mà lại thần thần bí bí thế.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

“Tôi muốn hỏi một chút, chuyện đó, cái đuôi đối với hồ ly mà nói là cái gì vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Doãn Tầm sửng sốt: “Tại sao lại đột nhiên muốn hỏi chuyện này?” Cậu ta nhớ tới chuyện Lục Thanh Tửu thường hay ôm cái đuôi của Bạch Nguyệt Hồ ngủ, cho rằng cậu lo lắng nên nói, “Cái đuôi sao? Đó là một bộ phận rất quan trọng trên cơ thể của họ, chỉ cho người mà bản thân tin tưởng đụng vào thôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy……Nếu đuôi rơi ra thì sao?”

Doãn Tầm cho rằng Lục Thanh Tửu nói sai rồi, mờ mịt hỏi lại một lần: “Rơi? Cái gì rơi cơ?”

Lục Thanh Tửu thấy dáng vẻ mờ mịt của Doãn Tầm, cho rằng cậu ta nhất định không biết gì cả, cậu thở dài, lắc đầu không tiếp tục nói đề tài này nữa.

Doãn Tầm lại cảm thấy bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, cả người Lục Thanh Tửu đều trở nên quai quái. Thường xuyên ngồi ngẩn ngơ một mình, cơ mà ngẩn ngơ thì ngẩn ngơ đi, vấn đề là khi Lục Thanh Tửu ngẩn ngơ còn cố tình nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Hồ. Nếu chỉ nhìn vậy thôi thì thôi chẳng ai nói gì, đằng này chỗ Lục Thanh Tửu nhìn lại là…… cái mông của Bạch Nguyệt Hồ mới đau!!

Lần đầu tiên chú ý tới chi tiết này, Doãn Tầm cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, nhưng trải qua nhiều lần quan sát lặp lại, sau khi cẩn thận nghiên cứu, cậu ta xác định bản thân không có hiểu lầm Lục Thanh Tửu. Thằng bạn nối khố của của cậu ta, hình như đã nảy sinh tình cảm không nên có với Bạch Nguyệt Hồ rồi——Nếu không…..Phải giải thích thế nào khi cậu ấy cứ nhìn chằm chằm cái mông hồ ly của Bạch Nguyệt Hồ người ta chứ!?

Cơ mà cẩn thận nghĩ lại, hình như Lục Thanh Tửu cảm thấy hứng thú với Bạch Nguyệt Hồ cũng không phải là không thể, dù sao thì ngoại hình của Bạch Nguyệt Hồ xinh đẹp như vậy, bọn họ lại còn là mấy người đàn ông to cao khỏe mạnh sống chung với nhau, trong thôn này lại chỉ có mấy cô gái nhỏ trẻ hoặc chỉ toàn là mấy bà thím 5-60 tuổi, mấy ngày hôm trước khi cậu ta gặp Cửu Phụng còn không chịu được nổi lên hứng thú một chút, cho nên cũng khó trách Lục Thanh Tửu động lòng với Bạch Nguyệt Hồ, hơn nữa điểm quan trọng là, Lục Thanh Tửu hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Bạch Nguyệt Hồ, cậu đại khái cho rằng Bạch Nguyệt Hồ chỉ là một con hồ ly tinh xinh đẹp.

Mấy ngày hôm trước Doãn Tầm còn thấy Lục Thanh Tửu đang xem cuốn 《 Liêu Trai Chí Dị 》, nếu cậu ta nhớ không lầm, thì quyển sách kia có không ít câu chuyện viết về tình yêu giữa người và hồ ly tinh nhỉ! Tuy rằng hình như đều không có kết cục tốt……

“Cậu đang nhìn gì thế?” Doãn Tầm đang hăng say phát huy trí tưởng tượng, bên cạnh lại truyền đến một tiếng lạnh lùng, cả người cậu ta giật mình một cái, lại nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ mang sắc mặt không mấy thiện cảm đang nhìn chằm chằm chính mình. Doãn Tầm hết hồn, vừa rồi cậu ta cũng nhìn chằm chằm cái mông Bạch Nguyệt Hồ theo ánh mắt của Lục Thanh Tửu đến ngây người ra, hiện tại thảm thương bị Bạch Nguyệt Hồ phát hiện. Doãn Tầm vội vàng thu hồi ánh mắt, lúng túng giải thích: “Không, không có gì.”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái rồi đứng dậy rời đi.

Doãn Tầm nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, cậu ta cẩn thận suy nghĩ thì lại phát hiện một sự kiện càng thêm khủng bố.

Với sự nhạy bén của Bạch Nguyệt Hồ sao lại không biết có người nhìn chằm chằm mông hắn, nhưng hiện tại Lục Thanh Tửu nhìn nhiều ngày như vậy, Bạch Nguyệt Hồ lại không có một chút phản ứng nào, hai mắt của mình mới nhìn sơ thôi đã bị ánh mắt muốn giết người của Bạch Nguyệt Hồ cảnh cáo…… hèn gì…… có lẽ nào……

Doãn Tầm hoảng sợ nhìn về phía Lục Thanh Tửu, chẳng lẽ, hai người bọn họ đã có tình cảm với nhau rồi sao??

Lục Thanh Tửu: “……Cái biểu hiện chậm phát triển trí não của cậu là sao đây?”

Doãn Tầm: “Lục Thanh Tửu, cậu muốn yêu đương rồi sao?”

Lục Thanh Tửu: “Anh đây không yêu đương thì làm thế nào sinh ra chú mày được?”

Doãn Tầm: “……”

Lục Thanh Tửu sâu kín thở dài: “Thật ra, mấy ngày nay vẫn luôn có chuyện khiến tôi bối rối.”

Doãn Tầm vừa nghe, cho rằng Lục Thanh Tửu đang muốn tìm mình làm cố vấn tình cảm, vội nói: “Cậu cứ nói, cậu cứ nói đi, tôi nghe nè.”

Lục Thanh Tửu do dự nói: “Chuyện là…… Haizzz, tính ra, nếu nói ra cậu cũng không hiểu được đâu.”Trước đó Doãn Tầm cũng không nghe hiểu được chuyện hồ ly rụng đuôi, nói không chừng hỏi cũng như không hỏi mà thôi. Lục Thanh Tửu mang vẻ mặt u buồn rời đi, để lại Doãn Tầm thiếu chút nữa đã chửi ầm lên với cậu, mấy ngày nay thằng ôn Lục Thanh Tửu này đã xảy ra chuyện gì vậy, cái gì mà nói cậu ta cũng không hiểu, đúng vậy, cậu ta chưa bao giờ yêu đương, bộ chưa ăn qua thịt heo thì cũng chưa từng thấy qua heo chạy sao! Từ từ…… hình như cậu ta cũng chưa bao giờ thấy qua heo chạy thiệt…… huhuhu bản thân mình cũng quá khổ mà.

Doãn Tầm bị mấy câu của Lục Thanh Tửu làm cho buồn ghê hồn, vì thế không khí trong nhà càng thêm nặng nề, lúc ăn cơm chỉ có mặt Bạch Nguyệt Hồ là không cảm xúc, còn Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ở bên cạnh thở ngắn than dài.

Những ngày như vậy kéo dài cho đến khi bão tuyết kết thúc, Lục Thanh Tửu đang định tìm Bạch Nguyệt Hồ nói chuyện thì có một vị khách đến nhà.

Lục Thanh Tửu chưa từng hoan nghênh khách qua đường nào như vậy, vị khách này quả thực chính là mưa đúng lúc, có thể hoàn mỹ giải thích nghi ngờ cho Lục Thanh Tửu. Không sai, người tới đúng là ba của nhóc hồ ly, ngoại hình quyến rũ lại một miệng lời nói tiếng Sơn Đông, ông chú hồ ly tinh Tô Diễm.

Nghe nói Tô Diễm tới đón nhóc hồ ly trở về ăn tết, còn hơn mười ngày nữa là đến tết nên nói muốn đón con trai về.

Chỉ là khi anh ta nhìn thấy lông con trai của mình bị cắt như chó quý tộc, mặc áo bông cắt may không vừa vặn đang chơi đùa với hai con heo ở trong sân thì biểu cảm hơi vặn vẹo một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cơ mà Lục Thanh Tửu vẫn chú ý tới.

Lục Thanh Tửu đang định nói lời xin lỗi, thì nghe được Tô Diễm nói một câu: “Không sao, dù sao thì cũng nuôi tốt hơn bà nội nó nhiều.”

Lục Thanh Tửu: “……” Trước kia Tô Tức từng thảm đến mức nào thế.

Tô Diễm chợt nói: “Cậu muốn biết tại sao nó tên là Tô Tức không?”

Lục Thanh Tửu: “…… Tại sao?”

Tô Diễm nói: “Khi mẹ của nó mang thai nó thì rất thích xem một bộ phim hoạt hình.”

Lục Thanh Tửu đã hiểu, cậu nói: “Vậy chẳng lẽ nó còn có một người bạn tên Tô Bội Kỳ(heo Peppa)?”

Tô Diễm gật gật đầu.

Lục Thanh Tửu thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, nghĩ thầm hồ ly mấy người thật đúng là không chú ý gì, cứ tùy tiện đặt tên như vậy cũng được sao, cậu thật sự khó có thể tưởng tượng ra một mỹ nhân tuyệt thế khi tự giới thiệu nói mình tên Bội Kỳ thì không biết vẻ mặt mọi người sẽ thế nào.

Nhóc Tô Tức hiển nhiên không muốn trở về, thấy ba nó đến thì nó liền quỳ rạp trên mặt đất chu mông của chính mình lên, tư thế này học theo Tiểu Hoa, nghe nói tộc Đương Khang chính là dùng loại tư thế này để tỏ vẻ kháng cự cùng sự chán ghét. Đương nhiên, Tô Diễm cũng không phải tộc Đương Khang, cho nên thấy tư thế này của Tô Tức liền nổi giận, một phen nắm nhãi con hồ ly lên, nổi giận nói: “Con mẹ nó mày học cái này từ ai hả? Dẩu mông như thế là muốn làm gì? Có tin bố mày đá vào mông mày hay không hả?”

Tiểu Hoa thấy thằng em trai của mình bị ức hiếp thì bay lại cắn ở trên chân Tô Diễm, giận dữ nói: “Tên thối tha kia, ông buông nhóc hồ ly ra, tôi cắn chết ông!”

Tô Diễm: “……” Anh ta vậy mà lại bị heo gặm thế này.

Lục Thanh Tửu vội vàng đến giảng hòa, giải thích thân phận hai bên một chút, sau khi biết được Tô Diễm là ba nhóc của hồ ly, lúc này Tiểu Hoa mới không có gây chuyện nữa, nhưng vẫn tỏ vẻ gia đình có giáo dục thì không nên nói lời thô tục, cũng không thể sử dụng bạo lực.

Tô Diễm quyết định từ bỏ đấu võ mồm với Tiểu Hoa, sắc mặt tối tăm đứng ở một bên không hé răng.

Lục Thanh Tửu vội vàng kêu: “Chúng ta vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.”

Tô Diễm mỉm cười nói: “Được.” Anh ta thật sự sợ nếu bản thân còn ở bên ngoài này, có lẽ sẽ không kiềm chế được mà cấu xé nhau với một con heo mất.

Hai người vào phòng, Lục Thanh Tửu nói: “Anh lấy mũ xuống đi, trên mũ đều là tuyết, chờ lát nữa tuyết tan mũ sẽ ướt đấy.” Khi Tô Diễm đến, anh ta đội một cái mũ len rất dày, mũ này nếu đặt trường hợp là những người khác đội lên thì nói không chừng sẽ thấy rất quê mùa, nhưng ở trên người anh ta lại biến thành một vật phẩm thời thượng, đây có lẽ đây chính là sức mạnh của giá trị nhan sắc.

Tô Diễm nghe vậy hơi có chút do dự, sau khi nhìn thấy Lục Thanh Tửu không có ánh mắt ác ý thì mới duỗi tay kéo mũ xuống.

Lục Thanh Tửu vừa nhìn thấy đầu của Tô Diễm thì liền ngây người, chỉ thấy đầu Tô Diễm trụi lủi, bóng dáng mái tóc đen xinh đẹp trước kia đã hoàn toàn không còn thấy đâu nữa, cả cái đầu tròn vo giống y như một quả trứng lột, tuy rằng vẫn khá xinh đẹp, nhưng vấn đề là……

Lục Thanh Tửu: “Sao anh lại cạo trọc đầu thế.”

Tô Diễm nói: “Đánh cược với người ta, bị thua, cho nên cạo đầu, qua hai năm mới có thể mọc lại.” Anh ta duỗi tay sờ sờ cái đầu nhẵn bóng của chính mình, tự giễu nói, “Không sao, tùy tiện thay đổi kiểu tóc cũng rất thú vị.”

Lục Thanh Tửu: “Ừm……” Cậu nghĩ tới gì đó, không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội vàng nói đến trọng điểm, “Tô tiên sinh, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?” Tô Diễm nói.

“Nếu hồ ly rụng đuôi thì sẽ thế nào?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Cái đuôi?” Tô Diễm nói, “Nó sẽ rụng sao, nhưng mà khi bị rụng sẽ vô cùng đặc biệt, làm sao vậy? Chẳng lẽ có hồ ly rụng đuôi ở trước mặt cậu sao?”

Lục Thanh Tửu tất nhiên không thể nói chuyện Bạch Nguyệt Hồ bị rụng đuôi ra, chỉ là mơ hồ nói bản thân có một người bạn gặp tình trạng như vậy, còn cẩn thận hỏi Tô Diễm, rốt cuộc là dưới tình huống nào mới khiến cho hồ ly rụng đuôi như thế.

“Hồ ly sắp chết, cái đuôi sẽ rụng.” Tô Diễm nói.

Lục Thanh Tửu vừa nghe liền kinh ngạc: “Cái gì?”

Tô Diễm nói: “Sao thế?”

“Hồ ly sắp chết mới bị rụng đuôi ư?” Lục Thanh Tửu căng thẳng nói, “Sau khi rụng thì sao? Vậy cái đuôi kia sẽ còn có nhiệt độ không?”

“Có nhiệt độ, có thể dùng một loại phương thức khác để bảo tồn cái đuôi đó, cũng coi như là hài cốt luôn rồi.” Tô Diễm nói, “Cậu đừng nói đã từng gặp nha? Đuôi đều là bộ phận quan trọng của hồ ly tinh, cho nên cũng sẽ không dễ dàng bày ra ở trước mặt người khác đâu, trừ khi người đó vô cùng tin tưởng cậu, xem cậu như bạn thân…… Lục Thanh Tửu?”

Cả người Lục Thanh Tửu đều không ổn, cậu nhớ lại biểu cảm Bạch Nguyệt Hồ đêm đó, cả người run run một chút. Nếu Tô Diễm không nói dối, vậy Bạch Nguyệt Hồ đã thật sự xảy ra chuyện rồi, thật ra lúc trước cậu vẫn luôn nghi ngờ Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc có phải hồ ly hay không, chỉ là khi nhìn thấy chín cái đuôi lông xù này, lại chính là bằng chứng tốt nhất, hiện tại cái đuôi ấy đột nhiên rụng……

Lục Thanh Tửu cười khổ lên.

Tô Diễm thấy sắc mặt Lục Thanh Tửu càng ngày càng khó coi, vội vàng mở miệng an ủi: “Sinh lão bệnh tử chính là tình trạng bình thường của thế gian, không cần quá mức để ý, đuôi hồ ly rụng chứng tỏ tuổi thọ của hồ ly kia đã sắp hết, khi ra đi cũng sẽ không đau khổ lắm đâu……”

Lục Thanh Tửu nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Tô Diễm nói: “Vậy tôi đi trước đây, chúc Lục tiên sinh năm mới vui vẻ trước.”

“Anh cũng năm mới vui vẻ.” Lục Thanh Tửu cũng nói.

Tô Diễm nói xong thì đứng lên, lúc này Doãn Tầm đi ra ngoài làm việc đã trở lại, cậu ta đĩnh đạc đẩy cửa bước vào, khi vào nhà thấy Tô Diễm thì cởi áo khoác ra phủi tuyết động ở trên đó, nói: “Wow, lâu lâu mới có khách đến, Tô tiên sinh, mới đây đã đi rồi sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Diễm không nói chuyện, tròng mắt dính ở mặt trên áo khoác Doãn Tầm cởi ra.

Lục Thanh Tửu: “……” Quả nhiên cậu đoán đúng rồi.

Doãn Tầm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Tô Diễm nhìn chằm chằm cái áo khoác tuyết trắng xinh đẹp kia, còn tưởng rằng là Tô Diễm biết hàng, lên hứng giới thiệu một phen: “Tô tiên sinh đang nhìn áo khoác này sao? Áo khoác này là bạn của tôi mua từ trong trung tâm thành phố đó, ngày thường giá rất là mắc luôn á, cũng may ngày đó đẩy mạnh tiêu thụ nên được chiết khấu, nhưng vẫn còn đến tận 3000 cơ đấy.”

Đây là Lục Thanh Tửu thuận miệng nói với Doãn Tầm, cậu không ngờ Doãn Tầm ngoan ngoãn như thế, nói chẳng sót một chữ nào luôn.

Tô Diễm: “Bao nhiêu tiền?”

Doãn Tầm: “3000 á!”

Lục Thanh Tửu đứng ở phía sau Tô Diễm, cậu thậm chí còn nghe được tiếng Tô Diễm nghiến răng, mắt cậu nhìn cái đầu trụi lủi kia của Tô Diễm, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, yên lặng dời ánh mắt giả vờ như mình đang ngắm phong cảnh.

“Được nhỉ, tận 3000 cơ đấy.” Tô Diễm hiển nhiên muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu như vậy, tiếp đó xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.

Doãn Tầm hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu ta bị biểu cảm của Tô Diễm làm cho hoảng sợ, cậu ta nhỏ giọng nói: “Vẻ mặt của Tô tiên sinh sao lại dữ tợn như thế, có phải anh ta nghĩ tôi đang khoe khoang sự giàu có không thế? Tôi đúng là chưa từng mặc quần áo hơn 3000 thật mà, vất vả lắm gặp được người biết hàng, vậy nên mới nhất thời có hứng mới nói ra hết toàn bộ thôi……”

Lục Thanh Tửu không nói chuyện, chỉ là vỗ vỗ thật mạnh bả vai thẳng bạn thân của mình, thở dài một tiếng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Một bộ lông trắng tuyết của Tô Diễm chỉ trị giá 3000, anh ta không bị chọc tức mắng ra mấy lời thô tục đã là may lắm rồi, Lục Thanh Tửu cảm thấy anh ta đã tu luyện rất tốt.

Nhóc hồ ly tinh cũng bị Tô Diễm mang đi chung, cuối cùng Tô Diễm vẫn là tỏ vẻ chờ đến khi làm lễ thành niên cho nó xong mới đem nó trở lại, Lục Thanh Tửu cũng không biết tại sao anh ta chấp nhất nhất định phải mang con trai của mình đến nơi này, hơn nữa lúc trước cậu từng nghe Bạch Nguyệt Hồ nói, anh ta dường như còn bởi vì vậy mà phải bỏ ra một cái giá cao……

Tô Diễm đi rồi, trong phòng yên tĩnh xuống.

Lục Thanh Tửu lại nghĩ đến lời anh ta nói, nguyên nhân hồ ly tinh rụng đuôi, trong lòng lại lần nữa trở nên bất an. Doãn Tầm ở bên cạnh ăn khoai lang đỏ nướng chín, thấy sắc mặt Lục Thanh Tửu không đúng, hỏi: “Tiểu Tửu này, cậu sao vậy, dáng vẻ có tâm sự này là sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với Bạch Nguyệt Hồ.”

Doãn Tầm ngậm khoai lang đỏ khô ngây ngẩn cả người, cậu ta trừng lớn đôi mắt: “Cậu……định nói rồi ư?” Chẳng lẽ Lục Thanh Tửu đã thấy rõ tâm ý của chính mình nên muốn thổ lộ với Bạch Nguyệt Hồ sao? Nhưng mà thái độ của tộc Bạch Nguyệt Hồ khi đối đãi với người yêu cũng không được tốt cho lắm, chuyện mà bọn họ thích nhất chính là bỏ tất cả những gì của người mình yêu vào trong bụng……

Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy, tôi định đi hỏi một chút.” Cậu cảm thấy bất luận chân tướng như thế nào, ít nhất cũng phải biết cơ thể Bạch Nguyệt Hồ có đang trong tình trạng đau đớn gì hay không, đối với chuyện có thể sẽ xảy ra, trong lòng cậu tốt xấu gì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên sẽ không cần chật vật giống như khi đối mặt với cảnh người thân chết vậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Nhưng mà, cậu……” Doãn Tầm muốn khuyên Lục Thanh Tửu, lại không biết nên nói thế nào cho thích hợp, cậu ta nói, “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao, dù cho có khả năng sẽ chết ư?”

Lục Thanh Tửu nói: “Chính là bởi vì có khả năng sẽ chết, cho nên tôi mới muốn đi hỏi.” Thì ra Doãn Tầm cũng biết chuyện này, chỉ là giả bộ hồ đồ không muốn cậu đau buồn, chẳng lẽ Bạch Nguyệt Hồ thật sự phải……

Doãn Tầm bị sự kiên định của Lục Thanh Tửu làm cho chấn động, khi làm Sơn Thần, thật ra cậu ta cũng đã từng gặp không ít chuyện sinh tử, bất luận là động vật hay là con người, lúc này cậu ta lại bị loại khí chất thản nhiên chịu chết này của Lục Thanh Tửu làm cho cảm động, nói: “Vậy được rồi, cậu đi đi, bất luận là kết quả gì, tôi đều sẽ cố gắng hết sức giúp cậu, nhưng khi cậu nói tôi muốn ở đây!” Ít nhất trước khi Bạch Nguyệt Hồ nuốt Lục Thanh Tửu vào, cậu ta sẽ cố gắng tranh thủ một chút ít thời gian cho Lục Thanh Tửu!

Lục Thanh Tửu nói: “Được.”

Sau khi hai người đạt thành chung một nhận thức, sắc mặt đều đặc biệt nặng nề. Lục Thanh Tửu muốn biết chính là cơ thể của Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, Doãn Tầm thì nghĩ có được một người bạn tốt như Lục Thanh Tửu thế này thì quả thật chính là chuyện may mắn của cuộc đời, chỉ là mỗi người đều có mỗi con đường mà mình cần đi, cậu ta không thể thay Lục Thanh Tửu đưa ra lựa chọn được.

Bên ngoài gió có chút lớn, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều không đóng cửa, ánh mắt hai người nhìn xuyên qua màn tuyết mênh mang, nhìn về phía nơi phương xa.

Bạch Nguyệt Hồ đã trở lại, trong tay cầm theo một con Thông Lung còn tươi, Thông Lung bị lột da, bởi vì rét lạnh nên máu của nó đã đọng ở trên cơ thể. Bạch Nguyệt Hồ vào sân, nhìn thấy nhà không đóng cửa thì có chút ngạc nhiên, hắn đi vào trong, thuận tay đóng cửa, nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Môi Lục Thanh Tửu giật giật, cậu nói: “Tô Diễm dẫn Tô Tức đi rồi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“À.” Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, không cảm thấy hứng thú lắm với chuyện này, hắn nói, “Buổi tối đốt than làm thịt nướng đi, món đó ăn rất ngon.”

Lục Thanh Tửu rốt cuộc cũng thu hết can đảm, quyết định làm rõ chân tướng với Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói: “Anh rất thích ăn những món tôi nấu sao?”

Doãn Tầm nghe vậy, ở bên cạnh khẩn trương nắm quần của mình, cậu ta biết, chuyện quan trọng cần hỏi nhất sắp đến, đây chỉ là làm nền cho tình cảm của Lục Thanh Tửu!

Bạch Nguyệt Hồ nhìn biểu tình nghiêm trọng của hai người, ngẩn người, gật gật đầu: “Hử?”

Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, Doãn Tầm ở một bên vận sức chờ phát động để đề phòng Bạch Nguyệt Hồ đột nhiên gây khó dễ, sau đó, cậu ta liền nghe thấy một câu nghiêm túc tràn đầy trịnh trọng của thằng bạn thân từ trước đến nay luôn rất đáng tin cậy của mình: “Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết anh sắp chết.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Hử?”

Doãn Tầm: “Hả????”

Lục Thanh Tửu nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi Tô Diễm rồi, anh ta nói nếu hồ ly tinh mà bị rụng đuôi thì chính là dấu hiệu sắp chết——mẹ nó, Doãn Tầm, cậu đừng có véo tay của tôi được không, tay tôi sắp bị cậu làm đứt rồi này!”

Doãn Tầm hoảng sợ đến muốn mạng rồi: “Không phải cậu muốn thổ lộ với Bạch Nguyệt Hồ sao???”

Lục Thanh Tửu: “Hả? Cậu đang nói gì vậy??”

Doãn Tầm: “……” Trời móa, thì ra chết không phải Lục Thanh Tửu mà là bản thân mình mới đau!!! Con mẹ nó Bạch Nguyệt Hồ đang muốn bùng lửa kia nhất định sẽ không nỡ ăn Lục Thanh Tửu, người mà hắn muốn ăn chắc chắn sẽ là cậu ta đó!---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Doãn Tầm thét chói tai: “Lục Thanh Tửu, cậu là cái đồ lừa đảo!”

Lục Thanh Tửu: “……” Tên nhãi Doãn Tầm này nổi điên cái gì vậy chứ, vừa rồi còn nói sẽ ủng hộ vững chắc cho cậu, sao bây giờ mới một kích thôi đã không chịu nổi, cứ như quân muốn tạo phản thế này?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện